Có thể tưởng tượng một khi đoàn người này lao ra ngoài địa lao, sẽ mang tới một loại trùng kích cỡ nào tới toàn môn phái Thánh Nữ Hồ.
Hầu hết các nàng năm đó cũng là thiên chi kiều nữ một thời chỉ vì đấu tranh thất bại bị nhốt ở nơi này, oán khí trong lòng đã xông thẳng trời mây.
Không cần Tần Lập đi động viên, cũng không cần Lãnh Khinh Mi khuyên bảo, những nữ nhân này ai không phải hạng người tính tình cao ngạo?
Mãi cho đến khi Tần Lập mở ra tù lao cuối cùng, thả ra tròn ba trăm hai mươi tám người.
Sau đó, Tần Lập cùng những người này lại khôi phục thực lực trong ba ngày, Tần Lập gần như lấy hết đan dược trên người phân phát cho những người này, hắn chỉ muốn cho Thánh Nữ Hồ thêm một chút nhiễu loạn, với hắn mà nói, những nữ nhân oán khí tận trời này thực lực càng mạnh thì càng tốt.
Nhất là bà lão vẫn luôn kêu gào thả ta ra ngoài, càng là một thân lệ khí, một lời không nói ngồi ở đó, không ngừng điều dưỡng khôi phục thực lực bản thân.
Tần Lập có thể cảm giác được cảnh giới bà lão này tuyệt không kém hơn lão đầu bếp, có thể được xưng là sâu không thể lường.
Đợi đến khi thực lực mọi người đều đã khôi phục khá tốt, Tần Lập mới dẫn theo mọi người đi vào thông đạo thật dài, đi ra phía bên ngoài.
Bà lão này một lời không nói theo sát phía sau Tần Lập, làm cho Tần Lập có chút kinh ngạc là lão bà này lại thu liễm tất cả lệ khí trên người, hơn nữa thu liễm tất cả dao động khí cơ trở vào trong, nhìn bề ngoài thật giống như một bà lão hoàn toàn vô hại.
Trọng yếu nhất là trong ba trăm hai mươi tám nữ nhân này, cũng chỉ có mỗi mình bà ta là không đổi một bộ y phục khác sau khi được thả ra.
Những người khác đều từ chỗ Lãnh Khinh Mi nhận một bộ y phục, vừa người hay không vừa cũng không sao, còn tốt hơn là mặc bộ quần áo rách rưới kia. Rất nhiều nữ nhân sau khi rửa mặt chải đầu xong, khôi phục diện mạo vốn có, không cần nói, Thánh Nữ Hồ thật đúng là gần như không có nữ nhân nào diện mạo khó coi.
Chỉ có bà lão này, không rửa không tẩy, vẫn giữ lại bộ quần áo rách rưới trên người, một mùi mốc meo không ngừng tỏa ra từ trên người bà lão này.
Những người khác hình như cũng biết tính tình bà lão này, lại không có một người tới khuyên bảo bà ấy tẩy rửa một chút, đổi lại y phục.
Cứ vậy, đoàn người rốt cuộc đi tới cửa thông đạo địa lao, cánh cửa đá nặng nề hoàn toàn cắt đứt với bên ngoài, bên trên cửa đá khắc rất nhiều trận pháp ngăn cấm.
Những nữ tử Thánh Nữ Hồ này bị nhốt lâu thì cũng mấy ngàn năm, ngắn cũng có vài chục năm, mỗi người hô hấp dần trở nên dồn dập. Chỉ cần qua được cánh cửa kia, các nàng đã có thể lại thấy ánh mặt trời rồi.
Không thiếu nữ tử thậm chí kích động đến nỗi rớt nước mắt, hơn ba trăm người này cũng không thiếu người ôm ý nghĩ sau khi đi ra khỏi nơi này, liền rời khỏi Thánh Nữ Hồ, không bao giờ tham dự vào nơi thị phi này nữa.
Tần Lập ngưng thần tĩnh khí, tìm kiếm mắt trận trận pháp này. Trận pháp này càng thêm phức tạp hơn so với bên trong, tính đến hàng ức, tối nghĩa khó hiểu, hơn nữa bên trên còn bỏ thêm vô số cấm chế, muốn phá vỡ trận pháp này, bản thân nó đã ngàn muôn vạn khó, lại thêm cấm chế trên đó, liền càng thêm khó khăn.
Trong nhất thời Tần Lập cũng khó mà xoay sỡ, lúc này Lãnh Khinh Mi đứng đậy. Nữ nhân này đã từng là chưởng giáo Chí Tôn Thánh Nữ Hồ, tuy rằng một thân thực lực đã bị phế, nhưng kiến thức lại không mất, trực tiếp chỉ điểm Tần Lập làm sao mở ra cánh cửa đá tràn ngập trận pháp cấm chế này.
Lãnh Khinh Tuyết có lẽ sẽ không nghĩ tới, bí mật chỉ có các đời chưởng giáo Chí Tôn mới biết được, lại bị tỷ tỷ nàng nói cho Tần Lập. Hơn nữa, toàn bộ hơn ba trăm người ở đây đều nghe được, phàm là người có chút nghiên cứu đối với trận pháp, chỉ cần thực lực đủ mạnh, muốn mở ra cánh cửa đá này cũng đã không phải vấn đề khó nữa.
Kẹt kẹt!
Cánh cửa đá nặng nề phát ra một tiếng ma sát, chậm rãi mở ra một cái khe. Một tia nắng mặt trời chợt bắn vào giữa địa đạo u ám này.
Có rất nhiều người nơi này không khỏi nhắm mắt lại.
Bà lão đi theo phía sau Tần Lập, lại mạnh mẽ mở to mắt che phía sau hàng tóc dài, nhìn không nháy mắt ánh mặt trời này.
Theo cửa đá chậm rãi mở ra, từng mảng lớn ánh mặt trời chiếu vào, không ít người nghẹn ngào khóc rống. Các nàng từng cho rằng cả đời này đã không còn có thể thấy được bầu trời xanh lam, cũng không cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp được nữa. Hiện giờ lại thấy ánh mặt trời, làm cho các nàng thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ.Bạn đang đọc truyện được tại
Lãnh Khinh Mi híp mắt, nước mắt chảy dài. Lão đầu bếp theo dõi nàng chặt chẽ, một tay vẫn luôn đặt sau lưng Lãnh Khinh Mi, cuồn cuộn không ngừng đưa vào nguyên lực, sợ Lãnh Khinh Mi vì quá mức kích động mà ngất đi.
- Khóc cái gì? Một đám không có tiền đồ!
Bà lão lạnh lùng nói một câu, sau đó ánh mắt rơi xuống hai đệ tử đời thứ năm áo vàng gác ngoài núi đá, nhìn hai người phát ra mấy tiếng cười quái dị khó nghe.
Còn hai đệ tử đời thứ năm áo vàng kia đã hoàn toàn bị đọa choáng váng, thậm chí ngay cả báo động cũng quên mất. Trợn mắt há mồm nhìn cửa đá mở rộng, sau đó bên trong nối đuổi đi ra hơn ba trăm người.
Đệ tử Thánh Nữ Hồ nhìn quần áo là có thể nhận ra đẳng cấp, nhiều chia làm bảy cấp, phân biệt là: đỏ cam vàng lục xanh lam tím.
Quần áo tím, là Đệ tử đời thứ nhất. Đệ tử đời thứ nhất thông thường đều là đệ tử thân truyền của chưởng môn nhân cùng trưởng lão quyền cao chức trọng, thực lực mạnh mẽ, đại đa số đều đã đạt đến cảnh giới Địa Tiên.
Quần áo màu lam, là đệ tử đời thứ hai. Đệ tử đời thứ hai đều là đệ tử môn, cũng đều là đệ tử các trưởng lão. Thông thường các nàng cũng đều là cảnh giới Địa Tiên, kém cỏi nhất cũng là võ giả Lôi Kiếp, chỉ là trên địa vị thoáng kém một chút so với đệ tử áo tím.
Quần áo màu xanh là Đệ tử đời thứ ba, quá nửa đều là đệ tử nội môn, là hạng thiên tư trác tuyệt, thời gian nhập môn ngắn. Thậm chí Thánh nữ cũng có thể được tuyển chọn từ giữa các nàng, sau đó mới tăng cường bồi dưỡng.
Quần áo màu lục, là đệ tử đời thứ tư. Đệ tử đời thứ tư quá nửa đều là cường giả cảnh giới Lôi Kiếp hoặc Địa Tiên tu luyện đến từ ngoại môn. Các nàng cũng là một đám lực lượng trung thành nhất toàn Thánh Nữ Hồ. Đa số chuyện vặt ở Thánh Nữ Hồ đều là do đệ tử đời thứ tư xử lý.
Mà đệ tử đời thứ tư nếu biểu hiện tốt, hoặc là có được kỳ ngộ, thực lực tăng cường, liền có thể thăng chức đệ tử đời thứ ba.
Quần áo màu vàng chính là đệ tử đời thứ năm, đều là những đệ tử ngoại môn thực lực cực mạnh cũng chỉ là cảnh giới Lôi Kiếp, thông thường đều ở cảnh giới Phá Toái Hư Không cùng Đan Nguyên Anh Hóa.
Quần áo màu cam là đệ tử đời thứ sáu, thân phận địa vị ở Thánh Nữ Hồ tương đối thấp, thông thường đều là bồi dưỡng thị nữ cho đệ tử nội môn. Thiên phú những người này quá nửa đều bình thường, nhưng hơn ở tay chân lanh lẹ, ánh mắt sắc bén, bồi dưỡng đệ tử đời thứ sáu cũng quá nửa là dựa theo bồi dưỡng thị nữ nha hoàn.
Quần áo màu đỏ còn lại là đệ tử ngoại môn mới nhập môn, số lượng cực kỳ khổng lồ. Bất luận là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn, đều là trúng tuyển rút ra từ đệ tử đời thứ bảy áo đỏ.
Có thể nói bất cứ một Thái thượng trưởng lão, tiền bối danh túc, thậm chí là chưởng giáo Chí Tôn Thánh Nữ Hồ, các nàng có khả năng không mặc qua quần áo màu vàng, không mặc quần áo màu lục, nhưng nhất định phải trải qua quần áo đỏ.
Hai đệ tử áo vàng nằm mơ cũng không nghĩ tới gặp phải loại biến cố này, ngơ ngác đứng đó không biết làm sao. Đợi đến khi các nàng cảm giác được oán niệm cùng sát khí trên người những nữ nhân này, liền muốn báo động thì đã chậm.
Hai nữ tử trung niên trong ánh mắt tràn ngập oán độc, hình bóng chợt lóe trực tiếp đánh về phía hai đệ tử đời thứ năm áo vàng này.
Phốc!
Phốc!
Hai tiếng trầm muộn khẽ vang lên, hai đệ tử đời thứ năm áo vàng trực tiếp bị chấn đứt tâm mạch, ngã xuống chết ngay.
Hai người thiếu nữ trẻ tuổi chết không nhắm mắt, các nàng đến chết cũng không nghĩ ra được vì sao những người bị giam giữ bên trong lại đột nhiên bị thả ra toàn bộ. Vì sao lại muốn giết các nàng, các nàng cũng không làm chuyện gì sai, chỉ là hai đệ tử cấp thấp trông cửa mà thôi...
Đợi khi Lãnh Khinh Mi phát hiện, hơn nữa muốn lên tiếng ngăn cản hai đệ tử đời thứ năm áo vàng này đã ngã xuống chết rồi, Lãnh Khinh Mi thật không đành lòng, khẽ giọng nói với lão đầu bếp:
- Hai người chỉ là đệ tử đời thứ năm không hiểu gì cả, giết các nàng làm gì chứ?
Lão đầu bếp nhàn nhạt nói:
- Các nàng đích thật không hiểu gì cả, nhưng mà một khi các nàng ta phát ra cảnh báo, vậy sẽ làm hỏng đại sự.
Lãnh Khinh Mi thở dài sâu kín một tiếng, không nói nữa. Trong đôi mắt cực đẹp tràn ngập cô đơn nàng nghĩ: có thể là mình thật sự không thích hợp trở thành chưởng môn nhân một môn phái.
Bà lão già nhất kia giống như không phát hiện hai đệ tử đời thứ năm áo vàng bị giết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Thần Nữ Phong, yết hầu khàn khàn nói:
- Đều đi theo ta, vây công Thần Nữ Phong. Nhớ kỷ, ta đánh ai, các ngươi liền đánh theo ta. Không bện thành một sợi thừng, chúng ta sẽ bị đánh tan rất nhanh.
Đây là một câu nói dài nhất, có lý nhất từ khi bà lão này đi ra khỏi nhà tù trong lòng núi. Sau khi nói xong, ánh mắt sau hàng tóc rối bời của bà lão nhìn chằm chằm Tần Lập nửa ngày, sau đó chậm rãi nói:
- Người thanh niên, lão thân thiếu Người một nhân tình rất lớn, lão thân mặc kệ Người cùng Thánh Nữ Hồ có bao nhiêu thù hận, có thù oán với ai, Người có oán báo oán, có thù báo thù. Nếu như lão thân có thể sống đi ra ngoài Thánh Nữ Hồ, bất luận thế nào, lão thân cũng sẽ hoàn trả nhân tình này cho ngươi.
Tần Lập cười cười, nói:
- Tiền bối không cần phải cảm tạ ta, ta thả các tiền bối ra cũng chỉ là muốn tạo cho Thánh Nữ Hồ thêm chút hổn loạn mà thôi. Cho nên một tiếng nhân tình, không cần phải nói tới.
Bà lão cũng không ít cường giả Thánh Nữ Hồ nghe lời Tần Lập nói vậy, đều nao nao, có lẽ không nghĩ tới Tần Lập lại thẳng thắn như vậy.
Bà lão hừ một tiếng trong mũi:
- Người thật là thắng thắn, ta có chút thích tiểu tử trẻ tuổi như Người. Không tệ, lão thân nói lời giữ lời, trước giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh.
Lúc này, có nữ đệ tử Thánh Nữ Hồ đi ngang qua nơi này, đột nhiên thấy nơi đây đứng một đoàn nữ tử, lập tức sững sờ, tiếp đó liền cảm giác không đúng, liền định lăng không bay đi.
Bà lão hừ lạnh, một tiếng, vươn một tay, trên bầu trời trực tiếp xuất hiện một bàn tay khô gầy như vuốt ưng. Khoảng cách giữa hai bên đến bốn năm mươi thước, nữ đệ tử Thánh Nữ Hồ kia hừ một tiếng cũng không được, đã bị bàn tay khổng lồ trực tiếp bóp nát, tung lên một mảnh mây máu giữa không trung.
Bà lão giọng khàn khàn rống to một tiếng:
- Giết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...