Duy Nhất Là Em

Translator: Nguyetmai

Cô ôm siết lấy bàn tay ấy, hôn nhẹ giữa lòng bàn tay rồi vùi mặt vào đó, cọ đi cọ lại: "Em thích tay anh nhất đó."

Đây là giở trò lưu manh à?

Mạc Băng ngớ người, chẳng biết nên nói gì.

Bác sĩ Thời là fan của Khương Cửu Sênh sao?

Mới cách đây mấy hôm Khương Cửu Sênh còn hỏi về quản lý fan... Đợi đã, chẳng lẽ Khương Cửu Sênh bị Thời Cẩn bắt mất hồn vía rồi à? Mạc Băng hồi lâu mới hoàn hồn lại, vội cong mông đuổi theo.

"Bác sĩ Thời, để tôi." Họ chỉ là hàng xóm, Mạc Băng cảm thấy phiền người ta như vậy không hay lắm, huống hồ nam nữ dẫu sao cũng khác biệt.

Nhưng chưa đợi Thời Cẩn đáp, Khương Cửu Sênh nằm trong lòng anh đã ngóc đầu dậy, bắn ánh mắt lạnh lùng nhìn Mạc Băng, mặt mày lạnh te, dứt khoát từ chối: "Em không muốn chị, em muốn Thời Cẩn cơ."

Mạc Băng không muốn phí lời với con nhỏ ma men này, đành phải cùng Tiểu Kiều lẽo đẽo theo sau. Nhìn hai bóng người phía trước, không hiểu sao Mạc Băng luôn cảm thấy ánh mắt Thời Cẩn nhìn Khương Cửu Sênh quá si mê.

Toàn thân Khương Cửu Sênh đều vắt trên người Thời Cẩn, thế mà cô còn không an phận, cứ cựa quậy lung tung. Cô ôm cổ Thời Cẩn, ngửa đầu nhìn anh.

Cô hỏi: "Thời Cẩn, em có nặng không?"

Thời Cẩn đáp: "Nhẹ lắm." Giọng anh vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng.

Khương Cửu Sênh chớp mắt, vẻ mặt chờ mong: "Vậy anh cõng em nhé?"

Anh bật cười: "Ừ."

Cô hài lòng lúc lắc tay anh mãi.


Thời Cẩn đỡ eo cô, có người đi đường qua lại, anh kéo áo hoodie của cô, che đi vòng eo thon bị lộ, sau đó ngồi xổm xuống.

Cô nằm nhoài trên lưng anh, vui vẻ ngâm nga.

Thời Cẩn là một người đàn ông lịch thiệp, tay anh nhẹ nhàng nâng đầu gối Khương Cửu Sênh, dù trông thân mật nhưng vẫn không quên lễ nghi nên có, ngược lại Khương Cửu Sênh hết ôm đến kéo, vặn tới vặn lui. Mạc Băng thấy thật may vì nơi này là chung cư cao cấp, người ở đây đa phần đều có máu mặt, không tới mức hóng hớt nhiều chuyện. Nếu không với bộ dạng ngốc nghếch này của nghệ sĩ nhà cô, chắc chắn chưa đầy một phút hình tượng mất công xây dựng sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Đến thang máy.

Khương Cửu Sênh chỉ con chó lông ngắn trên sàn, chợt hỏi: "Thời Cẩn, nó là ai thế?"

Thời Cẩn: "Là Bác Mỹ."

Khương Bác Mỹ chạy ngay tới chân ba, giũ lông, cố gắng để mẹ nhận ra mình, nhưng sao mẹ lại nói…

"Nó xấu quá."

Khương Bác Mỹ: "…"

Một vạn điểm công kích!

Mẹ ơi, mẹ không nhớ hôm trước ai đã cắt lông cho con sao? Mẹ không nhớ ai vừa vuốt lông vừa khen con đáng yêu sao? Mẹ không nhớ ai từng nói sẽ mãi mãi mua thức ăn nhập khẩu cho con sao?

Khương Bác Mỹ ngửa mặt lên trời hú dài: "Gấu gấuuuu."

