Duy Ngã Độc Tôn

Lãnh Khinh Mi mặt cười đầy rặng mây đỏ, mắt đầy thâm tình nhìn lão đầu bếp, một đôi tay kéo vạt áo, giống như một tiểu cô nương ngượng ngùng tình đầu mới hiện, thật giống như năm xưa.

Một lúc lâu sau, lão đầu bếp mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi đi tới, vươn cánh tay đã đầy nếp nhăn, có chút khô ráp, đầy những vết ban, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lãnh Khinh Mi, nhẹ giọng nói:

- Không ngờ tới ta còn có thể thấy được hình dáng này của nàng, nàng còn trẻ, còn ta đã già rồi.

- Không, huynh không già, muội muốn thấy hình dạng trước kia của huynh!

Lãnh Khinh Mi si ngốc nói.

Lão đầu bếp ngẫm nghĩ, toàn thân phát ra tiếng xương cốt vang lên khanh khách, một cỗ khí thế cường đại phát ra từ trên người lão đầu bếp. Người trung niên toàn thân tràn ngập khí độ uy nghiêm, một lần nữa xuất hiện trước mắt Lãnh Khinh Mi.

Lãnh Khinh Mi tựa vào lòng lão đầu bếp nỉ non:

- Đây mới là Vô Phong của muội!

Lúc này, lão đầu bếp đột nhiên nhớ tới Tần Lập, nói:

- Khinh Mi, hiện giờ chúng ta hẳn nên đi cảm tạ công tử.

- A, đúng rồi, phải nên đi cảm tạ công tử!

Lãnh Khinh Mi cảm kích Tần Lập không kém hơn lão đầu bếp chút nào, lúc này nhớ tới, liền cảm thấy hẳn nên lập tức gặp Tần Lập, cảm tạ ngay mặt mới đúng.

Hai người một trước một sau đi tới gian phòng Tần Lập, gõ cửa nửa ngày, nhưng không nghe thấy bên trong có chút tiếng động.

Lão đầu bếp bỗng nhiên biến sắc, lẩm bẩm nói:

- Hỏng rồi, nhất định là hắn tự đi!


- Cái gì tự đi chứ?

Lãnh Khinh Mi vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Lão đầu bếp cười khổ nói lại chuyện Tần Lập muốn đi Thần Sơn tìm kiếm Thần Thụ, Lãnh Khinh Mi cũng nghĩ tới lúc lão đầu bếp cho nàng uống Thần Tuyền, sắc mặt không khỏi Đại Bỉến, vội nói:

- Vậy phải làm sao đây?

Lão đầu bếp đẩy cửa phòng Tần Lập ra, thở dài nói:

- Hai người chúng ta thiếu công tử nhiều nhân tình lắm, hôm nay hắn không muốn liên lụy chúng ta, một mình đi tới Thần Sơn, Khinh Mi, nàng ở đây chờ ta...

Lão đầu bếp nói rồi, đẩy cửa phòng Tần Lập ra, thấy trên bàn đặt sẵn một phong thư.

Lão đầu bếp đi tới, cầm lên phong thư này, mở ra. xem vài phần, trong mắt hiện một tia cảm động, khẽ than một tiếng, đưa cho Lãnh Khinh Mi.

Lãnh Khinh Mi nhận lấy, nhìn bên trên viết cũng không nhiều, chữ viết rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hùng hồn.

Bên trên viết:

Lão đầu bếp, nhìn thấy phong thư này, ta đã hư không hoành độ đi nơi Thần Sơn. Nơi đó có hơn một ngàn đại năng thân mang bí thuật Thái cổ cùng nắm giữ rất nhiều dị tượng Hoang cổ, lão đi cũng không giúp gì. Lần này ta đi vào, sợ rằng sẽ nguy hiểm trùng trùng, nhưng đồng dạng ta có thủ đoạn bảo vệ mình, cho nên ta sẽ không chết được, có một số việc, không đi thử một lần, cuối cùng vẫn không cam lòng, Lãnh Khinh Mi trúng độc nếu đã giải, trong thời gian này lão cứ ở lại đây, ở cùng nàng nhiều một chút.

Nếu như một tháng sau ta còn chưa trở về, vậy lão mang theo Lãnh Khinh Mi cùng Lý Ngọc Phong hư không hoành độ rời khỏi đây. Vị trí môn phái ta Lý Long Xuyên chủ thành Thông Thiên biết. Lão chỉ cần mang theo phong thư này tới, bọn họ sẽ tin lão. Đến lúc đó nhắn lại cho Lãnh Dao thê tử ta vì Lý Ngọc Phong luyện chế đan dược có thể đắp nặn lại kinh mạch.

Đừng thử đi Thần Sơn tìm kiếm ta, như vậy chỉ có thể chôn vùi chính lão. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.

Lãnh Khinh Mi xem xong phong thư, cũng thật lâu không nói nên lời, vành mắt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:


- Công tử, ngài ấy...là người thật tốt!

Lão đầu bếp yên lặng gật đầu, không nói gì. Cảm giác vui sướng vì Lãnh Khinh Mi trúng độc đã giải được, cũng bị Tần Lập đột nhiên rời đi mà nhạt đi không ít.

Vào lúc này, Tần Lập đã xuất hiện ở trong tòa thành nhỏ cách Thần Sơn ba trăm dặm.

Tòa thành thị nhỏ này, rất nhiều năm trước còn là một cái thôn nhỏ, chính vì nguyên nhân Thần Sơn cách đó ba trăm dặm, mới khiến nó trở nên hưng thịnh.

Trên Thần Sơn chẳng những có Thần Thụ sinh trưởng, còn có đủ loại thiên tàn địa bảo, có chút loại thậm chí xưng là trân bảo hiếm thấy, thu hút toàn bộ võ giả Tây Vực tới đây xem vận may.

Cho nên, tòa thành nhỏ này cũng vì vậy mà được lợi, người thường sinh hoạt ở đây quá nửa cũng sẽ không đi trồng trọt, mà làm đủ loại làm ăn mua bán.

Như là nói các tiệm vũ khí trung phục, tửu lâu, nhà hàng, trà lâu, còn có thanh lâu...Đủ loại nghề nghiệp đều có, xem ra có vẻ cực kỳ phồn hoa.

Lúc này Tần Lập hư không hoành độ không có sai lầm, bởi vì Lý Ngọc Phong cho hắn tọa độ chuẩn xác tòa thành nhỏ này, cho nên hết sức chuẩn xác tìm được tòa thành.

Đồng thời từ nơi này có thể thấy Thần Sơn cao vút trong mây, gốc Thần Thụ kia sinh trưởng ở đỉnh Thần Sơn chìm giữa biển mây.

Lý Ngọc Phong nói cho Tần Lập, các đại năng trấn thủ Thần Sơn bảo hộ Thần Thụ, cũng không phải là vây xung quanh Thần Thụ, mà là ở giữa sườn núi Thần Sơn. Địa hình Thần Sơn như một chiếc cung kéo ra. sau đó cắt đoạn ở giữa, nói cách khác, cả tòa Thần Sơn cao mấy vạn thước, một lưng là vách đá dựng thẳng.

Hơn nữa vách đá kia hết sức trơn trượt, căn bản không có lối ra. Càng lên cao, không khí càng loãng, coi như là Địa Tiên đại năng, cũng không thể đóng lâu dài ở trên đỉnh Thần Sơn.

Bởi vậy, hơn một ngàn người này đều đóng ở trên vùng đất bằng phẳng tuyết trắng ở giữa sườn núi.

Nói thì nghe đơn giản, nhưng trên thực tế, điều kiện chỗ đó vẫn hết sức ác liệt.

Cuồng phong, bảo tuyết, nhiệt độ thấp...mấy vấn đề này tồn tại suốt năm. Ngoài ra, nơi này thỉnh thoảng còn có linh thú cảnh giới Địa Tiên đại năng, thọ nguyên gần khô cạn, muốn ăn cắp Thần Tuyển thủy. Cho nên, thường sẽ xảy ra chiến tranh.


Linh thú này thực lực đồng dạng đạt tới hóa cảnh, nhưng hóa thành hình người, có đôi khi thậm chí có thể biến thành bộ dạng người trong bọn họ, làm người ta khó mà phòng bị.

Hơn nữa, linh thú có thể tu luyện đến cảnh giới này, quá nửa trong thân thể đều chảy huyết mạch Hoang cổ. Một khi huyết mạch Hoang cổ bọn họ thức tỉnh, vậy mười mấy Địa Tiên đại năng cũng không nhất định có thể vây được bọn họ.

Cho nên mới nói, sinh hoạt ở nơi này, mặc dù bảo hộ Thần Tuyển thủy, nhưng không chút nào tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Thạch Đầu gia tộc thần bí mới khiến cho người ta sợ hãi nhất, quanh năm suốt tháng Thạch Đầu đều tu luyện dước gốc Thần Thụ.

Cũng chính vì nguyên nhân này, người khác mới có thể suy đoán Thạch Đầu có thể đã đột phá cảnh giới Địa Tiên, tiến vào trình tự càng cao hơn.

Đỉnh Thần Sơn hoàn toàn xuyên qua biển mây dày đặc, nơi đây gần như không có không khí, nhiệt độ thấp tới dọa người, phun nước miếng ra nháy mắt sẽ đông thành khối băng.

Địa Tiên đại năng bình thường, tới độ cao này, có thể kiên trì một hai canh giờ, đã coi như thực lực mạnh mẽ rồi.

Địa Tiên đại năng thân mang bí thuật Thái cổ cùng dị tượng Hoang cổ, đồng dạng cũng không dám ở đây lâu. Nhân định thắng thiên, vĩnh viễn chỉ là một câu nói nhân loại tự mình ý dâm mà thôi, là một câu chó má có lệ không thể nào thực hiện.

Trên thực tế, không ai có thể chống cự thời gian ăn mòn sinh mệnh, mặc kệ người từng ngang dọc bốn bể, làm sao ngạo nghễ thiên hạ, cuối cùng sẽ bị năm tháng phủ bụi trong con sông dài lịch sử.

Thời đại Hoang cổ có bao nhiêu tuyệt thế đại thần kinh thiên động địa? Cho tới giờ chẳng phải ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy nữa? Chỉ có thể ngẫu nhiên phát hiện trong di tích Hoang cổ, nhớ lại phong thái tổ tiên đã từng có.

Thời đại Thái cổ có bao nhiêu tuyệt thế đại năng, mạnh như luyện kim đại tông sư Hô Diên Bác, cũng không phải đồng dạng không thể chống cự tử vongtập kích?

Cho nên, Thạch Đầu gia tộc thần bí này, ở trong mắt đại năng tinh anh mười ba đại tộc bảy đại phái, đã coi như tuyệt thế cao thủ chân chính. Rất nhiều người đều cho rằng, nếu Thạch Đầu tiếp tục tu luyện như vậy, cuối cùng có một ngày sẽ sánh vai tiền nhân, có được oai lực đại thần Hoang cổ.

Tần Lập đứng ở cửa thành ngóng nhìn Thần Sơn cố gắng bình ổn nỗi lòng. Hắn biết, muốn lấy được mộc tinh hoam đây tuyệt đối là một cơ hội tuyệt hảo, dù là trong Thần Thụ không có Quý Thủy Mộc, nhưng khẳng định tồn tại mộc tinh hoa khác.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao Tần Lập không tiếc mọi giá, cũng phải đích thân chạy tới Thần Sơn.

Hắn cần mạnh lên.

Hắn cần lấy tư thế càng mạnh đối mặt với cường giả Thần Vực không biết lúc nào sẽ đột nhiên phủ xuống cạnh mình.


Số phận, dù là hoàn toàn không thể nắm giữ trong tay mình, nhưng quyết không thể bị người khác nắm giữ.

Tần Lập không thích loại cảm giác thường bị người ta đánh tới cửa, cho nên trong lòng hắn không ngừng thề rằng: Ta phái mạnh lên, ta nhất định phải mạnh lên.

Tần Lập tùy tiện tìm một nhà khách sạn, đơn giản nghỉ ngơi một chút, vào lúc đêm khuya nhanh chóng bay vụt về phía Thần Sơn.

Tần Lập cũng không lựa chọn xâm nhập chính diện vào Thần Sơn, bởi vì người mười ba đại tộc cùng bảy đại phái đóng quân ở ngay chính diện, muốn tránh khỏi bọn họ phong tỏa, gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Hơn nữa, coi như là chính diện, vậy sơn đạo đồng dạng cũng dựng ngược, người bình thường căn bản không thể leo lên.

Thần Sơn rất lớn, ngọn núi lớn nhất này chiếm phạm vi mấy chục dặm. Mấy chục dặm nói dường như không lớn, nhưng cũng đủ cho một người bình thường leo nửa ngày.

Hơn nữa đường núi gồ ghề, người thường dù cho hai ba ngày, cũng không chắc có thể ra ngoài được.

Tần Lập hết sức cúi thấp từ rất xa, vòng qua phía sau Thần Sơn. Sau đó nhìn vách đá trước mắt, ngây người một trận.

Lẽ ra năm đó Tần Lập ở trên Huyền Đảo, Huyền Vũ Phong kia cũng cao vô cùng, nhưng trên khí thế lại không so được với tòa núi lớn khí thế hùng hồn này. Hơn nữa, vách đá trước mắt là dựng đứng phẳng như mặt kính.

Thật là khó tưởng tượng, núi đá hình thành tự nhiên, lại có một màn tài nghệ quỷ thần như thế.Nguồn: https://truyenfull.vn

Tần Lập đứng ở dưới chân Thần Sơn, ngước nhìn không đến đỉnh Thần Sơn bên trên, vươn tay, khẽ vỗ về vách núi trơn tuột như ngọc. Thần thức thông qua bàn tay Tần Lập, thâm nhập vào bên trong Thần Sơn.

Toàn Thần Sơn này, từ ngoài vào trong, lại hoàn toàn không có bất kỳ khác nhau nào.

Trong lòng Tần Lập kinh hãi: Đây đâu phải là núi gì? Rõ ràng là một khối đá không lồ vô cùng mà.

Hơn nữa, trên ngọn núi này không ngừng tản ra khí thế, mỗi lần hô hấp, đều trấn áp năng lượng trong thân thể Tần Lập.

Tần Lập không khỏi nhớ tới Lý Ngọc Phong nói cường giả Thạch Đầu gia tộc thần bí kia, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ ngay cả chính hắn cũng cảm thấy hoang đường: Lẽ nào, tu vi Thạch Đầu kia đã đạt tới cảnh giới hòa hợp một thể với ngọn núi này?

Theo hắn hô hấp, ngọn núi này cũng hô hấp theo?

Khí thế của hắn, đã xuyên thấu qua ngọn núi khổng lồ này, phát tán ra ngoài?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui