Cuối cùng xảy ra chuyện gì? Trong lòng Tần Lập không thể hiểu được.
Lúc này, đoàn người đang xem trận chiến ở không trung, đều tụ lại chỗ Tần Lập, nhìn thấy mấy trăm người ở phía sau Tần Lập, cũng rất giật mình.
Thượng Quan Thi Vũ dùng mấy lời ngắn ngủi, giải thích tình huống trước mắt.
- Phu quân, nếu không phải có Linh Nhi ở đây, Viêm Hoàng Sơn chúng ta đã bị người ta hủy rồi! Những người này không biết tới từ nơi này, trực tiếp nổ nát cấm chế trên Viêm Hoàng Sơn chúng ta đều không thể chống lại, Linh Nhi ra tay kịp thời, mới miễn khỏi đại họa!
- Linh Nhi?
Tần Lập nhíu mày, nhìn tiểu cô nương xinh đẹp má phấn mặt ngọc kia đang nhìn mình cười hì hì, dường như mình đã gặp qua nàng ở chỗ nào, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng.
Lúc này, trên trời cao truyền tới một tiếng hừ lạnh:
- Tần Lập, vận may của ngươi thật là tốt, vốn ta còn muốn đợi lát nữa mới tiêu diệt môn phái của ngươi, không ngờ tới ngươi lại gấp gáp trở về ngay lúc này, trở về thật là đúng lúc!
- Cuối cùng ngươi là ai?
Tần Lập thấy đối phương nói chuyện cũng không giả bộ không phát hiện đối phương, trầm giọng hỏi.
- Ta là ai ngươi không cần xen vào, ngươi tốt nhất bảo hộ người của ngươi đi, đừng có chạy loạn khắp nơi nữa. Lần sau, sẽ không có vận may tốt như vậy đâu, lần này ta tới chậm một chút, vừa lúc bị ngươi vượt qua. Hừ, ngươi tốt nhất tăng lên thực lực, nếu không, người bên cạnh ngươi đều sẽ chết vì ngươi!
Tiếng nói kia, ngày càng nhỏ, dường như muốn đi.
Tần Lập quát lạnh:
- Nếu tới rồi, vậy đừng đi nữa!
Nói rồi, quay sang Nam Cung Tử Lăng nói:
- Sư tỷ, diệt hết những người này cho đệ, lưu lại một người sống, đệ phải biết bọn họ từ đâu tới!
Lúc Tần Lập nói lời này, thân hình liền biến mất giữa hư không, đuổi thắng tới người kia!
Ở bên này bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Hạ Văn Vũ thấy Tần Lập đuổi theo người ở trên trời, lập tức đặt ánh mắt lên những người đánh tới Viêm Hoàng Sơn. Trong ánh mắt, cũng không có thù hận gì, chẳng qua tất cả đều là ánh mắt không có ý tốt.
Có thể được Ô Quận Vương nhìn trúng, nào có ai là kẻ yếu?
Dù là những lão già môn hạ bề ngoài rất lớn tuổi, mỗi người đều hai mắt sáng ngời. Đánh nhau...cho tới giờ bọn họ đều chưa từng e ngại!
Hạ Văn Vũ một thân khí độ hoàng gia, cầm chiếc quạt trong tay, bề ngoài như một công tử thân phận tôn quý, nhìn về phía các nàng Cơ Ngữ Yên mỉm cười, chỉ vào những người kia:
- Bọn họ là kẻ địch?
Mấy người Cơ Ngữ Yên đều gật đầu.
Hạ Văn Vũ quay đầu lại nhìn thoáng quA Hô Diên Kiêu Dưởng cùng những người Tần Lập dẫn tới, cười nói:
- Các vị, cơ hội biểu hiện của chúng ta tới rồi, diệt bọn chúng!
Nói rồi, trực tiếp thi triển ra dị tượng Hoang cổ Đại Hạ - Vạn Kiếm Giảo Sát!
Trên bầu trời xuất hiện ngàn vạn đạo kiếm quang sắc bén, quang mang vạn trượng, kiếm quang trực tiếp chém phá hư không, áp bách về phía đám người kia!
Đoàn người Hô Diên Kiêu Dưởng bên kia cũng không cam tỏ ra yếu kém, đều gào thét tự triển khai tuyệt học, lao tới trước. - .
Nam Cung Tử Lăng đứng giữa hư không, hô lớn:
- Phải lưu lại người sống!
- Biết rồi!
Hạ Văn Vũ cũng không quay đầu lại, hô một tiếng, chỉ huy kiếm quang ngập trời bên trên chém giết về phía đám người kia, nào giống như phải lưu lại người sống, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu mà...
Chẳng qua đám người kia cũng không phải yếu ớt như thế, đối mặt với đông đảo cường địch, đều tự thi triển ra tuyệt học ẩn giấu của mình.
Mấy người Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên trợn mắt há mồm nhìn một màn này, đầu óc gần như mất đi năng lực tự hỏi, lẽ nào hiện giờ cường giả chỗ nào cũng có hay sao?