Khương Cửu Sênh vùi đầu cọ cọ vào cổ Thời Cẩn, lầm bầm: "Ồn quá."

Thời Cẩn lạnh lùng liếc: "Khương Bác Mỹ."

Chú chó lập tức im lặng, cụp tai lại, trông vô cùng đáng thương.


Mạc Băng và Tiểu Kiều đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy rất mất tự nhiên, hệt như mình là kỳ đà cản mũi vậy.

Mạc Băng không kìm được nhìn Thời Cẩn, trông anh dịu dàng đến lạ. Khi ánh đèn hắt góc nghiêng của anh in lên vách thang máy, bóng đổ hệt như một bức tranh chì được vẽ tỉ mỉ, dẫu không dùng bất kì màu sắc nào điểm tô thì nó vẫn tinh tế vô cùng. Người đàn ông thế này, hèn gì nghệ sĩ nhà cô biến thành nấm cũng không quên đáng yêu với anh.

Mạc Băng nghĩ, ắt hẳn ít nhiều nghệ sĩ nhà cô cũng có chút đặc biệt trong lòng bác sĩ Thời. Chí ít từ đầu đến cuối, trong đôi mắt đẹp đó chỉ thấy một mình Khương Cửu Sênh mà thôi.

Khương Cửu Sênh khi say chẳng khác nào lột xác thành người khác. Cô nói rất nhiều, bình thường lạnh lùng ít nói bao nhiêu thì giờ liếng thoắng phiền nhiễu bấy nhiêu. Cô vừa lắc lư cái đầu, vừa ôm cổ Thời Cẩn, hỏi: "Thời Cẩn, anh thích nấm không?"

Thời Cẩn gật đầu: "Thích."

Cô lại hỏi: "Vậy anh thích nấm hầm thịt chó không?"

Anh tiếp tục gật đầu: "Thích."

Khương Cửu Sênh cứ như đứa trẻ tò mò, tiếp tục hỏi: "Vậy anh ăn thịt chó trước hay ăn nấm trước?"

Thời Cẩn không chút suy nghĩ: "Thịt chó."

Khương Bác Mỹ nín thinh.

Họ đang âm mưu hầm chó thật sao? Chó Bác Mỹ run lẩy bẩy trong gió đông lạnh lẽo, vừa cào đất, vừa lặng lẽ lùi vào góc. Nó rất muốn khóc, khóe mắt cay cay chỉ chực khóc thôi… Nhưng nó không dám, mẹ mà chê ồn, chắc chắn ba sẽ thịt nó luôn. Sau đó hai người sẽ cùng thưởng thức thịt chó... Nín, nín mau, không được khóc, Khương Bác Mỹ, mày phải kiên cường!

Thế rồi mẹ nó nói: "Em là một cây nấm, anh đừng ăn em có được không? Anh có thể mang em về nhà trồng, em mọc ra rất nhiều tiền đấy." Cô còn nói với giọng khoe khoang: "Vũ Văn nói rồi, em là cây hái ra tiền đó."

Thời Cẩn cau mày, không muốn nghe cái tên khác, buồn bực đáp: "Ừ, không ăn em."


Khương Cửu Sênh rất vui vẻ, lập tức nói: "Chúng ta có thể cùng ăn thịt chó, sau đó húp nước canh."

Thời Cẩn đồng ý với cô: "Được."

Khương Bác Mỹ cạn lời.

Nó gâu một tiếng rồi bật khóc! Vừa khóc rống vừa ăn vạ: Đường đời thật lắm chông gai, thân mang số chó khó ngày nào yên…

"Khương Bác Mỹ."

Thời Cẩn chợt hời hợt cất giọng.

Tiếng sủa bỗng im bặt, Khương Bác Mỹ hầm hừ mấy tiếng rồi nhịn xuống, không dám ăn vạ nữa! Nó sợ bị làm thịt!

