Lúc tới gần cỗ khí tức khủng bố này, thân thể Tần Lập lại nghiêng qua hết sức thần kỳ, lướt sát qua bên cạnh cỗ khí tức này.
Tiếp đó, Tần Lập đã tiếp cận nữ tử áo trắng, chiến Kỳ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn lập tức được thi triển ra. Chiến đấu cận thân, Tần Lập thiên hạ vô địch.
Người bình thường tu luyện đến vượt quá cảnh giới Chí Tôn liền rất ít khi giống một người giang hồ, dùng chiến Kỳ đánh nhau cận thân. Thông thường đều dùng các loại bị pháp, tuyệt chiêu cường đại, quyết định thắng bại trong thời gian ngắn.
Ác chiến thời gian dài, nguyên lực trong cơ thể bình thường căn bản không cung cấp đủ đến khi hao hết nguyên lực, cũng chính là lúc bại Vong.
Người vượt qua Lôi Kiếp, trở thành Địa Tiên đại năng, càng rất ít có người sẽ lựa chọn chiến đấu cận thân. Chỉ cần phất tay, một đạo kiếm khí cắt phá hư không, hoặc một cổ kình lực nổ nát trời cao, trực tiếp đánh đối thủ thành cặn bã.
Ngửa tay là mây lật tay là mưa, đây mới là tuyệt thế cường giả mới là chân chính, mới là phong phạm cao thủ chân chính...
Chiến đấu cận thân đó là người giang hồ bình thường mới làm, tuyệt thế cường giả chân chính sao có thể làm chuyện này?
Cho nên, dù là chiến đấu sinh, tử như bây giờ, nữ tử áo trắng cũng căn bản không nghĩ tới Tần Lập lại mặc kệ phong độ xông tới chiến đấu cận thân với nàng.
Những chiến Kỳ này, nàng đã có bao nhiêu năm không sử dụng tới, hôm nay đánh ra, đã sớm trúc trắc khó khăn, nhưng hiện giờ muốn không dùng cũng không được.
Nữ tử áo trắng tức giận nói:
- Tần Lập, ngươi để tiện!
Tần Lập một quyền hung hăng đánh lên bụng dưới nữ tử áo trắng, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm tay phải đâm lên vai phải của nàng, cười lạnh nói:
- Bớt nói nhảm, đánh lên chúng ta phải có giác ngộ sẽ chết.
Ầm ầm ầm!
Nữ tử áo trắng bị bắt buộc liên tiếp chịu ba chưởng của Tần Lập.
Cổ tay nàng lập tức sưng đỏ lên, xương cốt nơi cổ tay đã xuất hiện vết rạn đau tới nổi nàng nước mắt lưng tròng, nhưng hết lần này tới lân khác không dám sơ ý.
Mắt thấy Tần Lập càng đánh càng hăng, trên người nữ tử áo trắng đã bị thương nhiều chỗ. Tuy rằng không nghiêm trọng, cũng không chí mạng, nhưng không chịu nổi không ngừng bị thương.
Lão đầu bếp ở bên kia đã ngừng giữa không trung, đã nhìn hoàn toàn trợn tròn mắt. Cho tới hôm nay hắn mới phát hiện, Kỳ xảo chiến đấu của chủ nhân trẻ tuổi của hắn quả thật là đệ nhất thiên hạ.
Nữ tử áo trắng tuyệt đối có thực lực, nhưng sau khi bị Tần Lập tới gần người, thua chỉ là chuyện sớm muộn.
Nàng tuyệt đối không có bất cứ cơ hội thắng nào.
Lão đầu bếp không khỏi cảm khái trong lòng: cái gì mới là nhân vật khai sáng thời đại? Chính là Tần Lập!
Bình thường tới cảnh giới Địa Tiên đại năng, còn có ai sẽ đi sử dụng loại chiến đấu cận thân này? Nhưng Tần Lập lại dùng, hơn nữa dùng tới liền đạt đến uy lực cực lớn, trình độ làm người ta trợn mắt há mồm.
Đây không phải cường đại bình thường, quả thật là quá cường đại.
Phốc!
Nữ tử áo trắng lại bị Tần Lập đánh trúng một chưởng lên bụng, oa một tiếng phun ra một ngụm máu, máu nhiễm đỏ trời cao, khuôn mặt lạnh lùng lúc này tràn ngập kinh hoảng cùng phẫn nộ.
Nhưng lại không thể đánh ra được chút tức giận nào.
Bí thuật thần thông Hoang cổ? Dị tượng Hoang cổ? Bí thuật Thái cổ?
Hết thảy vô ích.
Tần Lập căn bản không để cho nàng có cơ hội thi triển, những thứ này, một chút cơ hội cũng không cho.
Ầm ầm ầm!
Tần Lập một lần nữa ba quyền liên tiếp, đều đánh lên cùng một chỗ trên người nữ tử áo trắng này - đan điền!
Nữ tử áo trắng liên tục hộc máu, tinh thần ủ rũ, vẻ mặt nổi lên một tia đỏ hồng bệnh trạng, thét to:
- Tần Lập, ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!