Làm sao đi ra một lần, liền dẫn về một đoàn như thế?
Ngay cả tiểu cô nương Linh Nhi má phấn mặt ngọc trước đó, lúc này cũng lùi lại, cười hì hì, chỉ là sâu trong ánh mắt lại chợt lóe qua một tia kinh hãi, không ai phát hiện được.
Trong lòng của nàng, quả thật không cách nào bình tĩnh lại, Tần Lập này quả thật quá khủng bố, đi ra ngoài một vòng lại mang về đông đảo cường giả như thế. Nhất là hai người thanh niên trong đó, nàng liếc mắt liền nhìn ra được bọn họ thật sự trẻ tuổi!
Người như vậy, dù là đặt ở chỗ mình cũng sẽ được bồi dường như bảo bối. Ánh mắt Linh Nhi nhìn về phía Tần Lập biến mất, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động, thầm nghĩ:
- A ba nói rất đúng, người này sớm muộn gì cũng là kình địch của Thông Thiên Đại Đế, buồn cười Thông Thiên Đại Đế còn phái Lâm Hoan tới, vừa rồi hắn nhất định nhận ra ta. Hừ, nhận ra thì nhận ra, dù sao hiện giờ mọi người đều là Địa Tiên đại viên mãn, cùng lắm thì đánh một trận là được!
Thân hình Tần Lập bước đi giữa hư thực, tốc độ nhanh không gì sánh bằng, người ở trên cao cũng bước đi giữ hư thực, nhưng tốc độ không nhanh bằng Tần Lập!
Mắt thấy không cách nào cắt đuôi được, người kia xoay người lại, thân hình đứng giữa trời cao, trở tay đánh một đạo kiếm khí!
Đạo kiếm khí đạo kiếm khí dài chừng mấy ngàn thước, trực tiếp chém hư không ra một khe rách không thể xóa bỏ, nháy mắt chém tới trước mặt Tần Lập!
Tần Lập hừ lạnh một tiếng, hai mắt bắn ra hai đạo Thiên Mục Thần Quang, trực tiếp đụng tới đạo kiếm khí sắc bén kia!
Ầm!
Trên trời cao, một đoàn ánh sáng bùng nổ kịch liệt!
Thân hình Tần Lập không chút dao động, tuy rằng áp chế thực lực ở cảnh giới Địa Tiên đại viên mãn, nhưng Tần Lập nắm giữ các loại pháp tắc thế giới này cuối cùng vẫn mạnh hơn đối phương!
Cho nên, lực lượng một kích của Tần Lập vừa lúc là giới hạn mà Giới Hạ có thể thừa nhận được, trực tiếp đánh nát đạo kiếm khí của đối phương!
Hai đạo Thiên Mục Thần Quang, lực lượng vẫn không suy yếu bắn về phía người đối điện!
- Hả?
Người kia phát ra một tiếng kêu kinh hãi, thân hình bạo lui về sau.
Đồng thời, giữa hư không xuất hiện một bàn tay lớn!
Ầm!
Thoáng cái đánh lên hai đạo Thiên Mục Thần Quang, bàn tay kia chia năm xẻ bảy, đồng thời Thiên Mục Thần Quang cũng tiêu tán giữa trời, trên không trung thành một mảnh hổn loạn!
Chỗ mi tâm Tần Lập khoảng khắc lao ra một chiến thuyền vàng kim khổng lồ, tản ra khí tức Hoang cổ vô tận, cỗ khí tức kia chọc phá trời cao, xuyên thủng hư không, hung hăng đánh lên người đối diện.
Trong lòng Tần Lập thầm nghĩ: lại chém một thế thân của ngươi!
Ầm ầm ầm!
Không gian gần như hoàn toàn là chân không, vốn không có khả năng truyền ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng làn sóng âm do chiến thuyền vàng kim tuôn ra, vẫn có thể dễ dàng chấn vỡ màng tai người!
Người đối diện vẻ mặt hoảng sợ, hai tay điên cuồng kết ấn, giữa bầu trời cao kết thành một chiếc khiên ánh sáng khổng lồ, muốn ngăn cản chiến thuyền vàng kim!
Oong!
Một tiếng động làm người ta cảm thấy kinh hoảng, rốt cuộc đánh nát bấy chân không, truyền ra ngoài, chiếc khiên ánh sáng kia bị chiến thuyền vàng kim đụng nát bấy!
Đùng!
Giống như đánh lên mặt sắt đá, chiến thuyền vàng kim nháy mắt chia năm xẻ bảy. Nhưng người bị đánh trúng cũng hộc máu dữ dội, máu tươi như một đóa hoA Hổng mỹ lệ, vung lên trời cao nhuộm đỏ không trung.
Tần Lập ngón tay quấn quanh hỗn độn khí, trực tiếp chỉ về phía người kia đã trọng thương.
- A!
Người kia mắt muốn nứt ra, phát ra một tiếng thét kinh hoàng cực điểm, thân thể bị đạo hỗn độn bắn trúng, trực tiếp chôn vùi trong hư không!
