Vốn Hoa Phượng Hoàng thần tình mất mát, giờ phút này trong lòng tràn ngập ngọt ngào cùng...thấp thỏm. Nàng biết Tần Lập coi nàng là bằng hữu, cũng biết bên cạnh Tần Lập rất nhiều hồng nhan tri kỷ, nhưng nàng lại không khỏi nghĩ đến: vì sao Tần Lập tốt với nàng như thế. Những thần thông bí thuật này, tùy tiện lấy ra một loại, coi như là một vị Giáo chủ siêu cấp đại phái ở Vực Nội cũng sẽ phải đỏ mắt, huynh ấy lại tùy tiện đưa cho mình, Không chỉ như thế ngay cả một câu cân dặn cũng không có, lẽ nào huynh ấy không biết, nếu mình tùy tiện hiến cho môn phái một loại từ những thần thông bí thuật này, hôn sự kia liền có thể được giải trừ?
Hoặc là nói, vốn là huynh ấy có chủ ý như thế?
Hoa Phượng Hoàng có chút rối rắm, thậm chí có chút buồn bực Tần Lập, vì sao không căn dặn câu nào liền rời đi như vậy chứ.
Suy nghĩ nửa ngày, Hoa Phượng Hoàng vẫn quyết định, nàng sẽ không cho bất kỳ một ai biết đến năm loại thần thông bí thuật này! Bởi vì, đây là Tần Lập cho mỗi mình nàng!
Ở đây là tất cả tín nhiệm của Tần Lập đối với nàng, nàng không thể phụ sự tín nhiệm của Tần Lập!
Sau khi làm quyết định xong, Hoa Phượng Hoàng thở phào một cái, xoay người đi, cũng biến mất trong bóng tối mênh mông.
Vừa tiến vào khách sạn, hàng mi xinh đẹp Hoa Phượng Hoàng liền nhíu lại, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. So sánh với Tần Lập, chuyện hai huynh muội này làm quả thật làm người ta buồn cười, làm người ta khinh bỉ!
- Tiểu thư, cô đã đi đâu?
Trong bóng tối, không nhìn rõ sắc mặt Hà Đan Đan, nhưng vẫn có thể nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của nàng.
- Ngủ không được, tùy tiện đi dạo. - https://truyenfull.vn
Hoa Phượng Hoàng tiếng nói bình tĩnh, không nghe được tâm tình gì.
Lúc này, trong lòng Hà Đan Đan cực kỳ tức giận, ca ca để cho mình theo dõi Hoa Phượng Hoàng, thậm chí không tiếc để cho mình trở thành thị nữ đi theo cạnh nàng.
Dựa vào cái gì chứ?
Hoa Phượng Hoàng nàng ta là nữ nhi Giáo chủ, là công chúa Lang Gia Thần Giáo, nhưng Hà Đan Đan ta cũng là nữ nhi Phó giáo chủ, thân phận của ta dù là thứ xuất, nhưng nào có kém hơn Hoa Phượng Hoàng bao nhiêu?
Ủy thân làm thị nữ cho nàng ta cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác Hoa Phượng Hoàng còn lén gặp người khác sau lưng mình!
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng Hà Đan Đan gần như dám khẳng định, nam nhân tiên phong đạo cốt hôm nay nhất định là quen biết Hoa Phượng Hoàng! Hơn nữa, giữa hai người không chừng còn có bí mật không thể để người khác biết, thậm chí là...gian tình!
Loại chuyện này không cần chứng cứ, đối với nữ nhân mà nói, trực giác là đủ rồi!
Buổi tối Hà Đan Đan vẫn luôn không ngủ, ngàn tính vạn ngừa, rốt cuộc vẫn không phòng bị được Hoa Phượng Hoàng đã chạy ra ngoài. Hà Đan Đan ghi nhớ thời gian Hoa Phượng Hoàng, nàng đã đi ra tròn cả canh giờ!
Hơn một canh giờ đó!