Nói rồi, đảo ngược kinh mạch, trong nháy mắt đem năng lượng như con sông rộng trong cơ thể. đánh lên đan điền của nàng.
- Đàn bà ngốc này!
Lão đầu bếp lẩm bảm một câu, nhanh chóng bỏ chạy ra xa.
Người ta đã phải tự bạo rồi, không chạy là kẻ ngốc.
Tần Lập khẽ thở ra một tiếng, thân thể biến mất giữa hư không.
Ầm ầm ầm!
Trên trời cao, truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa. Những người xem trận chiến ở cực xa trên đại thảo nguyên, khoảng khắc cảm nhận được có một cỗ dao động diệt thế truyền tới, đều kinh hãi mặt trắng bệch.
Nhìn lại trên trời cao, xuất hiện một không gian hư vô thật lớn, đường kính chừng trăm dặm.
Trong vòng trăm dặm xung quanh thân thể nữ tử áo trắng, toàn bộ hư không đều chôn vùi.
Người các nhà các phái trên đại thảo nguyên, gần như đồng loạt rùng mình một cái, đều cảm giác có một cổ khí lạnh từ sau lưng xông thẳng lên đầu.
Lúc này mới bao lâu kia chứ? Lại có đại năng khủng bố tự bạo mà chết.
Còn nữ tử áo trắng, càng chết không nhắm mắt. Nàng làm sao cũng không nghĩ ra được, vì sao hơn nửa năm trước, lúc nàng truy sát Tần Lập, đối phương mở ra trận bàn chật vật chạy trốn, xem ra căn bản không phải là đối thủ của nàng.
Mà mới chỉ qua nửa năm, đối phương lại chỉ phất tay, chẳng những chém giết sư muội của nàng, càng sử dụng loại phương thức cận chiến các đại năng khinh thường dùng tới, mạnh mẽ bức nàng đến tự bạo...
Nếu như để Tần Lập nghe được, nhất định sẽ nói cho nàng: Trên đời này có thiên tài chân chính, chính là ta đây.
Ở ngoài trăm dặm, lão đầu bếp đầu đầy bụi đất xuất hiện, mở miệng phun ra một ngụm máu, lòng còn sợ hãi lẩm bẩm:
- Thật là một nữ nhân điên, uy lực tự bạo khủng bố như vậy.
Tần Lập sau một trận chiến này, liên tục trảm hai đại năng khủng bố cảnh giới rất cao, một thần lực lượng cũng hao bảy tám phần, tuy nhiên không bị thương gì.Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ánh mắt nhìn lướt qua nơi cực xa hướng đại thảo nguyên, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ:
- Lúc này còn có bao nhiêu người dám coi môn phái Viêm Hoàng là thịt cá, muốn khi dễ thì tới khi dễ một lần?
Sau trận chiến này, môn phái Viêm Hoàng đích thật đánh ra khí phách của mình, dù là thực lực không bằng người, cũng không có ai lùi bước, không ai bị dọa sợ.
Môn phái Viêm Hoàng tử thương không lớn, chỉ chết bảy tám võ giả bộ tộc tử đồng. Dù là vậy, vẫn làm cho Tần Lập cảm thấy đau lòng. Nên biết rằng, những tử đồng này đều là lực lượng trung kiên môn phái Viêm Hoàng.
Những người Băng Tuyết Môn, ngoại trừ Tây Qua, Cơ Như Nguyệt, Cơ Như Băng cùng một số ít người thực lực tăng nhanh ra, đa số khác đều còn cần rất nhiều năm mới có thể thành tài.
Dù sao không phải mọi người đều giống như Tần Lập, tụ tập khí vận toàn Trung Châu, thực lực tăng lên cực nhanh...
Trấn an xong những người trong môn phái, Tần Lập không dừng lại lâu, để cho môn phái Viêm Hoàng mở ra đại trận hộ sơn tiếp đó cùng lão đầu bếp hư không hoành độ mà đi.
Còn những người trên đại thảo nguyên, Tần Lập căn bản không để bọn họ vào mắt. Nếu môn phái yên ổn lâu dài, không có địch nhân bên ngoài kích thích chiến đấu, vậy dần dần sẽ giống như các thế gia ẩn dấu chó má này, nội tình rất hùng hậu, nhưng sức chiến đấu lại kém đến rối tinh rối mù.
Cho nên, Tần Lập không ngại để đệ tử môn phái Viêm Hoàng thường trải qua một ít chiến đấu, chỉ có chiến đấu mới làm một võ giả nhanh chóng trưởng thành.
Tần Lập cùng lão đầu bếp trước tiên dùng phương thức hư không hoành độ, đi tới vùng duyên hải phương Đông. Chỗ tọa độ Tần Lập chọn, chính là tòa thành nhỏ nơi Đệ tử ký danh Âu Dương Hải.
Cách lần ra biển trước, đã trôi qua mấy năm, Tần Lập cũng muốn xem một chút, đệ tử Ký danh của mình hôm nay thế nào.
