Ba người cùng nhau bay lên trời, nháy mắt biến mất trong tầng mây, tiến lên vùng trời cao chuẩn bị chiến đấu.
Các lão tổ hoàng tộc Đại Chu phía dưới, đều dùng ánh mắt lo lắng ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này, một giọng trẻ con non nớt vang lên:
- Thái gia gia, ngài ấy có thể thắng không?
Toàn bộ lão tổ hoàng tộc Đại Chu, ánh mắt đều rơi trên người Chu Vô Phong, thiếu phụ Văn Tú cũng lo lắng nhìn vị hoàng gia gia này.
Chu Vô Phong cười rất là tự tin nói:
- Hắn sẽ thắng!
- Vô Phong, ngươi có nắm chắc không?
Chu Huy Đằng hỏi.
- Lão tổ tông, ta càng hiểu hắn hơn các ngươi, công tử là người chưa bao giờ làm chuyện không chắc chắc.
Chu Vô Phong nói, để cho những lão tổ hoàng tộc Đại Chu nửa ngờ nửa tin, nhưng trong lòng cũng an ổn hơn vừa rồi.
Lúc này ba người Tần Lập đều đứng ở trên trời cao, dòng khí lưu trên cao rất mạnh, nhiệt độ cực thấp, nhưng đối với ba người này mà nói, lại không có chút ảnh hưởng gì.
Tần Lập cười hì hì nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt, trong lòng càng nhìn càng vui vẻ. Hai người trẻ tuổi thật là tốt quá, có hai người như vậy đi theo, dù là xông vào nơi Thần Vực, trong lòng càng có chắc chắn.
Tần Lập bất đồng với Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Hạ Văn Vũ. Hai người này, tuyệt đối không nhìn thấu tu vi Tần Lập, nhưng Tần Lập lại có thể dùng Tiên Thiên Tử Khí, không kiêng nể dò xét thực lực trong thân thể hai người này.
Nếu không như thế, Tần Lập làm sao có thể bảo hai người bọn họ cùng xông lên?
Tuy rằng Tần Lập cực kỳ tự tin vào một thân thực lực của mình, nhưng không có cuồng vọng tới mức cho rằng lão tử là đệ nhất thiên hạ. Hắn chọc giận hai người này, tuyệt đối là có mục đích.
Người thanh niên như vậy, mặc kệ bề ngoài biểu hiện khiêm tốn lễ nghĩa thế nào, trong lòng sẽ luôn không thể thiếu được ngạo khí.
Bọn họ là thiếu niên đắc chí chân chính, hoàn toàn khác so với Tần Lập, Tần Lập hai đời làm người, Tuy rằng không giống như những võ giả cao cấp thế giới này, các lão gia sống cả ngàn tuổi cả vạn tuổi, nhưng kinh nghiệm từng trải cũng tuyệt không kém nửa phần so với bọn họ.
Bởi vì không ai có thể giống như Tần Lập, có được từng trải thần kỳ như vậy, sống đến hai đời. Những lão tổ hoàng tộc Đại Chu phía dưới kia, đừng nhìn một đám lão già thành tinh, nhưng bọn họ cũng vẫn không được.
Hai thiếu niên đắc chí trước mắt này, càng không được.
Tần Lập tự hỏi, nếu như mình chỉ sống một đời, sau đó trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, có được một thân thực lực mạnh mẽ đến cực điểm, sợ rằng biểu hiện còn chưa chắc bình tĩnh như hai người trước mắt này.
Cho nên, mặc dù hai người này rất cường thế nhưng bọn họ có cái vốn cường thế. Hôm nay nếu không phải có Tần Lập ở chỗ này, Đại Chu Quốc tất diệt.
- Ha ha, các ngươi có thể ra tay rồi, cứ việc dùng tới chiêu thức cường đại nhất của các ngươi, không cần lo lắng chủ nhân ta không tiếp được.
Tần Lập nhe răng cười, bộ dạng thật là ghê tơm.
- Miệng lưỡi lợi hại, không ý nghĩa.
Hô Diên Kiêu Dưởng vẻ mặt lạnh lùng nói.
Hạ Văn Vũ cười ha ha nhìn Tần Lập, nói:
- Tuy rằng không biết ngươi có lòng tin cường đại như vậy từ chỗ nào, nhưng mà ngươi đám lấy một đánh hai, đó là chính ngươi muốn chết. Nếu như hiện giờ hối hận vẫn còn kịp, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.
- Không cần, các ngươi đã định trước sau này là tùy tùng của ta, không có gì phải nói cả.
Tần Lập cười nói.Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Trong mắt Hạ Văn Vũ hiện lên một tia tức giận, một đại năng trẻ tuổi như mình lại bị người ta coi rẻ như thế, nếu như còn có thể thờ ơ, vậy đúng là Thánh Nhân rồi.
- Được!
Hạ Văn Vũ Nói rồi, trong khoảng khắc phía sau lưng hắn chợt mọc ra ngàn vạn bảo kiếm lóe ra hàn quang. Những bảo kiếm này, màu sắc khác nhau, đỏ cam vàng lục lam chàm tím...đủ mọi loại màu sắc, nhìn từ xa xa, giống như trên bầu trời xuất hiện một phiến cầu vồng thật lớn.
Những bảo kiếm này tỏa ra sát khí kinh người, kiếm quang bắn ra xuyên thủng hư không.
- Đi!
Hạ Văn Vũ khẽ quát một tiếng, ngàn vạn bảo kiếm phía sau vũ một tiếng, toàn bộ bắn về phía Tần Lập.
- Vạn Kiếm Giảo Sát?
Tần Lập khẽ nhắn mày lại, xem ra đây chính là dị tượng Hoang cổ diễn sinh ra từ Tuyệt Mệnh Tam kiếm, truyền thừa cường đại nhất hoàng triều Đại Hạ Quốc.
- Vạn Kiếm Giảo Sát, quả nhiên không tầm thường!
Tần Lập cười ha ha, cả người nháy mắt biến mất tại chỗ.
- Vô dụng thôi.
Hạ Văn Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Phá!
Chỉ thấy trên bầu trời ngàn vạn bảo kiếm lóe ra quang mang bảy màu, nháy mắt nổ tung.
Từ ngàn vạn thanh bảo kiếm, khoảng khắc biến thành hàng tỷ thanh.
Kiếm khí tung hoành, toàn một vùng trời cao phá nát thành mảnh nhỏ, hư không trực tiếp nát bấy, lộ ra dị không gian sâu thẳm bên trong. Không gian dao động cực kỳ hổn loạn, trong thiên địa biến động dữ dội.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ rang trờ,. hàng tỷ thanh bảo kiếm này một lần nữa bùng nổ.
Ngập trời ngập đất, hàng trăm tỷ thanh kiếm nhỏ khó có thể thấy được, nhưng kiếm quang bắn ra ngày càng sắc bén.
Hô Diên Kiêu Dưởng ở một bên còn không ra tay, nheo mắt nhìn lại, trong lòng trong lòng thầm nghĩ:
- Bí thuật trấn quốc Đại Hạ Quốc, quả nhiên không tầm thường.
Hàng trăm tỷ đạo kiếm quang, bao phủ toàn bộ một mảnh không gian mấy trăm dặm nơi Tần Lập vừa đứng ở bên trong, có thể thấy được không gian bị những kiếm quang này xé ra từng vết rách thật lớn.
Nhìn mà người ta kinh hồn vỡ mật.
Mặt đất bên dưới, bốn phía cũng bị quấy nhiễu, cuồng phong gào thét, mưa xối tầm tả, thiên địa một mảnh đen kịt, cảnh tượng như ngày diệt vong.
Chu Huy Đằng lão tổ hoàng tộc Đại Chu cũng không nhịn được than thở
- Đây là thực lực tuyệt đỉnh đại năng? Ta đây mặc cảm không bằng.