Thời gian lâu như thế, làm gì mà không đủ? Hơn nữa, tuy rằng lúc này bầu trời tối đen, nhưng Hà Đan Đan vẫn có thể cảm giác được trên người Hoa Phượng Hoàng vừa về đang tản mát ra một cổ khí tức vui sướng!
Cái tiện nhân này! Dâm phụ!
Mới vừa rồi, nàng...nhất định làm chuyện không thể để người biết!
Vừa nghĩ vậy, Hà Đan Đan liền cảm thấy toàn thẳn có một cỗ khí tức khô nóng tán loạn, đồng thời cũng cảm thấy một cỗ ghen ghét dữ dội.
Trong lòng Hà Đan Đan, có một bí mật không thể cho người ta biết, nàng thích ca ca Hà Đan Đằng!
Là một loại phi thường phi thường thích, sẵn lòng đi chết vì huynh ấy!
Hết lần này tới lần khác, ca ca này chỉ thích Hoa Phượng Hoàng. Còn Hoa Phượng Hoàng chẳng những không thích Hà Đan Đằng, bây giờ lại còn có nam nhân khác ở bên
ngoài, điều này làm sao mà Hà Đan Đan có thể chịu đựng được?
- Cô đi ra ngoài, vì sao phái giấu ta?
Hà Đan Đan trong cơn giận dữ, đã hoàn toàn quên mất ca ca nhắc nhỡ nàng, phải nhớ rõ thân phận thị nữ. Vào lúc này, Hà Đan Đan căn bản không cố cái gì thân phận hay không thân phận nữa, nàng quá phẫn nộ, phẫn nộ bộc phát ra!
- Giấu cô?
Hoa Phượng Hoàng giọng nói lành lạnh, ánh mắt rơi trên người Hà Đan Đan:
- Cô tính là thứ gì! Ta làm chuyện gì cần giấu cô? Hà Đan Đan, cô đừng coi mình là to lắm! Muốn đi theo bên cạnh ta, cô cứ theo, nếu không muốn, cô cút ngay cho ta! Quay trở về làm ái nữ Phó giáo chủ của cô! Không cần ở bên cạnh ta giả làm một thị nữ, quá ủy khuất cô rồi!
- Hoa Phượng Hoàng, cô...cô dám nói với ta như thế?
Hà Đan Đan không ngờ tới Hoa Phượng Hoàng ra ngoài gặp người khác, sau khi trở về chẳng những không có hổ thẹn, ngược lại lẽ thắng khí hùng như vậy, lập tức nói chuyện không biết lựa lời:
- Người chắc chắn là nữa đêm ra ngoài gặp nam nhân khác. Ngươi...Ngươi không biết xấu hổ!
Ban đêm yên tĩnh, bị tiếng gào có chút điên cuồng của Hà Đan Đan phá hoại.
Bốp!
Một tiếng giòn tan chợt vang lên, Hà Đan Đan bụm mặt, không thể tin nổi nhìn Hoa Phượng Hoàng:
- Ngươi lại dám đánh ta? Hoa Phượng Hoàng, ả tiện nhân này, Ngươi dám ra tay đánh ta?
- Ngươi còn dám nói một câu, ta sẽ giết ngươi!
Giọng nói Hoa Phượng Hoàng như phát ra từ hàn băng vạn năm, lạnh đến mức tận cùng.
Làm cho mấy thị nữ nghe tiếng động chạy tới, mỗi người không nhịn được rùng mình một cái. Hoa Phong năm đó một người một kiếm, liền dám khiêu chiến đông đảo cường giả nơi Thần Vực, rốt cuộc ở Vực Nội, ngay trước cửa nhà mình, lộ ra một tia hung ác!
Hà Đan Đan tuy rằng phát điên, trên mặt nóng rát đau đớn nhưng thật sự không dám tiếp tục nhục mạ Hoa Phượng Hoàng nữa, bị đánh một cái tát, tuy rằng ở trong lòng hết sức khó chịu, nhưng cũng đã đánh nàng tỉnh lại.
