Duy Ngã Độc Tôn

- Như thế nào biến thành thế này? Ta làm sao biết, ta làm sao biết a!

Tần Hoành Viễn nước mắt chảy xuống. Lúc này đầu tóc lão rối bù, một thân quần áo rách nát giống như là một tên ăn mày làm sao còn có bộ dáng uy vũ năm xưa?

- Đều là do thằng súc sinh ở hồ Phượng Hoàng làm hại! Đúng! Nếu không băm vằm tên súc sinh kia ra trăm ngàn mảnh cũng không giải được hận. Tần gia ta...làm sao lại thế, làm sao lại thế a!

Giọng nói Tần Hoành Viễn khàn khàn giống như cuốc kêu, gằn từng tiếng.

- Thật sự?

Tần Lập híp mắt, bộ dạng như cười cợt nhìn Tần Hoành Viễn. Trước khi hắn đến đây cũng không đi tìm bọn A Hổ mà là trở về khu dân nghèo nhìn Tây Qua đã qua một lần niết bàn. Điều khiến Tần Lập có chút không ngờ là sau khi trải qua một lần niết bàn, thực lực hiện tại của Tây Qua đã đạt tới Huyền cấp bậc ba. Tuy nhiên mắt thấy đã sắp tới lần niết bàn thứ hai của hắn. Trải qua một lần linh hồn tổn thương, Tây Qua hiện tại nói tới hai chữ niết bàn thì cả người phát run, năn nỉ Tần Lập cứu hắn. Nhưng Tần Lập cũng không có bất kỳ nắm chắc. Phương thuốc thượng cổ trong tay mình do Ô Quận Vương để lại đúng là có vài loại đan dược tăng tinh thần lực, cho tới bây giờ cũng có thể coi như hy vọng cuối cùng. Có thể sống sót hay không còn phải xem vận khí của Tây Qua.

Theo lời Tây Qua, Tần gia căn bản không phải bị cường giả từ hồ Phượng Hoàng quay về tiêu diệt mà là chết trong tay một đám người mặc đồ đen. Cho nên Tần Lập đối với biểu tình thề thốt của Tần Hoành Viễn hoàn toàn không chú ý.

- Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì? Đừng quên, ta là ông ngoại ngươi. Máu chảy trong thân thể ngươi cũng là Tần gia!

Tần Hoành Viễn thấp giọng quát lên.

Chuyện xảy ra ngày hôm đó, Tần Hoành Viễn căn bản không kịp chạy thoát. Nhưng Tần gia có mật thất ở sâu dưới đất hơn mười thước, Tần Hoành Viễn cảm giác được khác thường liền lập tức trốn vào bên trong cho đến ba, bốn ngày sau mới dám thò đầu ra. Không nghĩ tới toàn bộ Tần gia đều bị giết sạch lúc ấy lão mới phun một ngụm máu, thiếu chút nữa chết đi.

Rồi sau đó Tần Hoành Viễn đổi cách ăn mặc, hóa thành một tên ăn mày già suốt ngày trốn tránh ở ngoài Tần gia. Sau đó lão liên lạc đến một số thân tín ngày hôm đó không ở Tần gia, bắt hắn lén lút mang theo tất cả tài sản Tần gia đưa đến đế đô cho Tần Phong cùng Tần Hổ. Tần gia tuy rằng còn có một số người lưu lạc bên ngoài, nhưng gia tộc này đã hoàn toàn chấm dứt.

Muốn khôi phục, trừ khi có thể xử lý sạch kẻ thù. Nhưng hiện tại, Tần gia làm sao còn lực lượng để báo thù? Trông cậy vào Tần Phong cùng Tần Hổ? Tần Hoành Viễn căn bản không từng nghĩ qua, vẫn là lưu lại một dòng máu của Tần gia!

Tần Hoành Viễn thường xuyên quay về nơi này lúc đêm khuya, ngồi ở đây ngẩn người cho đến bình minh rồi rời đi không nghĩ tới hôm nay gặp lại Tần Lập. Nếu không phải gặp được hắn, Tần Hoành Viễn thậm chí đã quên đứa cháu ngoại này.


- Ngươi nếu nói lời thật với ta! Tần Hoành Viễn! Có lẽ ta có thể giúp ngươi báo thù. Tuy nhiên, hiện tại đối với ta ngươi vẫn nói hươu nói vượn. Quên đi. Ta đi đây, ngươi phải giữ gìn sức khỏe nhé!

Tần Lập thất vọng đầy mặt xoay người. Cho dù không có Tây Qua nói cho hắn, Tần Lập cũng không tin Tần gia giàu có như vậy có thể bị tiêu diệt lặng yên không một tiếng động.

- Thằng khốn! Ngươi dám gọi thẳng tên ta! Ta...tức chết ta!

Vẻ mặt Tần Hoành Viễn phẫn nộ chỉ vào Tần Lập, lập tức có chút đờ người cúi đầu, nói:

- Nói cho ngươi lại có ích lợi gì? Ngươi một người tự thân còn khó giữ mình, lại cùng Tần Phong Tần Hổ có thù lớn. Ngươi có thể giúp Tần gia báo thù? Thật sự là trò cười! Tuy nhiên, ngươi đã muốn nghe...Ôi, ta liền nói cho ngươi. Dù sao việc này cũng không thể nói với người khác.

