Duy Ngã Độc Tôn

Lại có hai gã hộ vệ Tần gai, tròng mắt đỏ bừng gáo thét vọt ra, toát ra hai luồng kiếm khí màu đỏ tươi thật dài, hung hăng chém về phía Tần Lập cùng...Mạc Phỉ Phỉ!

Choeng! Choeng!

Hai gã hộ vệ Mạc gia rốt cục không kìm được, vẻ mặt phẫn nộ rút kiếm ngăn đối phương lại. Bốn người cũng không nói lời nào, lập tức điên cuồng chiến loạn thành một đoàn...

Bốn người này thực lực ngang nhau, bọn họ đấu với nhau mãnh liệt khỏi phải nói. Hộ vệ của Mạc gia bên này đều đã phẫn nộ nhào ra, mắt thấy mấy tên hộ vệ Tần gia không thèm quan tâm tới, ngay cả Mạc Phỉ Phỉ còn muốn cùng nhau giết chết. Mà Tần Phong, Tần Hổ hai người bên kia không ngờ không có phản ứng gì. Trên thực tế là Tần Phong, Tần Hổ căn bản chưa kịp phản ứng, nhưng đám hộ vệ Mạc gia làm sao có thể nghĩ tới chuyện đó, lập tức cùng nhau ào lên. Bọn họ nhiều năm cùng ở một chỗ, sớm đã phối hợp rất ăn ý, chỉ trong nháy mắt, đã chém chết hai tên hộ vệ Tần gia.

Cứ như vậy, đám hộ vệ Tần gia còn lại đều điên lên rồi, cho dù Tần Phong, Tần Hổ lớn tiếng gào thét quát bảo bọn họ ngưng lại cũng không được. Cũng giống như những hộ vệ Mạc gia đó, các võ giả Tần gia này cũng đều la luôn luôn ở chung cùng một chỗ nhiều năm qua, so với tình huynh đệ cũng không có gì khác nhau. Mắt thấy trong nháy mắt liền chết thảm ba người, hơn nữa trước đó đã chết hai người dưới kiếm của Tần Lập, chỉ trong một ngày mất đi năm huynh đệ!

- Giết sạch bọn chúng!

Cũng không biết ai hô to một câu như vậy, hộ vệ của hai nhà Tần Mạc...đều điên cuồng rồi!

Trong khoảnh khắc liền quấn lấy nhau cùng một chỗ!

Tần Phong, Tần Hổ đứng ở tại chỗ, tay chân lạnh ngắt. Tần Hổ bỗng nhiên phản ứng lại, sắc mặt dữ tợn liếc đệ đệ một cái, hai người cùng rút bội kiếm bên hông, không nói mội lời nhảy vào giữa trận chiến, vừa ra tay liền đâm chết hai gã hộ vệ Mạc gia!

- Liều mạng với bọn họ!

Một gã hộ vệ Mạc gia nổi giận gầm lên một tiếng điên cuồng, nhằm địch nhân chém tới hết đao này tới đao khác, không thèm tránh không thèm né, đến lúc bị đối phương với một đao chém hắn thành hai đoạn, hắn còn hung hăng đâm một kiếm vào trái tim đối phương, hai người đồng quy vu tận!

Cuộc chiến đấu nhanh chóng tiến vào hồi gay cấn, mà ngay cả Tần Lập cùng đám người A Hổ cũng thật bất ngờ: không ngờ lại sinh ra phản ứng dây chuyền như vậy. Tần Lập xoay chuyển tròng mắt, vận lên bí quyết chữ "Chấn" trong chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, quát một tiếng trầm thấp vào bên tai Mạc Phỉ Phỉ:

- Còn không mau chạy!


Một tiếng này giống như tiếng sấm rền vang vang bên tai Mạc Phỉ Phỉ. Trong nháy mắt Mạc Phỉ Phỉ lập tức hiện ra vẻ mơ màng, tuy nhiên thân hình nàng ngược lại không có mảy may chậm trễ chút nào, phóng mình như một tia chớp chạy về hướng ngược lại!

- Đừng để nàng chạy thoát!

Tần Phong lộ sắc mặt vô cùng dữ tợn rống giận một tiếng, thân hình Mạc Phỉ Phỉ thoáng ngưng một chút, tuy nhiên lập tức bộc phát ra toàn bộ tiềm lực, trong nháy mắt mất dạng giữa rừng cây.

Tần Phong lập tức định đuổi thao hướng Mạc Phỉ Phỉ bên kia. Ai nấy đều biết rằng, chuyện hôm nay nếu để lan truyền ra ngoài, hai nhà Tần, Mạc khảng định chính là rơi vào cục diện không chết không ngừng!

Cho nên, không tiếc phải trả giá thế nào, cũng phải giết chết Mạc Phỉ Phỉ ở chỗ này, sau đó giá họa lên người Tần Lập!

Tần Phong nghĩ đúng không tệ, nhưng thân mình hắn mới vừa động, lại bị Tần Lập ngăn lại. Trên mặt Tần Lập vẫn đầy vẻ tươi cười nhìn thiên tài xuất sắc nhất từ trước đến nay của Tần gia. Giờ phút này bộ mặt hắn trông thật dữ tợn, hai mắt đỏ thẫm, còn đâu bộ dáng tiêu sái ung dung thường ngày?

- Như thế nào, tuyệt tình như vậy? Vị hôn thê cũng muốn giết? Đó chính là thân biểu muội của ngươi đấy!

Tần Lập mỉm cười, nói.

- Tần Lập! Ta với ngươi không chết không ngừng!

Tần Phong rống lên một tiếng, một đạo kiếm khí màu đỏ mờ nhạt hung hăng chém tới hướng Tần Lập.

Bên kia Tần Hổ giận dữ hét:

- Đuổi theo Mạc Phỉ Phỉ! Nhất định phải giết nó!


- Cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra", giờ khắc này, song phương đầu đã hoàn toàn xé rách da mặt, bất chấp tất cả không che giấu gì nữa.

- Các huynh đệ, liều chết ngăn chặn đám súc sinh này! Để tiểu thư chạy thoát báo thù cho chúng ta! Tiểu thư nhất định sẽ đối đãi tốt với vợ con chúng ta! Liều mạng đi!

Thủ lĩnh hộ vệ Mạc gia cầm trong tay một thanh đại khảm đao, đao pháp lúc mở rộng lúc thu hẹp, vừa ra sức chém giết, vừa điên cuồng rống giận.

...

Từng tiếng gào thét vang vọng trong rừng, giờ phút này trong lòng Mạc Phỉ Phỉ, không còn chút ý tưởng gì nữa, đầu có nàng chỉ còn lại có một chữ: Chạy!

Trốn càng xa càng tốt!

Nước mắt, đang không ngừng theo khóe mắt trượt xuống dưới, bị tốc độ quá nhanh làm gió thổi bạt trên mặt, cảm giác như từng cơn đau đớn truyền đến. Mạc Phỉ Phỉ lại giống như hoàn toàn không có cảm giác, thầm nghĩ: nhanh lên, nhanh lên nữa, nhanh hơn một chút...về đến nhà, về lại bên người cha mẹ!

Cũng không biết chạy bao lâu, Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy thân thể của mình dường như sắp bốc cháy, linh hồn dường như sắp tách rời cơ thể mà ra...thì trước mắt, rốt cục nhìn thấy tường thành nguy nga hùng vĩ kia.

Những năm gần đây, nàng vô số lần ra vào tòa đại thành này, nhưng không có một lần nào xúc động như hiện tại vậy.

Tới cổng thành, Mạc Phỉ Phỉ quần áo tả tơi, tóc cũng cực kì rối loạn, đã tới bên bờ sự sụp đổ. Nàng chạy như điên suốt một ngày! Nhìn thấy thủ vệ cửa thành, vừa định lên tiếng kêu, lập tức hai mắt trợn ngược, ngất xỉu đi.

Thủ vệ cửa thành ngay từ đầu còn tưởng rằng bà điên khùng nào tới, vừa định đá một cước văng ra, lại đột nhiên thấy trong tay Mạc Phỉ Phỉ, cầm lất một ngọc bội, đúng là tín vật của Mạc gia! Lại nhìn kĩ! Hai gã thủ vệ cửa thành bị dọa toát mồ hôi lạnh cả người, không nói hai lời, chặn một chiếc xe ngựa, một người lái xe, tên còn lại dường như điên cuồng chạy vội tới Phủ thành chủ.

Trong cơn hôn mê, trong đầu Mạc Phỉ Phỉ cũng rơi vào trong hỗn loạn cực độ.


Tần Phong! Uổng công ta yêu người bằng mối tình thắm thiết! Thời khắc mấu chốt, ngươi lại làm ra quyết định vứt bỏ ta mà đi. Cái này cũng chưa tính, ngay cả thủ hạ của ngươi cũng định giết ta, ngươi chẳng những không ngăn cản, ngược lại tiếp tục sai khiến thủ hạ dưới tay giết hộ vệ ta! Không ngờ...không ngờ đến ngay cả chính ngươi...cũng tự tay mình nhào vào trận chiến. Nhìn thấy ta thoát khỏi hiểm cảnh, chẳng những không có thu tay lại, còn sợ chuyện này truyền ra ngoài, muốn đuổi giết ta giá họa cho Tần Lập!

Tốt...tốt lắm...phi thường tốt!

Tần Lập hắn không phải người tốt, các ngươi càng là một đám người cặn bã, bại hoại!

Tần Phong, Tần Hổ các ngươi nhớ kĩ, đừng để cho ta trông thấy các ngươi còn sống trở về, bằng không Mạc Phỉ Phỉ ta cùng các ngươi không chết không ngừng!

Trong cơn hôn mê, Mạc Phỉ Phỉ nghe thấy có người lớn tiếng kêu gọi tên mình, nàng cố gắng mở mắt ra: hình ảnh phụ thân ánh vào mí mắt, khóe mắt Mạc Phỉ Phỉ chảy ra máu và nước mắt, đứt quãng nói:

- Cha...đề phòng...Tần...Tần gia!

Nói xong, liền rơi vào trong hôn mê.

Thành chủ Mạc Thiên Hùng nhìn luôn ung dung tự tại cả đời, giờ khắc này, sắc mặt dữ tợn, một màu xanh mét! Nghiến răng nghiến lợi từ giữa hàm răng bật ra hai chữ:

- Tần...gia!

... - .

A Hổ lúc này cũng đứng dậy, quơ một cây đại đao, hung hăng bổ về phía một gã hộ vệ Tần gia muốn đi ra ngoài truy đuổi Mạc Phỉ Phỉ, một tiếng nổ "ầm", tên hộ vệ kia vậy mà bị thế mạnh mẽ này của A Hổ chém một đao cả người lẫn kiếm đều đứt thành hai đoạn!

- Sảng khoái!

A Hổ cười to hai tiếng, miệng vết thương trên người lại bị xé banh ra, máu tươi phun ra ướt đẫm quần áo, nhưng hắn lại như không hề phát hiện, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, rất nhanh lại cùng một gã hộ vệ Tần gia quấn lấy nhau.

Bản thân Tần Phong tu luyện Đao Phong Chưởng Pháp gia truyền, nhưng có rất ít người biết sở trường thực sự của hắn, chính là một bộ chiến kĩ tên là "Kinh Lôi Kiếm Pháp"!

Kiếm thế như sấm sét!


Mỗi một kiếm đều ẩn chứa uy lực kinh người. Chiêu thức kiếm pháp vừa nhanh vừa mạnh, từng chiêu từng chiêu nhắm vào chỗ trí mạng của Tần Lập. Tần Phong nghĩ phải nhanh một chút giải quyết cuộc chiến để đuổi theo Mạc Phỉ Phỉ, giết nàng giá họa cho Tần Lập.

Thế nhưng Tần Phong lại không nghĩ tới, Tần Lập sau khi tu luyện chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, sớm đã không phải là kẻ khù khờ không biết võ như ngày xưa nữa, một thân thực lực quỷ thần khó lường!

Cùng hắn đã đánh hơn ba mươi hiệp, mặt không đỏ hơi thở bình hòa, dương như đang chơi đùa bình thường!

Mà lúc này, trận chiến giữa hộ vệ hai nhà, đã đi vào chung cuộc. Tình hình chiến đấu...thảm thiết tới cùng cực!

Trên người Tần Hổ trúng mấy đao, máu tươi nhiễm đỏ từng tảng lớn trên quần áo. Hộ vệ Tần gia này, vì bảo hộ Tần Hổ đã chết sạch, hộ vệ Mạc gia cũng không còn lại người nào.

Hiện tại toàn trường chỉ còn lại A Hổ đấu với Tần Hổ, Tần Lập đấu với Tần Phong! Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao hai người thì đứng ở một bên, chiến đấu tại cấp bậc này, họ cũng không thể nhúng tay vào được.

Hôm nay hai người Tần Phong, Tần Hổ đụng vào bức tường quá lớn, thế nên hiện tại trong đầu hai người còn có cảm giác như đang nằm mơ. Cả hai đều nghĩ: rốt cuộc là vì sao lại diễn biến đến mức độ như thế?

Đúng rồi, chính là tên hộ vệ kia thường ngày đầu óc vốn kích động!

Nguyên vốn là Tần Phong cho rằng kích thích nhiệt huyết là chuyện tốt, hơi thêm chút lợi dụng, là có thể bán mạng cho mình. Nhưng lại không ngờ rằng, chuyện hôm nay cả đám người bọn họ, lại xui xẻo gục ngã bởi vì tên tên khốn đó. Chết tiệt!

Đáng giận nhất, chính là thằng con hoang chết tiệt trước mắt này!

- Tần Lập! Đi chết đi!

Tần Phong phóng thân mình lên thật cao, trường kiếm trong tay mãnh liệt bổ từ trên xuống!

Răng rắc!

Một tiếng sấm sét vang lên từ khoảng không!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui