Đồng bạn bị bắt giữ, không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết, là không có mưu kế; dây dưa không dứt, không biết đi hay ở, là không quả quyết; không thể ước thúc thủ hạ cho tốt, để cho cuối cùng gây ra họa lớn, là không kỷ luật nghiêm minh; phát sinh sai lầm không biết ngăn cản, ngược lại sai càng thêm sai, chẳng những bỏ qua chính chủ, còn ngông cuồng muốn giết người diệt khẩu. Chuyện này...chuyện này quả thật chỉ có kẻ ngu xuẩn kém trí mới có thể làm ra!
Ngay lúc đó Tần Hoành Viễn lập tức mở miệng mắng to, lập tức tự mình mang theo ngân phiếu trăm vạn lượng bạc, hơn mười con linh thú Địa cấp đi Mạc gia, đích thân xin lỗi Mạc Phỉ Phỉ!
Mặt mũi này thật sự cho quá đủ, mặc kệ trong lòng Mạc Phỉ Phỉ thống hận huynh đệ Tần Phong Tần Hổ ra sao, nhưng đối mặt với đại lão thành Hoàng Sa này cũng không thể nói ra lời cự tuyệt.
Tần Hoành Viễn vì hai tôn tử đền tiền cúi đầu, cuối cùng cũng bãi bình xong chuyện này. Sau đó liền đổ một bồn lửa giận lên đầu Tần Lập.
Sau chuyến đi đến Thượng Quan gia, hắn trở về liền tuyên bố: Tần Lập bị Tần gia trục xuất khỏi gia tộc! Đồng thời phạm phải tội trạng không thể tha thứ, hiện giờ lập tức treo giải mười vạn lượng bạc truy nã Tần Lập!
Đồng thời gia chủ Thượng Quan gia Thượng Quan Bất Hối cũng tuyên bố công khai: Trải qua xem xét, Thượng Quan gia nhất trí quyết định, hủy bỏ hôn ước giữa Tần Lập cùng tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Thi Vũ.
Chẳng qua vốn Mạc Phỉ Phỉ phải thống hận Tần Lập nhất, lại năn nỉ phụ thân đừng chen chân vào chuyện này. Mạc Phỉ Phỉ điêu ngoa tùy hứng, nhưng ở trong mắt bằng hữu lại là người trượng nghĩa rộng rãi? Đầu óc nàng cũng không ngốc chút nào, nàng đúng là thích Tần Phong, là một loại cực kỳ thích. Nhưng sau khi nhận rõ bản chất của Tần Phong, liền hoàn toàn từ bỏ tâm tư này. Nàng vĩnh viễn đều không thể nào quên, một kiếm của Tần Lập giáng từ trên trời xuống...Quả thật giống như là thiên ngoại phi tiên!
Một khắc đó, thậm chí Mạc Phỉ Phỉ cho rằng mình chết chắc rồi!
Đến sau này, Tần Lập bắt nàng làm con tin, loại lạnh lùng cùng sát khí này, cả đời nàng cũng không thể nào quên. Bản thân mình thật là khờ, làm sao lại lựa chọn đối nghịch với hắn chứ?
Sẽ không, sẽ không bao giờ lại như thế nữa!
Khiến cho Tần Hoành Viễn cảm thấy phẫn nộ, còn không dừng ở đó. Sau khi chuyện này dàn xếp xong, người Tần gia phái ra rốt cuộc cũng tìm được hai tiểu súc sinh kia, đồng thời đưa hai người bọn họ về nhà an toàn.
Vốn cứ tưởng rằng hai người sẽ cảm thấy hổ thẹn vì hành vi ngu xuẩn của mình, nhưng làm Tần Hoành Viễn không ngờ tới: hai người Tần Phong cùng Tần Hổ lại hai miệng một lời nói rằng cảm thấy hối hận vì để Mạc Phỉ Phỉ chạy mất. Còn nói nếu giết tiểu tiện nhân kia, sẽ không làm Tần gia đánh mất mặt mũi lớn như vậy!
Làm cho Tần Hoành Viễn tức giận đến nỗi ngay tại chỗ hung hăng cho mỗi người Tần Phong Tần Hổ hai cái tát. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn động thủ đánh hai cháu yêu của mình.
Nếu không quá tức giận, sao lại như vậy được?