Hoa Phượng Hoàng là ai? Đó là công chúa của Lang Gia Thần Giáo! Là nữ nhi duy nhất của Giáo chủ! Thân phận địa vị tôn sùng đến mức nàng có thể đi ngang cả Lang Gia Đại Lục, cũng sẽ không có người dám làm khó nàng!
Còn bản thân nàng, là một nữ nhi thứ xuất của Phó giáo chủ, dù là nàng có được sủng ái thế nào, nhưng thật sự chọc giận Hoa Phượng Hoàng, một kiếm chém nàng, phụ thân của nàng tối đa chỉ là trong lòng phẫn nộ, nhưng căn bản không thể nào trở mặt đương trường với Giáo chủ!
Nếu như Hoa Phượng Hoàng bị thiệt thòi, vậy Giáo chủ đại nhân sẽ lập tức trở mặt tại chỗ đối với bất kỳ một ai!
Đây...chính là chênh lệch!
Hà Đan Đan nước mắt dài ngắn, oán hận trừng Hoa Phượng Hoàng, tiếp đó xoay người, thân hình như một tia chớp biến mất trong bóng đêm mênh mông, nhìn phương hướng, hẳn là đi về phía Lang Gia Thần Giáo.
- Tiểu thư...
Một thị nữ tử nhỏ đã theo Hoa Phượng Hoàng, có chút lo lắng nhìn Hoa Phượng Hoàng, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư đánh nàng...
- Không sao, để cho ả ta đi kiện đi, tùy tiện kiện cáo đi, kiện cáo lên Phó giáo chủ hủy bỏ hôn sự này là tốt nhất!
Hoa Phượng Hoàng nhàn nhạt nói, trong lòng lại biết đó là chuyện không thể nào. Hà Đan Đan càng làm căng chuyện này, có hại sẽ chỉ là chính cô ta.
- Đi, theo ta đi Tú Nữ Phong, ta muốn bế quan tu luyện, trước Lang Gia Đại Bỉ sang năm, ta sẽ xuất quan!
Hoa Phượng Hoàng mang theo vài thị nữ, nhắm một hướng khác bay đi.
- Cái gì? Phượng Hoàng, nàng...đánh muội?
Hà Đan Đằng thân người cao lớn, ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn muội muội Hà Đan Đan:
- Phượng Hoàng muội tử luôn luôn ôn nhu nhã nhặn, làm sao có thể chủ động ra tay đánh muội được?
- Ca, huynh không tin muội muội hay sao?
Hà Đan Đan lúc này mặc một thân áo dài trắng, tóc đen dài quá vai, dung mạo động lòng đáng thương, cả người thật nhu nhược yếu đuối, làm cho người ta có cảm giác thương tiếc.
- Không phải không tin muội, Đan Đan, tính cách của muội thì huynh quá rõ ràng, nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Đừng cố che giấu huynh, muội biết nếu huynh muốn biết đã xảy ra chuyện gì, huynh có thể trực tiếp đi hỏi Phượng Hoàng!
Hà Đan Đằng khẽ cau mày, nhìn muội muội nói.
- Huynh vẫn là không muốn tin tưởng muội muội...
Thần sắc Hà Đan Đan có chút ảm đạm, đem những chuyện hôm qua bắt đầu từ lúc gặp Tần Lập, mãi cho đến buổi tối Hoa Phượng Hoàng lặng lẽ một mình rời đi hơn cả canh giờ, sau đó quay về, kể hết một lần. Bao gồm cả việc lúc nàng phẩn nộ đến cực điểm, không biết lựa lời mắng Hoa Phượng Hoàng là tiện nhân dâm phụ...Hà Đan Đan không dám giấu diếm, bởi vì nàng biết nếu như Hà Đan Đằng muốn điều tra chuyện này, thì nhất định có thể điều tra rõ ràng.
Dù sao, đêm qua nghe nàng mắng chửi không chỉ có riêng mấy thị nữ bên cạnh Hoa Phượng Hoàng.
- Muội...Ôi, muội bảo huynh nói muội thế nào mới được đây?
Hà Đan Đằng nhìn muội muội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Huynh cho muội đi theo cạnh nàng, tuy rằng ít nhiều có ý giám sát, nhưng phần nhiều hơn là huynh muốn cho muội ở chung thật tốt cùng nàng, tương lai sẽ có lợi vô tận cho muội! Muội ngược lại, thị nữ không ra thị nữ thì không nói, lại còn dùng ngữ khí này hình dung Phượng Hoàng...
Lúc này, bên ngoài có một người trẻ tuổi đi vào, trước tiên nhìn thoáng qua Hà Đan Đan, tiếp đó nói nhỏ mấy câu bên tai Hà Đan Đằng, sau đó khom người rời đi.
Hà Đan Đằng tiếp tục nói:
- Dù là nàng quen biết nam nhân kia, thì tính sao? Nàng có thể thay đổi được điều gì? Có thể thay đổi được hôn ước giữa chúng ta hay sao? Muội lại đi làm náo loạn như vậy, đem rất nhiều chuyện náo loạn cho biểu hiện ra ngoài. May là nàng đuổi muội đi, bản thân nàng cũng không phải nữ nhân thích nói nhiều, nếu không nàng đem những lời muội nói đi kể lại cho Giáo chủ, hoặc phụ thân chúng ta muội nói sẽ có hậu quả gì?
Hà Đan Đan sắc mặt biến đổi, cả người khẽ rùng mình một cái. Kết quả có khả năng nhất, chính là phụ thân nàng nổi giận, đem nàng nhốt lại, sợ rằng vĩnh viễn cũng không thả ra ngoài.
Nhục mạ nữ nhi Giáo chủ như thế, một khi lan truyền ra ngoài, sẽ là một đã kích chí mạng với thanh danh Phó giáo chủ. Điều này không đơn giản là việc gia giáo không nghiêm, mà là...những lời mắng ra từ miệng Hà Đan Đan, có phải là biểu thị ý của Phó giáo chủ hay không?
Tư tưởng con người rất phức tạp, người căn bản không thể khống chế người khác đánh giá chuyện này như thế nào.
Hà Đan Đằng khẽ than một tiếng, nói:
- Quên đi, thời gian gần đây muội thành thành thật thật ở nhà tu luyện đi. Muội có biết, người vừa rồi nói cho huynh là Phượng Hoàng đi Tú Nữ Phong bế quan, cho đến trước Lang Gia Đại Bỉ mới xuất quan! Muội có biết điều này có nghĩa gì không?
Hà Đan Đan mờ mịt lắc đầu.
Hà Đan Đằng vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Người ta là đang biểu hiện bản thân trong sạch! Hơn nữa, cũng là đang giận huynh! Được rồi được rồi, muội biết những điều này cũng không có tác dụng, dù sao sau này không cần muội tiếp cận nàng ấy nữa, chuyện tốt cũng bị muội phá hỏng rồi!
Hà Đan Đan khóe miệng co giật mấy cái, muốn nói gì, nhưng cuối cũng không nói ra miệng được, thần sắc buồn bã xoay người bước đi. Nàng lại không phát hiện, ngay trong nháy mắt nàng xoay người lại. Hà Đan Đằng vốn sắc mặt bình tĩnh, khuôn mặt đã trở nên âm trầm đến mức làm người ta sợ hãi.
- Lập tức đi ra điều tra cho rõ ràng, ngày hôm qua người ngồi đối diện Phượng Hoàng rốt cuộc là ai, lai lịch thế nào, có thực lực gì, điều tra rõ ràng hết thảy cho ta!
Hà Đan Đằng lạnh lùng phân phó một tiếng, lập tức có mấy người lên tiếng trả lời đi ngay.
- Hoa Phượng Hoàng, nàng là của ta, là của một mình Hà Đan Đằng ta!
Trong phòng, truyền ra tiếng nói lạnh băng của Hà Đan Đằng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...