- Lại nói, đây đều là việc mà tổ tiên Tần gia gây nên!

Tần Hoành Viễn nói xong, ngồi ở trên một khối đá lạnh như băng. Nơi này từng là vườn hoa Tần gia, hình ảnh cảnh vật tươi đẹp ngày trước lại hiện ra trong lòng Tần Hoành Viễn khiến khóe mắt lão trở nên ướt át.

- Rất nhiều năm trước, tổ tiên Tần gia là một người làm nghề giết mổ. Chuyện này cũng không phải bí mật gì, rất nhiều gia tộc từ xưa của thành Hoàng Sa đều biết chuyện này. Tuy nhiên bọn họ lại không biết Tần gia là như thế nào phát triển!

Giọng nói Tần Hoành Viễn trầm thấp, có vài phần giống giọng nói của Tần Hằng Thiên, nói tiếp:

- Khi đó thành Hoàng Sa vẫn là một thôn trấn lớn, có chút hoang vắng xa xa không phồn hoa như hiện tại. Khi đó những người mạo hiểm xuất hiện ở nơi này hơn phân nửa thực lực đều rất cường đại. Năm đó có một cường giả thực lực Thiên cấp ở lại Tần gia. Tuy nhiên hắn đối với tổ tiên ta hết quát tháo lại hò hét, không coi ông ấy là người. Tổ tiên của ta là một người có thù ắt báo. Tên cường giả Thiên cấp kia từ khu Tuyệt Sát trở về, bị thương nặng lại vào ở trong Tần gia. Hắn căn bản không nghĩ tới, lão tổ tông làm nghề sát sinh kia không ngờ lại có lá gan sử dụng một gói thuốc mê cực kỳ mạnh mẽ làm hắn hôn mê. Sau đó, từng đao, từng đao một thẻo từng miếng giết sống hắn!

Mặc dù đã từ Tần Hằng Thiên nghe qua một lần, nhưng tới giờ phút này vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy. Tần Lập dường như có thể nghĩ đến tên cường giả Thiên cấp kia đang ngủ bị người ngàn đao lăng trì giết hại. Chết rất oan uổng, cũng quá uất ức!

Bởi vậy có thể thấy được, quân tử dễ dọa tiểu nhân khó phòng!


- Sau đó, ở trên người hắn tìm được chiến kỹ và tâm pháp, còn có hai viên đan dược. Đúng là có mấy thứ đó đã khiến cho tổ tiên Tần Vĩnh Tứ của ta tạo nên hai vị lão tổ thực lực Thiên cấp cho Tần gia, khiến cho Tần gia từ một ngọn cỏ biến thành một đại gia tộc giàu có! Thật đáng giận chính là, ở hồ Phượng Hoàng có người vu oan giá họa cho Tần gia, lập tức khiến cho Tần gia hấp dẫn ánh mắt người đời! Mà chín người mặc đồ đen kia cũng là bị hấp dẫn mà đến, lúc bắt đầu muốn nói điều kiện với Tần gia. Bảo vật hồ Phượng Hoàng: chín phần về họ, một phần về Tần gia. Từ nay về sau Tần gia được bọn họ che chở!

Tần Hoành Viễn nói đến đây, nghiến răng nghiến lợi, thân thể phát ra ý hận ngập trời:

- Tần gia ta căn bản không chiếm được bất kỳ bảo bối gì, nhưng lại không muốn bỏ qua một cơ hội như vậy. Phải biết rằng, chín người kia, bất kỳ người nào cũng có thực lực Thiên cấp bậc cao! Tần Hằng Địa của gia tộc trước mặt bọn họ căn bản không có bất kỳ năng lực chống cự, cho nên chỉ có thể lấy ra tâm pháp, chiến kỹ Tần gia từng có. Lại không nghĩ rằng, đám người mặc đồ đen này lúc vừa thấy một quyển chiến kỹ thì sắc mặt biến đổi, lập tức yêu cầu lão tổ thi triển một số tuyệt học Tần gia...

Nói đến đây, sắc mặt Tần Hoành Viễn biến thành cực kỳ dữ tợn, trong mắt chảy ra máu.

Mà Tần Lập lúc này cũng đoán ra được tám, chín phần mười. Chỉ nghe thấy giọng Tần Hoành Viễn khóc nức nở:

- Sau khi lão tổ thi triển một lần, tên mặc đồ đen đó liên tục nói 'Tốt'. Nói chiến kỹ này quả nhiên là chiến kỹ thượng cổ. Hiện tại nghĩ đến, những người đó lúc ấy đã đều là hận cực kỳ mới có thể nói như vậy!

- Đám người mặc đồ đen này là con cháu của võ giả Thiên cấp bị giết năm xưa sao?

Tần Lập hỏi.