Theo dị tượng Hoang cổ triển khai, trên mặt Hạ Văn Vũ tràn ngập tự tin cùng ngạo nghễ. Hiện giờ dù đứng ở trước mặt hắn là Thánh Nhân nơi Thần Vực, hắn cũng dám đánh một trận.
Dị tượng Hoang cổ, dù là nơi Thần Vực cũng không cách nào phá giải.
Không gian xung quanh đã bị hàng trăm tỷ đạo kiếm quang này hoàn toàn phong tỏa, chỉ cần Tần Lập ở trong đó, hắn sẽ không cách nào trốn khỏi số phận bị chém thành bụi bặm.
Hô Diên Kiêu Dưởng đột nhiên hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên, một cỗ lực lượng thuộc tính hòa chợt cuốn về một hướng phía sau hắn.
Ầm ầm ầm!
Một tiếng nổ ầm ầm, thân thể Hô Diên Kiêu Dưởng bỗng nhiên lui ra sau, mắt thấy sẽ lui vào trong vùng dị tượng Hoang cổ của Hạ Văn Vũ, không khỏi phải thi triển ra dị tượng Hoang cổ độc môn của hắn.
Một lực cắn nuốt khủng bố, bỗng nhiên bùng nổ.
Tất cả vật chất xung quanh thân thể Hô Diên Kiêu Dưởng, trong nháy mắt này đều hóa thành hư vô.
Toàn bộ hư không đều chôn vùi.
Ởxung quanh thân thể Hô Diên Kiêu Dưởng, hình thành một dải đất trống trải mấy chục dặm.
Không còn một thứ gì!
Kể cả một bộ phận trong hàng trăm tỷ đạo kiếm quang của Hạ Văn Vũ, cũng theo dị tượng Hoang cổ của Hô Diên Kiêu Dưởng mở ra mà hóa thành hư vô.
Hô Diên Kiêu Dưởng quát lạnh một tiếng, trực tiếp lao về phía phương hướng vừa nảy.
Nơi đi qua, những vết rách sụp đổ to lớn xuất hiện trên trời cao.
Hạ Văn Vũ cũng phát hiện mình làm nửa ngày không có tác dụng, Tần Lập không biết từ lúc nào đã ra khỏi kiếm trận Vạn Kiếm Giảo Sát, không khỏi giận tím mặt, vươn tay chỉ ra, hét lớn một tiếng:
- Đi!
Hàng trăm tỷ đạo kiếm quang trên bầu trời, như một đoàn ong điên cuồng phá vỡ hư không thành mảnh nhỏ, đánh úp về phía Tần Lập.
Tốc độ Hô Diên Kiêu Dưởng phi thường nhanh, trong chớp mắt đã lao qua mấy chục dặm giữa không trung.
Đã tới gần thân thể Tần Lập.
Cỗ lực lượng hư vô khủng bố, có thể xét tất cả những gì ngăn cản trước nó thành cặn bã.
Hai mắt Tần Lập bắn ra hai đạo thần quang, hai đạo thần quang này cũng là một loại dị tượng Hoang cổ.
Trong truyền thuyết, thời đại Hoang cổ có một Thiên Mục Thần, không biết là Nhân tộc hay là Thú tộc, hai mắt có thể bắn ra thần quang, thần quang chiếu rọi có thể xóa đi hết thảy vật chất.
Đây là Tần Lập tu luyện Thiên Mục Thần Quang tới một trình tự mới, mới tìm hiểu ra được những điều này từ Hoang cổ thần tàng.
Hai đạo Thiên Mục Thần Quang trùng kích một chỗ với dị tượng cắn nuốt của Hô Diên Kiêu Dưởng, trong thiên địa bộc phát ra một cỗ lực lượng hùng hồn, cổ lực lượng này, trực tiếp lấy hai dị tượng Hoang cổ làm trung tâm, bầu trời trong phạm vi mấy trăm dặm hóa thành hư vô, trực tiếp sụp đổ.
Thân hình Hô Diên Kiêu Dưởng vội vàng thối lui, thân hình Tần Lập đón đỡ cỗ lực lượng hùng hồn kia bùng nổ đánh tới.
Hàng trăm tỷ đạo kiếm quang do Hạ Văn Vũ phát ra, đánh lên cỗ lực lượng to lớn này, hư không bị sụp đổ trực tiếp khuếch tán ra phạm vi hơn hai trăm dặm.
Thân thể Tần Lập ở trong hư không sụp đổ, thân thể thừa nhận áp lực không thể nào tưởng tượng, nhưng cực kỳ ung dung bình thản từng bước đi về phía hai người đang thối lui ra xa.
Trong ánh mắt tinh thuần của Hô Diên Kiêu Dưởng, tròng mắt chợt co rút lại.
Hạ Văn Vũ nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm:
- Mẹ nó, đây là cái thân thể gì, lại cường đại như thế?
Tần Lập cười sang sảng:
- Vừa tìm hiểu ra được dị tượng Hoang cổ Hỗn Độn Chỉ, mượn các ngươi thử xem uy lực của nó.
Đây là loại dị tượng Hoang cổ thứ ba Tần Lập hoàn toàn tìm hiểu ra, chân chính nắm giữ được từ trên Hoang cổ thân tàng, sau con thuyền lớn vàng kim, Thiên Mục Thần Quang.
Hỗn Độn Chỉ, tên như ý nghĩa. Hỗn Độn, chính là lúc thiên địa mới thành, một cỗ hỗn độn khí lưu lại ở giữa thiên địa. Hỗn độn khí, là năng lượng tinh thuần nhất trong thiên địa, có thể sinh ra vạn vật, cũng có thể hủy diệt vạn vật.
Hỗn độn khí chân chính, đã sớm theo thiên địa mở ra mà tiêu tán trong vũ trụ mênh mông, có đại thần Hoang cổ thông qua tu luyện, suy diễn cảnh tượng thiên địa sơ khai, từ đó lĩnh ngộ ra bí thuật Hỗn độn Chỉ thần thông Hoang cổ.
Thi triển ra dị tượng này, nhìn bề ngoài cũng không đáng sợ, chỉ có một đạo khí tức nhàn nhạt, chỉ vào đối phương. Nhưng uy lực này, Thiên Mục Thần Quang cùng thuyền lớn vàng kim cộng lại, cũng không thể so sánh được.
Tần Lập vừa tìm hiểu ra Hỗn Độn Chỉ, sử dụng cũng không phải rất thuần thục. Vươn ngón trỏ tay phải, giữa hư không nhấn một cái, chỉ về phía Hạ Văn Vũ thập tứ hoàng tử Đại Hạ Quốc, vương giả trẻ tuổi Đông Hoang.
Chỉ thấy một mảnh hư không hướng Tần Lập chỉ tới, trực tiếp sụp đổ, nháy mắt chôn vùi, hóa thành hư vô. Một cổ lực lượng hủy diệt trực tiếp chỉ về phía mi tâm Hạ Văn Vũ.
Thân hình Hạ Văn Vũ chợt lóe, nhanh đến mức khó tin được, những vẫn không cách nào tránh né một ngón tay của Tần Lập.
Còn thân hình Tần Lập như mây bay nước chảy, trong nháy mắt đã tới trước mặt Hạ Văn Vũ, ngón trỏ tay phải Tần Lập trước sau vẫn chỉ vào mi tâm Hạ Văn Vũ.
Hạ Văn Vũ thầm hô một tiếng:
- Mạng ta xong rồi!
Nói xong liền nhắm mắt chờ chết, đợi nửa ngày vẫn không có cảm giác tử vong như mình tưởng tượng, Hạ Văn Vũ chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy ngay một tấc cách mi tâm mình, một ngón tay trắng nõn thon dài dừng lại đó, một cổ lực lượng hủy diệt ở ngay trên ngón tay kia, như một con rắn tinh nghịch vờn quanh lên xuống, thỉnh thoảng còn xông lên giương nanh múa vuốt thị uy một phen với Hạ Văn Vũ.
- Ta thua rồi.
Hạ Văn Vũ vẻ mặt mất mát
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...