Còn hai người Tần Phong cùng Tần Hổ, hận ý đối với Tần Lập cũng đã đạt đến đỉnh, hét ầm lên rằng: chờ khi Tần Lập trở lại thành Hoàng Sa, sẽ bắt hắn bầm thây vạn đoạn.
Cuối cùng Tần Hoành Viễn không để ý đến chỉ còn vài ngày là năm mới, một cước đá hai tôn tử trở về Đế đô. Nếu vẫn ầm ĩ lộn xộn ở trước mắt, còn không bằng để cho bọn họ cút xa một chút.
Nào không biết, một cước này của hắn, mới để cho Tần gia lưu lại một tia huyết mạch. - .
...
Một thân khinh công của Tần Lập, làm cho hai người lão tổ Tần gia đuổi sát không tha ở phía sau nhìn mà than thở. Hai người gần như có thể kết luận, một thân thực lực của người thanh niên chết tiệt kia thật có khả năng còn không đến cả Địa cấp, nhưng lại giống như một con cá chạch, nhiều lần trốn thoát khỏi tay hai người!
Trận truy đuổi này đã giằng co cả một ngày!
Mắt thấy sắc trời dần tối, không ngờ tiểu tử kia vẫn còn khỏe khoắn sung mãn cắm đầu chạy phía trước, hai lão già đều cực độ phiền muộn nghĩ: hắn không biết mệt sao?
Đáng hận nhất là tiểu tử này căn bản không quan tâm phía trước có ma thú cường đại hay không, một đường chạy đụng chạm lung tung. Ỷ vào tốc độ siêu cường giống như một trận gió bay từ bên ngoài ngang qua lãnh địa của các linh thú, bọn chúng vừa phản ứng lại, còn không kịp suy nghĩ có đuổi theo hay không thì nhị lão Tần gia đã chạy tới. Vì vậy linh thú hoàn toàn bị chọc giận: Còn không xong? Coi chỗ của lão tử là cổng thành sao?
Hai người cường giả Thiên cấp cao giai vừa bực vừa gấp, chẳng những phải phân thần lưu ý hành tung Tần Lập, còn phải đối phó những linh thú nổi giận này. Kể từ đó vốn sớm bắt được tiểu tử này, nhưng kéo đến bầu trời tối đen cũng không đuổi kịp Tần Lập!
Bọn họ không tốt lành, đồng dạng Tần Lập cũng rất khó chịu. Tuy rằng hắn nắm giữ khinh công tuyệt thế, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể lại vượt xa nguyên lực bình thường, nhưng cuối cùng vẫn không kéo dài hơn nguyên lực của hai võ giả Thiên cấp được.
Nói đơn giản, chất lượng nguyên lực của hắn dù có cao, nhưng không chịu nổi lượng lớn của đối phương!
Nếu không phải suốt dọc đường có các loại linh thú mạnh mẽ trợ giúp, chỉ sợ hắn đã sớm buông tha bỏ chạy liều mạng đánh một trận. Cho dù chết, ít nhất cũng có thể liều một trận cá chết lưới rách, như vậy bỏ mạng chân trời cũng không cô đơn một mình.
Thấy sắc trời dần đen xuống, lão đại Tần Hằng Thiên trong nhị lão Tần gia nóng nảy mắng:
- Tiểu súc sinh, ngươi đứng lại cho gia gia!
Lão nhị Tần Hằng Địa cũng mắng theo:
- Thằng nhãi con, hôm nay lão tử ta không lột da ngươi không được! Ngươi có biết một tiếng hô của ngươi ngày hôm nay, sẽ khiến Tần gia ta rơi vào thế khó biết bao nhiêu hay không?
- Chó má, tiểu gia ta hò hét ba xạo đó! Thế nào? Không được sao? Hừ, ta chẳng qua là xuống nước tắm rửa, các ngươi lại muốn mưu tài hại mệnh, cho nên liền hãm hại các ngươi. Ha ha, tới bắt ta đi!
- Chết tiệt! Tiểu súc sinh, ta nhất định phải giết ngươi!
Tần Hằng Thiên tức giận đến nỗi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Thằng nhãi con này chẳng những trơn không nắm được, nói chuyện cũng ngoa ngoắt như thế. Mẹ nó, tắm ở trong hồ Phượng Hoàng? Ngươi có bao nhiêu cái mạng vậy?
- Tiểu tử. Ngươi dừng lại, chúng ta nói chuyện thỏa đáng, thế nào?
Lão nhị Tần Hằng Địa phát tiết xong rồi, tỉnh táo lại nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Thể lực tiểu tử này còn xa mới cạn kiệt, mà một tiếng hô của hắn, khẳng định là một đả kích trí mạng đối với Tần gia. Có thể tưởng tượng, hiện tại nhất định sẽ có rất nhiều người trở lại thành Hoàng Sa, đánh chủ ý tới Tần gia.
- Dừng lại? Dừng cái quỷ đầu to nhà ngươi!
Tần Lập vừa chạy vừa mắng:
- Hai lão già không biết xấu hổ các ngươi, lão bất tử! Cho rằng tiểu gia ta là kẻ ngốc sao? Không sai, ta lấy được vô số bảo bối từ trong hồ Phượng Hoàng, vậy thì sao chứ? Đó là vận số của ta tốt! Hừ, các ngươi muốn thì đuổi theo ta đi! Đuổi theo được thì là của các ngươi rồi!
- Tốt, tốt! Tiểu súc sinh, ta không giết ngươi thề không làm người!
Tần Hằng Thiên tính tình táo bạo, đã sớm bị Tần Lập chọc đến giận sôi lên. Nếu hắn biết người thanh niên này còn là hậu bối của gia tộc mình, rành rành là hàng con cháu dòng chính...Sợ rằng lúc này sẽ bị tức chết.
- Đại ca, cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay, tiểu tử này ngoại trừ tốc độ nhanh thì không có sở trường nào khác. Ngươi đuổi theo, ta phải về gia tộc xem thử, đừng thật sự xảy ra đại loạn thì hỏng chuyện mất!
- Tốt! Lão nhị, ngươi đi lo chuyện. Ta nhất định phải giết tiểu tử này mới hả giận!
Tần Lập bỗng nhiên cảm giác được áp lực phía sau chợt giảm. Hơi liếc đảo qua phía sau một chút, hắn phát hiện một người trong đó phóng người rời đi, trong lòng chợt rõ ràng, cười lạnh nói:
- Thế nào? Không dám đuổi theo ta nữa? Hắc hắc, này tên rời đi kia, ngươi đi rồi không sợ kẻ còn lại nuốt trọn bảo vật hồ Phượng Hoàng sao?
- Nuốt trọn con mẹ tổ tông ngươi!
Tần Hằng Thiên liếc thấy thân hình Tần Lập chợt ngừng, vung tay đẩy một chưởng. Một đạo phong mang màu u lam chém về phía Tần Lập.
Tần Lập chợt né tránh chiêu này, trong miệng lầm bầm nói:
- Lẽ nào các ngươi rớt từ trong đá ra sao?
Vốn Tần Lập đối với Tần gia không có chút lòng trung thành, càng đừng nói với hai cường giả Thiên cấp này đã sớm cách hắn năm đời, thậm chí bảy tám đời rồi. Cho nên đối mặt với tổ tiên Tần gia muốn giết mình, Tần Lập cũng không có một chút kính ý.
Hai người một đuổi một chạy, tốc độ truy đuổi trong đêm cũng không coi như quá nhanh. Gần như luôn đang khôi phục thể lực, Tần Lập liếc thấy phía trước xuất hiện một ngọn núi thật lớn. Ngọn núi cao vót trong mây, trong đêm đen giống như là một quái thú khổng lồ nằm ngang ở đó.
Thân thể Tần Lập bỗng nhiên trầm xuống dưới, lập tức tiến vào trong rừng rậm nguyên thủy.
Tần Hằng Thiên phía sau sững sờ, lập tức mừng rỡ. Tiểu tử này bị đuổi tới choáng váng, lại tự tìm đường chết. Hừ, không nói đến trong rừng cây rậm rạp chạy trốn khó khăn, linh thú hùng mạnh bên trong cũng đủ nuốt sống ngươi rồi! Ta cứ theo ngươi ở bên trên, nhìn xem rốt cuộc ngươi có thể chạy đến nơi nào!
Cách nghĩ thì thật là hay, nhưng ngay sau đó Tần Hằng Thiên liền phát hiện một sự thật làm hắn nổi trận lôi đình: khí tức của tiểu súc sinh kia...bỗng biến mất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...