Cả Mạc Băng và Tiểu Kiều đều bốc hơi lời, hết ngắm cục đá cứng đầu Khương Cửu Sênh tỏ vẻ cute lạc lối đáng xấu hổ, lại nhìn diễn viên tài năng Bác Mỹ đang ra sức tranh giải Oscar!

Thời Cẩn dẫu sao cũng chỉ là hàng xóm sát vách, Mạc Băng chỉ dám để anh đưa đến cửa rồi mạnh tay lôi xềnh xệch Khương Cửu Sênh vào nhà. Ai ngờ Khương Cửu Sênh túm chặt tay Thời Cẩn lại, nhất quyết không chịu buông.

Mạc Băng hạ giọng dỗ dành: "Sênh Sênh buông tay, chúng ta vào thôi."

Khương Cửu Sênh đẩy phắt Mạc Băng ra: "Chị đi ra đi, em không cần chị." Sau đó cô nỉ non gọi Thời Cẩn, "Thời Cẩn, Thời Cẩn."

Mạc Băng nghẹn họng! Cô giỏi thì đừng tỉnh rượu cho chị!

Thời Cẩn mỉm cười: "Cứ để tôi vậy."

Mạc Băng bó tay, áy náy đáp: "Phiền bác sĩ Thời rồi."

"Không phiền." Nói xong, anh đón lấy Khương Cửu Sênh, bế ngang cô lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Mạc Băng bảo Tiểu Kiều đi lấy nước nóng, còn mình theo sát phía sau. Dẫu sao Khương Cửu Sênh cũng chưa theo đuổi được bác sĩ Thời, nhỡ đâu nghệ sĩ nhà cô lại dọa người ta chạy mất thì không hay. Kiểu gì cô cũng không thể để cô ấy xấu mặt được, ít nhất không nên để bác sĩ Thời cảm thấy nghệ sĩ nhà cô là người tùy tiện phóng túng.

"Thời Cẩn, anh muốn ngủ chung với em không?"


Mạc Băng bó chiếu toàn tập.

Chưa theo đuổi được người ta đã rủ người ta ngủ chung rồi? May bác sĩ Thời tốt tính, từ đầu tới cuối luôn nhẹ nhàng lịch sự.

Anh vừa đặt cô xuống giường, cô đã lồm cồm muốn bò dậy: "Anh nằm xuống trước."

Cô ồn ào đòi ngủ chung.

Thời Cẩn đành phải ngồi lên giường.

Thấy vậy, cô vui vẻ lăn qua lăn lại, đá rơi cả chăn.

Thời Cẩn đắp lại cho cô: "Sênh Sênh, ngoan, yên nào."

Cô ngoan ngoãn nằm yên, mở đôi mắt hoa đào dập dềnh sóng nước, giọng say rượu khàn khàn thỏ thẻ: "Thời Cẩn, em muốn sờ tay."

Anh bèn đưa tay cho cô.

Cô nắm chặt lấy tay ai, áp lên mặt mình cọ tới cọ lui, sau đó lẩm bẩm một câu bâng quơ nào đó rồi mơ màng nhắm mắt lại.

Xem như quậy đủ rồi.

Mạc Băng bưng nước nóng qua: "Bác sĩ Thời, phần còn lại giao cho tôi, anh về nghỉ ngơi đi." Dù sao nam nữ khác biệt, đâu thể để Thời Cẩn thay quần áo cho cô ấy được.

Thời Cẩn gật đầu, rất lịch sự: "Vậy phiền cô chăm sóc cô ấy."

Mạc Băng bối rối, câu này sai sai thì phải?

Lúc Thời Cẩn rụt tay về, cây nấm đang lim dim chợt tỉnh lại.

Anh vừa xoa đầu vỗ về, cô lại ngoan ngoãn nhắm mắt.

Sau khi Thời Cẩn đi, Mạc Băng lau mặt, thay đồ ngủ cho Khương Cửu Sênh. Vất vả tới nửa đêm mới ngóc đầu lên được, cô vừa đấm lưng, vừa thở dài: "Người chưa bao giờ tỏ ra đáng yêu, lúc tỏ ra đáng yêu thực muốn đòi mạng mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui