Đợi khi người bên cạnh mục dân kia muốn cản hắn thì đã chậm, bị người ta kéo tay lại. hắn còn không rỏ người bên cạnh kéo hắn làm gì nữa chứ.
- Ngươi kéo ta làm gì?
Người mục dân trẻ tuổi lớn gan này trừng đồng bạn bên cạnh, nhưng lại không thấy sắc mặt những nam nhân vừa tới đã trở nên âm trầm.
- Các ngươi là đệ tử Viêm Hoàng Sơn?
Thanh niên hoa phục áo đen kia ngữ khí đã trở nên lạnh lẻo, hỏi lại lần nữa.
Lãnh Dao trước tiên bước lên trước nghiêng người một bên. vừa lúc che Cơ Ngữ Yên ở phía sau mình, kiêu dung đã sớm trở nên lạnh như băng sương, giọng nói cũng như phát ra từ hàn băng vạn năm. lạnh đến cực điểm:
- Chúng ta có phải là người Viêm Hoàng Sơn hay không, có liên quan gì đến ngươi?
- Ha ha ha.
Thanh niên áo đen kia phát ra tiếng cười lạnh băng, nhướng mày nói:
- Nếu các người không phải người môn phái Viêm Hoàng, ta liền tha các người rời đi, nếu như các người phải...vậy không cần trở về nữa.
Mục dân trẻ tuổi to gan kia còn muốn nó lại bị người bên cạnh kéo về, gắt gao bịt miệng lại.
Động tác này bị người thanh niên áo đen kia thấy, lạnh lùng quét mắt nhìn người mục dân to gan kia. Người mục dân này chỉ cảm giác như có một thanh chùy sắt thật lớn, nặng nề gõ lên ngực mình, lặp tức phun ra một ngụm máu, thân thể mềm nhũn ngả xuống đất.
Mọi người bên cạnh người mục dân trè tuổi kia vội đở lấy hắn, trên mặt mọi người rốt cuộc lộ ra thần sắc hoảng sợ, mới cảm giác được hóa ra tử thần vẫn ở ngay bên cạnh bọn họ.
- Ca, ca không sao chứ. mau tỉnh lại đi.
- Tiên tử, A Tứ không còn thở nữa, bọn họ...bọn họ giết A Tứ rồi!
- Đám ác nhân các ngươi, các ngươi giết ca ca ta.
Cơ Ngữ Yên vội đi sang, xem mạch cho người mục dân kia, vẻ mặt lộ thằn sắc bi thương, nhìn Lãnh Dao khẽ lắc đầu.
- Ngươi...
Lãnh Dao giận dừ. chỉ vào thanh niên áo đen kia quát:
- Vì sao ngươi giết hắn. đó chỉ là một người thường thôi, một người thường không có bất kỳ năng lực phản kháng nào.
- Hắn đáng chết!
Thanh niên áo đen thần tình không đổi. lạnh lùng nói:
- Người thường nên có giác ngộ của người thường, lắm miệng, đáng chết!
Lãnh Dao nheo mắt lại. lạnh lùng nhìn thanh niên áo đen này. trong tay bổng xuất hiện một thanh bảo kiếm màu lam nhỏ dài, thân kiếm tản ra từng đợt dao động năng lượng, chỉ vào thanh niên áo đen kia.
- Ta thấy ngươi cũng đáng chết!
Lãnh Dao quát.
- Ha ha ha!
Thanh niên áo đen này cùng bốn người cạnh hắn cũng cắt tiếng cười to, giống như gặp phải chuyện gì rất buôn cười, cười đến Ngã tới Ngã lui.
Một người bên cạnh thanh niên áo đen nói:
- Công tử, nhiều năm như vậy, ta lần đầu tiên thấy có người đám rút kiếm chỉ vào người công tử đó. Còn là một con nhỏ xinh đẹp, bằng kinh nghiệm của ta, nữ nhân này...nữ nhân này là thứ bị người dùng qua rồi. Nhưng mà làm nha hoàn cho công tử, ấm giường, phẩm tiêu, vẫn không tệ đâu.
- Ha ha ha!
Năm người này cũng phát ra tiếng cười chói tai.
Những mục dân vây quanh ở người mục dân trè tuổi bị thanh niên áo đen kia trừng mắt chết, bi ai không thôi. Nghe tiếng cười chói tai này, đều giận mà không thể nói cúi đầu, trong lòng tràn đầy phần nộ.Nguồn: https://truyenfull.vn
Thanh niên áo đen dẫn đầu híp mắt, trong mắt hiện lẻn một tia quang mang dâm tà, nói:
- Hai nữ nhân này diện mạo thật là cực phẩm, đáng tiếc mà, bị người ta dùng qua. Nếu không, thiếu gia ta dẫn về nhà, thật đúng là có thể làm thị thiếp...
- Vô sỉ!
Đôi mắt Cơ Ngữ Yên bắn ra hai đạo quang mang lạnh băng, trong lòng thầm hận, Nếu như hiện giờ mình còn không bị cấm chế kinh mạch, sợ rằng đã sớm ra tay rồi.
Lãnh Dao cũng không thể nhịn được nữa, bảo kiếm màu lam trong tay đảo qua, một đạo quang mang màu lam bắn ra từ bảo kiếm, chém về phía thanh niên áo đen dẫn đầu.
Một người trẻ tuổi bên cạnh thanh niên áo đen cười lạnh một tiếng:
- Công tử không cần ra tay, chỉ cần ta là có thể bắt bọn họ lại rồi.
Mấy thanh niên còn lại cười dâm tà:
- Nhớ kỷ phải sống đó, đừng tổn thương đến...
Ầm!
Thanh niên áo đen phía sau tới trước, trường kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm khí đánh vào đạo kiếm khí của Lãnh Dao chém ra. Quang mang bắn ra xung quanh, không gian vặn vẹo từng đợt. bùng nổ ra lực lượng cường đại, làm cho các mục dân cùng Cơ Ngữ Yên đều cảm thấy một trận áp lực lớn.
Cơ Ngữ Yên còn tốt một chút, dù sao cảnh giới của nàng còn đó, những những mục dân này lại không được. Bọn họ là người thường, nếu chống lại loại lực lượng phá đất xẻ núi này, lập tức liền có mấy người bị thương nhẹ.
Đây còn là do Lãnh Dao cố gắng tránh tổn thương tới bọn họ, nếu không thì một chiêu này đã đủ để những mục dân hóa thành tro bụi.
- Lên không trung đánh.
Lãnh Dao khẽ quát một tiếng, thân người bay vọt lên, nhảy lên giữa không trung.
Thanh niên áo đen kia cũng không cam lòng yếu kém, cầm kiếm bay lên giữa không trung, vừa trêu đùa:
- Chạy trốn vô ích thôi, nhìn cô bé tư sắc không kém, công tử nhà ta sủng hạnh ngươi là may mắn rồi.
- Rác rưởi!
Lãnh Dao quát, trở tay lại một đạo kiếm khí, chém về phía thanh niên áo đen.
Người thanh niên áo đen này thân thủ thật không kém, không sợ Lãnh Dao chút nào, cũng chém ra một đạo kiếm khí màu bạc nhàn nhạt, trên bầu trời lại phát ra tiếng nổ ầm ầm, như tiếng sấm nổ vang.
Ầm ầm ầm!
Những mục dân đều ngừng bi thương, trợn mắt há mồm nhìn một màn trên đỉnh đầu, mặt đầy kính sợ. Bọn họ rất khó tưởng tượng được, Lãnh tiên tử bề ngoài lạnh băng, nhưng tâm địa thiện lương lại thật sự như thần tiên, có thể bay tới bay lui trên bầu trời, quả thật là bản lĩnh thân tiên mới có.
Phía dưới, thanh niên áo đen kia cùng ba thanh niên áo đen bên cạnh, lúc này đang đánh giá thực lực của Lãnh Dao.
Một thanh niên áo đen trẻ tuổi mặt tươi cười nói:
- Công tử, không nhìn ra được, môn phái Viêm Hoàng này quả thật có vài phần thực lực. Hai cô gái này có thể là nữ nhân của Tần Lập hay không? Nghe nói bên cạnh Tần Lập kia có rất nhiều hồng nhan, nếu như hai nữ nhân này đúng là thế, lần này chúng ta thật kiếm lời rồi!
Một nam từ áo đen trẻ tuổi khác nói:
- Ta cảm thấy không phải, nếu như thật là nữ nhân của Tần Lập, hắn làm sao để cho các nàng xuất đầu lộ diện như thế? Tốt xấu gì hắn cũng là tông chủ một phái, vậy còn gì là thể thống nữa?
Thanh niên áo đen cười lạnh:
- Tông chủ một phái? Chỉ bằng hắn? Ha ha, đừng nói chơi, hắn thật cho rằng thuộc hạ có hai võ giả Địa Tiên là có thể hoành hành nơi cực Tây hay sao? Bốn đại gia tộc lánh đời, ta khinh. Cái thứ chó má gì, ở trong mắt ta căn bản là một đồng gà đồng chó chợ. Tần Lập có thể đánh ra chút thanh danh ở nơi cực Tây, đó là do hắn không gặp phái ta. Hôm nay ta xuất đạo, từ nay về sau nơi cực Tây sẽ không còn Tần Lập nữa.
- Đúng vậy, thực lực công tử tuyệt đối khoáng tuyệt cổ kim. Đại năng thời đại Thái cổ nếu như còn sống tới ngày nay, cũng chưa chắc là đối thủ của công tử.
- Công tử không sinh ra ở thời đại Thái cổ quần hùng quật khởi là may mắn của người thời đại kia, cũng là bất hạnh lớn nhất của bọn họ.
- Hả? Vì sao lại cũng là bất hạnh lớn nhất chứ?
Một thanh niên áo đen bên cạnh hỏi.
- Bất hạnh là bởi bọn họ không có cơ hội thấy được cái gì mới là cường giả kinh tài tuyệt diễm chân chính!
- Cũng phải, nói cái gì Tần Lập kia là đệ nhất cường giả Trung Châu, quả thật là thối lắm, thối không nói nổi. Hôm nay công tử chúng ta xuất quan, Tần Lập sẽ nhanh chóng bị quên lãng thôi!
Ầm ầm!
Trên trời cao, một lần nữa truyền tới một trận tiếng nổ, không gian kịch liệt vặn vẹo, không ít nơi đã bắt đầu sụp xuống.
Cơ Ngữ Yên có chút lo lắng nhìn trên cao, nàng rất sợ Lãnh Dao có gì bất trắc. Nhưng mà nghĩ tới động tĩnh bên này hẳn đã kinh động tới Viêm Hoàng Sơn khoảng cách cũng không xa, bọn họ sẽ chạytới rất nhanh, cho nên Cơ Ngữ Yên cũng không lo lắng quá mức.
Dù sao, nơi này cũng là địa bàn của mình.
Thanh niên áo đen hoa lệ lúc này thấy Cơ Ngữ Yên vẻ mặt mang vài phần lo lắng, không nhịn được đùa giờn:
- Tiểu nương tử, nếu chờ sốt ruột, có thể vào trong lòng ta ta ôm nàng mà xem!
Nói rồi, lấy trong nhẫn trữ vật một chiếc ghế xa hoa, chạm trổ tinh tế hoa mỹ đặt trên bãi cò. ngồi trên ghế cười dài nhìn Cơ Ngữ Yên.
Ba thanh niên áo đen khác có người lấy rượu, có người lấy đồ nhắm, còn lấy ra một chiếc dù thật lớn cắm xuống đất, che trên đầu thanh niên áo đen. Lại lấy ra một chiếc bàn dùng bày biện rượu thức ăn, bộ dạng rất là thích ý, căn bản không quan tâm thành bại trận chiến trên bầu trời, giống như đã có định liệu sẵn.
Có người áo đen còn lấy ra một bộ uống rượu vàng ròng, dưới ánh trời chiếu lóe ra quang mang chói mắt. xa hoa cực điểm.
Cơ Ngữ Yên lạnh lùng nhìn thoáng qua thanh niên áo đen này, không nói gì. Lúc này nói gì cũng là tự rước lấy nhục, chỉ có thể ghi nhớ kỷ bộ dạng và những lời người thanh niên áo đen nay nói.
Ngẩng đầu nhìn trận chiến trên trời cao, người thanh niên áo đen kia thực lực đúng là phi phàm, đã đánh với Lãnh Dao trăm chiêu, vẫn không phân thắng bại.
Trên thực tế trong lòng Cơ Ngữ Yên rất rõ ràng, Lãnh Dao tuyệt đối có thực lực trong nháy mắt miễu sát người thanh niên áo đen này, nhưng nàng lại sợ mình ở dưới gặp nguy hiểm, cho nên vẫn kéo dài. Đợi người Viêm Hoàng Sơn xuống tới, Lãnh Dao tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, bởi vì vẫn chú ý tới Cơ Ngữ Yên dưới đất, cho nên Lãnh Dao cũng nghe được thanh niên áo đen kia không ngừng dùng lời lẽ vô sỉ với Cơ Ngữ Yên.
Ánh mắt Cơ Ngữ Yên liếc nhìn Viêm Hoàng Sơn nguy nga trong ráng chiều, trong tầm mắt đã thấy mười bóng người phóng tới bên này, trong lòng rốt cuộc thở dài một hơi.
Lúc này, thanh niên áo đen hoa lệ đang uống rượu, cùng ba người thanh niên áo đen kia cũng phát hiện ra người Viêm Hoàng Sơn đang tới.
Trong đó một người áo đen cười lạnh nói:
- Nửa ngày như vậy mới tới, loại môn phái này...Chậc, thật là rác rưởi mà!
- Sớm biết như thế, kỳ thật công tử không cần phải đến, bốn người chúng ta cũng đủ san bằng môn phái Viêm Hoàng không là cái thứ gì này rồi.
Một người thanh niên áo đen nói, nhìn lên trời hô to với người thanh niên áo đen bên trên:
- Tiểu Tứ, đừng đùa nữa, nhanh bắt nữ nhân kia đi. Nữ nhân này cho công tử ấm giường, ngươi nói cho đã miệng là được, đừng kéo nữa.
Một người thanh niên áo đen vẫn không nói gì, biểu tình lãnh khốc lên tiếng:
- Tiểu Tứ, nhanh lên một chút, đừng kéo dài nữa, cảnh giới Địa Tiên của ngươi là chó má sao?
Người thanh niên áo đen trên bầu trời cười to. cả người khoảng khắc bộc phát một cổ khí thế mạnh mẽ, cổ khí thế này trực tiếp trùng kích phá nát không gian xung quanh thành mảnh nhỏ, vươn tay hư không bắt tới Lãnh Dao. Trên bầu trời liền xuất hiện một bàn tay lớn, chộp về phía Lãnh Dao.
- Cô bé, tới đây với ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...