Tần Lập cùng lão đầu bếp hai người đi trên đường phố thành nhỏ gần biển, nhìn các loại cửa hàng hai bên đường, Tần Lập bỗng nhiên có một cảm giác như trong mộng.
Đã thoát lý thế tục này lâu lắm, mặc kệ là Tần Lập, hay là lão đầu bếp, trên người đều có một loại khí chất không hợp với đô thị phồn hoa này.
Đi ở trong đám người, rất dễ dàng tách rời khỏi những người khác.
- Chủ nhân ngài ở tòa thành nhỏ này, có người quen sao?
Trước đó Tần Lập không có nói chuyện mình ra biển lần trước, cho nên lão đầu bếp mới thử dò hỏi.
Tần Lập nhàn nhạt cười cười, nói:
- Có một người, tính là đệ tử Ký danh của ta đi.
Lão đầu bếp khẽ giật mình, hắn rất rõ ràng một thân bản lĩnh của Tần Lập cường đại cỡ nào, nhưng nhiều năm như vậy, có thể trở thành đệ tử Ký danh của Tần Lập, lại ít ỏi không có mấy, gần như là không có.
Tây Qua ở môn phái Viêm Hoàng miễn cưỡng tính là một người, nhưng càng nhiều lúc Tần Lập đối đãi Tây Qua như là một tiểu huynh đệ với mình, mà không phải là đồ đệ.
Những người khác, dù ngay cả các hồng nhan tri kỷ bên người Tần Lập, tất cả đều là tự mình tu luyện Tần Lập đối với các nàng cũng không chỉ điểm nhiều lắm.
Mà ở một thành nhỏ bên bờ biển này, lại có một đệ tử Ký danh của Tần Lập...Thiên phú của ngươi này, sẽ tốt tới trình độ nào? Lão đầu bếp đã khôi phục bề ngoài anh tuấn nho nhã, ánh mắt đổi tới đổi lui, cau mày nghĩ:
- Nếu như có thể nói động được chủ nhân thu nhận mấy con cháu hoàng tộc Đại Chu trở thành Đệ tử ký danh, thật là tốt biết bao nhiêu.
Trong lòng nghĩ vậy, lão đầu bếp nói:
- Đệ tử Ký danh chủ nhân nhận lấy, nhất định là một thiên tài kinh tài tuyệt diễm!
Tần Lập lắc đầu, cười nói:
- Ở một mặt nào đó, quả thật được xưng là kinh tài tuyệt diễm. Nhưng mà không phải chiến đấu, mà là kinh nghiệm hàng hải. Hắn cũng không phải là một người trẻ tuổi, mà là một lão già, khi đó mặt dày mày dạn muốn bái ta làm thầy, ta không đáp ứng. Tuy nhiên sau khi ra biển, đối mặt với cường giả mà một ngón tay cũng có thể giết hắn, hắn vẫn không lùi bước, ngay từ đầu đã đặt cửa lên người ta. Người như vậy, cũng coi như là hảo hán trong thế tục, ta rất thưởng thức hắn, cho nên mới thu hắn là đệ tử Ký danh.
Lão đầu bếp bừng tỉnh đại ngộ, tuy nhiên ý niệm trong đầu càng thêm rục rịch. Đừng nhìn hiện giờ Tần Lập còn chưa có danh tiếng quá lớn trên thế giới này, nhưng ở Trung Châu, hắn tuyệt đối có thể xưng là Vương giả trung Châu.
Đông Hoang Tây Vực Nam Cương cùng Bắc Vực, từ Thái cổ tới nay đã ngăn cách phong bế lẫn nhau. Một khi Tần Lập đặt chân lên những nơi này, chắc chắc trong thời gian ngắn sẽ có danh tiếng lớn lao.
Cho đến lúc đó, đệ tử của Tần Lập đi tới nơi nào cũng không có ai dám trêu chọc.
Lão đầu bếp nghĩ rất xa, nhưng rất hiện thực. Nếu như có sư phụ tốt như thế, vậy không phải vấn đề bớt phấn đấu bao nhiêu năm, mà là có thể trực tiếp dẫn người tiến vào điện phủ võ giả càng cao hơn.
Nếu như không, vậy vĩnh viễn cũng không có cơ hội bước vào cánh cửa kia.
Trên đời này, yêu nghiệt khí vận tận trời như Tần Lập, hiện nay chỉ có một mình hắn.
Tần Lập dẫn theo lão đầu bếp, dựa vào ký ức đi tới trước cửa trạch viện nhà Âu Dương Hải. Cánh cửa chưa đổi, nhưng hộ vệ trước cửa đã uy nghiêm hơn trước kia rất nhiều.
Một thân tinh khí thần, đều có khác nhau về bản chất so với trước kia.
Thấy hai người Tần Lập cùng lão đầu bếp dừng chân trước cửa chính, một hộ vệ trong đó tiến lên, trầm giọng nói:
- Nơi này là Âu Dương gia, người nhàn rỗi mời đi cho.
- Nha!
Hộ vệ này vừa dứt lời, lại nghe thấy ở cửa vào truyền tới một tiếng thiếu nữ kinh hô...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...