- Đúng vậy! Có con cháu, cũng có bằng hữu của người kia. Lần này bọn họ đến đây, một là hướng về di tích thượng cổ hồ Phượng Hoàng, mặt khác là muốn tìm kiếm đồng môn mất tích năm xưa. Ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm đến Tần gia ta. Ngươi nói, nếu không phải chúng ta bị vu oan giá họa, đám người mặc đồ đen này làm sao có thể tìm đến Tần gia ta. Làm sao có thể tìm được!

Tần Hoành Viễn điên cuồng gầm lên, trong đêm yên tĩnh truyền đi thật xa.:

- Đây là báo ứng!

Tần Lập lạnh lùng nói.


- Không sai! Đây là báo ứng! Ha ha ha ha! Đây đúng thật là báo ứng. Nhưng là con mẹ nó chứ! Vì sao không báo ứng lên cái tên vu oan giá họa kia? Vì sao? Vì sao chứ?

Tần Hoành Viễn giống như điên cuồng, rốt cục giải phóng ra cơn giận dồn nén gần nửa năm nay trước mặt Tần Lập.

- Hắc hắc! Tổ tiên Tần gia các ngươi năm xưa giết người thân của người ta làm sao không nghĩ đến điều này?

Giọng nói Tần Lập lại càng lạnh hơn. Sau khi biết nguyên nhân chân chính Tần gia diệt môn, Tần Lập bỗng nhiên cảm giác được mọi chuyện giống như đều được định trước bởi số trời!

- Tần Lập! Thằng súc sinh nhà ngươi! Người đừng có ở đó mà cười trên nỗi đau của người khác! Ngươi không nên quên, trên người của ngươi cũng chảy máu của Tần gia!

Tần Hoành Viễn căm tức gầm lên với Tần Lập.

Nói xong, lại rơi lệ giàn giụa, lẩm bẩm:

- Báo ứng. Thật sự là báo ứng!

- Báo ứng sao?

Khóe miệng Tần Lập chậm rãi nổi lên nụ cười lạnh, đột nhiên hỏi:

- Tần Hoành Viễn! Mẫu thân của ta không phải là con gái ruột của ngươi đúng không?

- Cái gì?

Tần Hoành Viễn mạnh mẽ lui về sau mấy bước, hai mắt đầy hoảng sợ nhìn Tần Lập tràn ngập vẻ khó tin:

- Ngươi...ngươi nghe ai nói! Nói hươu nói vượn! Thuần túy là nói hươu nói vượn. Tần Lập! Ngươi đừng nghĩ phủ nhận chuyện ngươi là con cháu của Tần gia!


- Ha ha! Tự nhiên là lão tổ tông của ngươi nói ra.

Tần Lập đầy mặt tươi cười, nhìn Tần Hoành Viễn nói:

- Xem ra ta đoán đúng. Khó trách ngươi lại lạnh lùng với mẹ con chúng ta như thế!

- Ngươi nói như cái rắm ấy! Thằng súc sinh nhà ngươi...

Tần Hoành Viễn giận không thể át, mắng:

- Không sai! Lão tử cho tới nay đúng thật là không có bất kỳ hảo cảm nào với ngươi. Nếu không phải thằng súc sinh nhà ngươi, Tần gia đã sớm là hoàng thân quốc thích! Cho nên, ta hận ngươi. Càng hận người cha chưa từng nhìn thấy của ngươi. Hắn đã hủy đi tương lai tốt đẹp của Tần gia. Nhưng Hàn Nguyệt...Hàn Nguyệt dù sao cũng là con gái ta sủng ái từ nhỏ, lão tử cho tới giờ cũng không coi nàng là người ngoài! Lão tử vẫn coi nàng như con gái ruột vậy! Ô ô! Ai biết, ai biết nàng không ngờ...không ngờ lại làm như vậy với ta! Hả?

Tần Hoành Viễn bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, toàn thân run lên kịch liệt, lấy tay chỉ vào Tần Lập. Trong mắt lão tràn ngập kinh hãi:

- Ngươi...ngươi vừa rồi nói gì? Nghe lão tổ tông của ta nói? Là ngươi...người ở hồ Phượng Hoàng vu oan giá họa cho Tần gia là ngươi. Là ngươi...nhất định là ngươi!

Tần Lập cười lạnh vài tiếng, học giọng điệu của Tần Hoành Viễn nói:

- Báo ứng a!

- A!

Tần Hoành Viễn cực kỳ bi phẫn phát ra một tiếng kêu thảm.

- Quả nhiên là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai! Năm xưa ta giết cả nhà nàng, mang nàng đi coi nàng như con ruột nuôi lớn. Không nghĩ tới...con trai của nàng không ngờ lại hủy Tần gia ta, khiến cho toàn thể Tần gia bị giết! Ha ha! Ha ha! Ha ha ha ha! Ông trời thật là quá công bình! Thật là quá công bình! Con mẹ nó, lão trời già! Ta chửi tổ tông nhà ngươi!

Tần Hoành Viễn lệ rơi đầy mặt, đặt mông ngồi phịch trên đống gạch vụn, gào khóc vô cùng đau khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui