Translator: Nguyetmai
Khương Cửu Sênh chỉ dùng vỏn vẹn hai mươi phút để chạy quãng đường ba mươi phút. Điểm đến là một hộp đêm hạng sang, nằm ẩn mình trong khu vực không sầm uất, vô cùng kín đáo.
Cô vừa đỗ xe xong, trợ lý của Tạ Đãng đã vui mừng như gặp được Bồ Tát sống.
"Chị Sênh, cuối cùng chị cũng tới rồi."
Trợ lý Tiểu Kim vốn ít tuổi hơn Tạ Đãng, vừa ba phải không có chủ kiến, lại nhát cáy chỉ biết sốt ruột đến mức hai mắt đỏ ửng.
Khương Cửu Sênh cùng cậu ta đi lối dành cho khách VIP: "Cậu ta đâu rồi?"
"Trong phòng bao chị ạ." Tiểu Kim đi rất nhanh, liên tục nhìn Khương Cửu Sênh bằng ánh mắt cầu cứu, quýnh quáng vô cùng, "Anh Đãng nằng nặc đòi vẽ rùa lên mặt Trương Nại, kéo sao cũng không chịu đi. Mấy nghệ sĩ nam của Tần thị đã đi gọi người tới giúp rồi, anh Đãng mà còn ở đó, em sợ anh ấy sẽ phải chịu thiệt thòi!"
Vẽ rùa á?
Khương Cửu Sênh mím môi, quả nhiên chỉ có thằng oắt tùy hứng, coi trời bằng vung kia mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Đúng là bị chiều hư rồi!
Trong phòng chữ Thiên, dưới ánh đèn nhấp nháy khi sáng khi tối, Tạ Đãng vung vẩy mái đầu xoăn xù, từng luồng sáng sặc sỡ rơi lên sườn mặt tinh tế hơn cả phái nữ của cậu. Tuy gương mặt tuấn tú là thế, nhưng động tác của cậu ta lại cực kì cộc cằn thô lỗ. Tạ Đãng đứng một chân, dùng đầu gối đè ép Trương Nại, ghì chặt anh ta trên sofa. Tay trái của cậu bẻ ngoặt hai cổ tay của Trương Nại, còn tay phải đang dứ dứ cây bút dạ chọc vào cổ đối phương.
Cậu ta hùng hổ quát: "Đồ con rùa, nói!" Điệu bộ vô cùng dữ tợn, "Hôm nay mày không nhận tội, tao thịt mày luôn."
Trương Nại nhướn cái mặt chình ình hình con rùa lên, thân thể không sao động đậy được, thở hổn hển từng hơi: "Nhận cái gì?"
"Tổ sư, mày còn giả ngu với tao cơ đấy!" Tạ Đãng thụi một phát vào bụng anh ta, sau đó còn bồi thêm một cái tát giáng trời xuống đầu gã, "Nói mau, nói mày trộm nhạc của Khương Cửu Sênh."
Điện thoại đặt cạnh đang mở chức năng ghi âm, làm sao Trương Nại có thể mở miệng nhận tội được. Anh ta nén đau, hét to: "Tôi không ăn trộm!"
Tạ Đãng thật sự nổi quạu.
"Ông phải cho mày nhừ đòn!" Cậu ta vơ lấy chai rượu, toan nện thẳng một cú vào đầu Trương Nại.
"Tạ Đãng."
Giọng điệu bình thản này...
Tạ Đãng khựng lại, vừa quay đầu đã chạm phải đôi mắt lạnh nhạt của Khương Cửu Sênh, chai rượu trong tay không sao nện xuống được. Nhưng Tạ Đãng nuốt không trôi cơn giận này, cậu ta quay ngoắt sang quát Tống Tĩnh: "Họ Tống kia, ai bảo chị gọi cô ấy tới!"
Tống Tĩnh mặc kệ tên điên này, dù sao chị cũng không quản được ông tướng ấy.
Khương Cửu Sênh đóng cửa phòng lại: "Để chai rượu xuống đi."
Trước giờ cô đều điềm nhiên thờ ơ như vậy, nhưng chính dáng điệu ấy mới khiến Tạ Đãng sợ chết khiếp.
Cậu ta cứng miệng: "Còn lâu, tôi vẫn chưa dạy dỗ xong."
Khương Cửu Sênh đoạt lấy chai rượu trong tay cậu ta, nghiêm mặt khuyên răn: "Nếu bị vụn thuỷ tinh găm vào tay, cậu định lấy gì để chơi violin."
Cô lúc nào cũng lên lớp dạy bảo cậu ta, chưa bao giờ biết tỉ tê nhỏ nhẹ là gì.
Tạ Đãng cáu kỉnh, nhất quyết không chịu buông tay, sau đó vênh mặt đáp: "Ai cần bà lo!"
Khương Cửu Sênh không giành chai rượu nữa, nơi sóng mắt dập dờn lúng liếng thoáng lặng ngắt: "Vậy cậu đừng quản chuyện của tôi nữa."
Không dỗ dành thì thôi, đằng này còn dọa dẫm cậu nữa!
Tạ Đãng lườm Khương Cửu Sênh: "Ai nói tôi quản chuyện bà, là do tên này quá khốn nạn, tôi đang trừ hại cho dân đây."
"Tạ Đãng." Khương Cửu Sênh bỗng nghiêm mặt nhìn cậu, mở miệng gọi tên.
Chết tiệt, mỗi lần bà cô này nghiêm túc là cậu lại hoảng hồn. Thậm chí có hữu hiệu hơn cây gậy đánh golf của ông già nhà mình. Chắc chắn kiếp trước cậu nợ nần gì bà cô này rồi!
Lần đầu cậu gặp Khương Cửu Sênh là trong bữa tiệc nhận thầy của ông già nhà mình. Chỉ vì cậu ương bướng, ném nghiêm mực ông già đi nên cụ nhà mới quẳng luôn chén trà nhận thầy ra sau đầu, cầm gậy đánh golf rượt cậu tóe khói. May mà cậu nhanh chân nên cụ ông mới không đuổi kịp. Trong khi mấy sư huynh sư tỷ khác đều rén mình không ai dám giúp, Khương Cửu Sênh ngay ngày đầu nhận thầy đã tặng cho cậu một cú đá vòng, ghì cậu lên bàn trà rồi quay sang hỏi ông cụ:
"Thầy ơi, có đánh nữa không ạ?"
Ban đầu cụ ông chỉ định làm màu một chút, biết thừa có đuổi cũng không kịp, với cả xót con không nỡ đánh, ai ngờ cậu lại bị bắt trước mặt bao người. Để giữ chút thể diện cho cái thân già và sự tôn nghiêm của người thầy giáo, không muốn đánh cũng phải đánh.
Tạ Đãng bị đánh đau đến mức gào rống: "Bà là cọng hành từ đâu ra?"
Lúc ấy, Khương Cửu Sênh chỉ liếc cậu, hờ hững trả lời: "Tôi là sư tỷ thứ mười ba của cậu."
Sư tỷ cái con khỉ!
Hôm ấy là lần đầu trong đời Tạ Đãng bị phụ nữ đánh, cũng là lần đầu ăn chưởng của ba.
Từ đó về sau, cậu lấy việc chọc ghẹo Khương Cửu Sênh làm thú vui, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, chưa có lấy một lần bắt chẹt được cô, cả võ mồm lẫn võ tay chân đều thua liểng xiểng. Cô chẳng biết nhường nhịn hay chiều chuộng cậu như những sư huynh sư tỷ khác. Mẹ kiếp, nói chung quả đắng hai mươi mấy năm qua cậu chưa từng nếm đều dồn hết lại, đợi Khương Cửu Sênh hành hạ đến cho cậu ăn cả thảy.
Cậu phải thừa nhận, cậu rất sợ Khương Cửu Sênh mà không biết vì sao.
"Hừ!"
Cậu quăng chai rượu, sau đó quay lưng đi, không muốn nhìn Khương Cửu Sênh thêm nữa. Nếu không dỗ thì còn lâu cậu mới để ý đến cô!
Trương Nại được thả tự do, nhìn Khương Cửu Sênh cầu cứu: "Sênh Sênh."
Tạ Đãng thụi thêm một cú: "Sênh Sênh là để mày gọi đó hả?"
Trương Nại ôm bụng rên rỉ.
"Anh Đãng, chị Sênh."
Trợ lý Tiểu Kim bỗng gọi với từ ngoài cửa vào: "Người của Tần thị đến rồi!"
Tống Tĩnh lập tức hỏi: "Có bao nhiêu người?"
"Có tám chín người." Người đến đều là nghệ sĩ nửa chìm nửa nổi, có mấy người mặt mũi còn tím bầm do bị Tạ Đãng đánh. Tiểu Kim nhìn đám viện binh hùng hổ đó mà toát mồ hôi hột, "Phải làm sao đây?"
Tạ Đãng lập tức chắn trước, bảo vệ Khương Cửu Sênh ở phía sau.
"Tay bà vẫn chưa khỏi, đợi ở đây đừng có ló mặt ra." Dứt lời cậu nói với Tống Tĩnh, "Họ Tống kia, chị ở đây trông cô ấy."
Đoạn, cậu ta cầm chai rượu rồi lôi Trương Nại ra ngoài.
Khương Cửu Sênh gọi cậu ta lại.
Tạ Đãng hỏi cô làm sao thế?
Hiếm khi Khương Cửu Sênh nói nghiêm túc như vậy: "Đừng dùng chai rượu, đâm vào tay đấy."
Trong lúc sững sờ, Tạ Đãng thấy Khương Cửu Sênh giơ ghế lên đập vỡ tan tành. Tiếp đó, cô chọn hai cái chân ghế, đưa cho Tạ Đãng.
"Dùng cái này đi."
Tống Tĩnh cạn lời.
Quả nhiên Mạc Băng nói không sai, tuyệt đối đừng để Khương Cửu Sênh đánh nhau, kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Tạ Đãng nhận lấy gậy gỗ, giành luôn cái gậy trong tay Khương Cửu Sênh rồi đẩy cô xuống sofa: "Con gái con đứa, hóng hớt cái gì, ở đây chờ đi."
Khương Cửu Sênh chẳng thèm để tâm, chân đá nhẹ một phát đã nạy được một cái gậy chắc hơn. Sau đó cô đứng dậy dặn dò Tạ Đãng: "Đừng đánh vào đầu, động đến mạng người là gay đấy."
Nói xong, cô mở cửa ra ngoài.
Tạ Đãng vội vàng quăng Trương Nại sang bên, đuổi theo cô: "Khương Cửu Sênh! Bà mau tránh phía sau tôi đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...