Trong hư không, cuối cùng dường như truyền tới một tiếng thở dài, bao hàm tâm trạng vô tận!
Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia cười lạnh, hắn từ chỗ Ô Quận Vương đã có thể đoán được thân phận cùng ý đồ của đối phương, âm thầm nghĩ:
- Muốn có được bảo vật trên người ta, muốn bức bách ta đột phá, bảo vật của ta hắn không thể nhận được, nhưng sau trận chiến này có lẽ hắn cũng phát hiện bí mật của ta. Xem ra, chỉ có tiến vào nơi Thần Vực, mới có thể chân chính bảo vệ được người nhà Giới Hạ.
Tần Lập cau mày, trong lòng âm thầm quyết định.
Ở ngoài mấy chục vạn dặm, trong một dãy núi như cự long Hoang cổ nằm dài, một người thanh niên nhìn lạnh lùng nghiêm nghị thân hình cao lớn, khóe miệng tràn ra một tia máu. Trong ánh mắt lạnh lùng lúc này vô cùng phức tạp, hắn một tay đặt trên đan điền, rốt cuộc không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Hắn biểu tình dữ tợn, khẽ giọng nói:
- Tốt lắm, Tần Lập. Ngươi không làm cho ta thất vọng, ta với ngươi thề không đội trời chung!
Nói rồi, ở sâu trong ánh mắt hiện lên vài phần mê man, lẩm bẩm:
- Phụ vương, không phải ngài nói Giới Hạ không thể nào xuất hiện Thánh Chủ hay sao? Vì sao ta cảm giác Tần Lập hắn đã đột phá Địa Tiên, trở thành Thánh Chủ rồi kia chứ? Bảo ta giết người bên cạnh hắn, ta không làm được...Lạm sát người vô tội, đó không phải tính cách của ta, Tần Lập...ta ở nơi Thần Vực chờ ngươi!
Người thanh niên này nói rồi, dùng một cỗ ý niệm cực kỳ cường đại trực tiếp truyền ra!
Trong đầu Tần Lập, đột nhiên hiện ra một người trẻ tuổi mặt lạnh lùng, giống y như người vừa bị hắn giết.
- Tần Lập...Ta ở nơi Thần Vực chờ ngươi!
Khuôn mặt kia không chút thay đổi nói xong câu đó, liền dần dần mờ đi.
Tần Lập nao nao, tiếp đó cũng truyền ra một đạo thần niệm:
- Ta sẽ chém tất cả thế thân của ngươi! Nhưng mà, cảm tạ ngươi không động tới người nhà của ta.
Tần Lập nói đến đây, trong lòng cũng rõ ràng. Đối phương chỉ là muốn lấy người nhà uy hiếp hắn, nếu như thật sự muốn động thủ chỉ sợ đã sớm hạ thủ rồi. Hoặc là nói, người này chỉ là không cùng trận doanh với mình, cũng không phải loại ác nhân tội ác tày trời, nếu không như vậy thì Tần Lập mới mặc kệ hắn.
Người thanh niên khuôn mặt lạnh lùng bên kia. truyền lại một đạo thần niệm:
- Một lời đã định, đừng làm cho ta thất vọng. Tới nơi Thần Vực, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt!
Nói xong, khuôn mặt hiện một tia cười hung ác, dần dần biến mất.
Tần Lập khẽ than một tiếng, người này cũng coi như có kiên trì cùng giới hạn của mình, thống hận mình như thế nhưng lại không động thủ với người nhà của mình. Từ một góc độ nào đó mà nói, coi như là một nam nhân.
Tần Lập nghĩ vậy, hạ xuống từ trên cao.
Lúc này, chiến đấu bên dưới đã kết thúc từ lâu. Hơn ba trăm Địa Tiên đại năng đỉnh cấp, môn hạ Ô Quận Vương, muốn tiêu diệt mười mấy cường giả. Loại chiến đấu này, căn bản không có gì đáng nói!
Nếu không phải ngay từ đầu Tần Lập bảo bọn họ lưu lại người sống, sợ rằng chiến đấu càng thêm đơn giản.
Chẳng qua bọn người Hạ Văn Vũ cũng thật ác, chỉ để lại một người sống, còn lại diệt sạch toàn bộ!
Thấy Tần Lập trở về, mọi người đều tụ tới, Tần Lập cho các nàng Thượng Quan Thi Vũ một tươi cười an tâm, dàn xếp đoàn người xong, sau đó tới phòng khách nghị sự môn phái Viêm Hoàng.
Bọn người Hạ Văn Vũ cùng Hô Diên Kiêu Dưởng đều tới, Tần Lập ngồi ở chủ vị, không nói gì, ánh mắt rơi xuống người tiểu cô nương má phấn mặt ngọc kia, ánh mắt thâm thúy, cau mày trầm tư.
Các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên đều rõ ràng cảm giác được, Tần Lập đối với tiểu cô nương này dường như tràn ngập lòng đề phòng. Kỳ thật trong lòng các nàng, sao không phải vậy chứ.
Tiểu cô nương này, quả thật quá thần bí!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...