Duy Ngã Độc Tôn

- Không xong!

Có người phản ứng kịp, mới vừa nói một câu không xong, đã bị vô số...kịch độc này quét tới trực tiếp trúng độc chết!

Rất nhiều thân thể người trực tiếp hóa thành màu xanh màu tím, cũng có người hóa thành một bãi máu loãng, còn có tên điên cuồng kêu la thảm thiết...Đủ loại kịch độc mãnh liệt, tất cả đều bị Tần Lập trả lại cho đám cặn bã không còn tính người này!

Thậm chí không cần tới mấy người Cơ Ngữ Yên ra tay, tất cả người vừa ra tới đều bị kịch độc mãnh liệt của những người ở khu thí nghiệm phóng ra lúc nãy trúng độc mà chết!

Phù Phong Long nhìn thấy từ đầu đển cuối, hắn chưa bao giờ gặp qua người khủng bố như thế, hơn nữa trình độ khống chế độc dược chuẩn xác như thế khiến hắn cảm thấy run sợ!

Nguyên nhân rất đơn giản, kịch độc trong không khí toàn bộ đều bị Tần Lập từng cái đưa vào trong thân thể những người đó, tác động thẳng vào máu huyết!

Nếu không dựa vào đan dược Giải Độc Đan những người Ngô Công Môn này, không có khả năng ngay cả ngừa độc cùng không có, liền toàn bộ đều bị độc chết!

Tần Lập căn bản là không có cho bọn chúng cơ hội giải độc!

Thế nhưng, những người còn ở bên trong phòng, theo lý mà nói, cũng căn bản tránh không khỏi kịch độc "vô khổng bất nhập" này, nhưng giờ này, tiếng kêu la thảm thiết của họ vẫn vang lên như cũ. Điều này đã nói lên, toàn bộ khu vực thí nghiệm tràn ngập kịch độc mãnh liệt như thế, nhưng cũng không thể làm cho những người đó trúng độc!

Lúc này, Bạch Trung Tuyết ngậm vào một viên Giải Độc Đan, tung một cước đá văng cánh cửa một căn phòng bên trong khu vực kịch độc, chỉ vừa nhìn thoáng qua, nàng vội quay đầu oa một tiếng, liền ngồi sụp xuống mặt đất nôn thốc nôn tháo.

Trong phòng, đủ loại người hình thù kỳ quái, bị tra tấn đến không còn hình người, hơn nữa phát ra mùi tanh tưởi khó ngửi. Mùi hôi thúi nồng nặc như vậy mà trước đó không có bay ra ngoài, cũng nói rõ vách phòng này rất dày rất kín...

Những người trong phòng này đã không thể gọi là người...bọn họ đã sớm bị tra tấn đến không còn hình dạng con người. Hơn nữa còn có rất nhiều người kẻ thì thiếu tay người thiếu chân, thậm chí có người bị mở phanh bụng lòi ruột gan ra ngoài.

Thượng Quan Thi Vũ cùng Cơ Ngữ Yên hoàn toàn không hề có dũng khí liếc mắt nhìn một cái, nhưng thật ra Xà Xà thực dũng cảm, vọt tới phía sau khu vực tổng hợp, lại đá văng cánh cửa một gian phòng, cũng chỉ nhìn thoáng qua, liền quay đầu như tia chớp vọt trở về. Một thân sát khí gần như ngưng kết thành thực thể, Xà Xà giơ tay lên xuất hiện một luồng kiếm khí, một cánh tay của Phù Phong Long liền bị cắt đứt rơi xuống.

Xà Xà búng ngón tay bắn ra một viên đan dược vào trong miệng Phù Phong Long, máu tươi trên cánh tay lập tức ngừng chảy, Xà Xà nghiến răng nghiến lợi nói:


- Công tử! Giết chết hết mọi người nơi này đi, bọn họ...sống không bằng chết...

Kỳ thật Tần Lập dựa vào thần thức mạnh mẽ, sớm đã cảm ứng được. Nghe vậy hắn than nhẹ một tiếng, lửa giận bùng lên thiêu đốt trong lòng, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, lập tức dậm chân một cái xách theo Phù Phong Long, dựa thế bay lên không trung.

Mặt khác bổn nàng cũng đều nhảy lên không trung theo Tần Lập.

Mặt đất phía dưới truyền đến một tràng tiếng vang "ầm ầm" chấn động kịch liệt, cả tòa nhà từng mảng từng mảng kiến trúc trong nháy mắt toàn bộ sụp xuống, toàn bộ mặt đất đều lún sâu xuống phía dưới, như là đã xảy ra động đất khủng khiếp. Trong khoảnh khắc địa phương này liền biến thành một bãi đất hoang phế.

Hơn nữa, theo mặt đất chấn động, những bức tường vỡ nát này bắt đầu bắn đi bổn phía, Cơ Ngữ Yên ở giữa không trung, vung tay lên từng tảng lớn đất núi trực tiếp lở xuống, trong khoảnh khắc liền vùi lấp cả khu vực này, xuất hiện một cái ụ đất thật lớn.

Trên gương mặt Phù Phong Long bởi vì cụt tay mang tới đau nhức, đã vặn vẹo đến không còn ra hình dáng gì. Hắn nhìn thấy một màn trước mắt này, khóe miệng co giật kịch liệt. Giờ phút này rổt cục hắn mới hiểu được, mình đã trêu chọc phải đám người khủng bố đến cỡ nào, trong lòng hắn cũng chứa đầy hối hận.

Hắn không biết, cho dù hắn không chủ động tới cửa trêu chọc. Tần Lập bọn họ cũng sẽ không bỏ qua môn phái tà ác này.

Lúc này động tĩnh ở đây, rốt cục đã kinh động mọi người trên ngọn núi, có rất nhiều người lăng không bay tới, xem nơi này đã xảy ra chuvện gì.

Không thấy còn đỡ, vừa nhìn thấy tất cả đểu cực kỳ khiếp sợ. Mấy người Tần Lập cũng vẫn chưa chạy trốn, từ giữa không trung bay trở lại đứng trên đường núi vừa rồi.

Đông đúc người Ngô Công Môn liền bao vây quanh bọn họ.

Lúc này, trên bầu trời truyền đển một tiếng gầm lớn:

- Kẻ nào dám tới Ngô Công Môn ta gây sự?

Thanh âm này như tiếng chuông đồng, từ trên đỉnh núi truyền xuống, mang theo một lực uy áp cường đại khiếp người, tiếng cuối cùng vừa dứt người đã tới gần.

Nhìn qua cũng là một lão già khoảng năm mươi tuổi, tóc đen bóng, đầu đội kim quan, mặc trường bào màu đen viền vàng, thân cao có tới hai thước, lưng dài vai rộng, bộ dáng nhìn qua cực kỳ oai hùng!


Lão già này mặt chữ điền, toàn thân toát ra vẻ oai nghiêm, khí thế kinh người. Hai mắt đầu tiên là liếc nhìn đánh giá đám người Tần Lập một cái, ngay lập tức dừng trên người Phù Phong Long bị Tần Lập xách trong tay. Thấy Phù Phong Long bị chém mất một cánh tay, cả nguời rũ liệt, bộ dáng như người chết, trong giây lát sắc mặt lão đại biến, giận dữ hét lớn:

- Buông con ta ra! Tha cho ngươi khỏi chết...

Tần Lập cảm nhận được, cùng lúc người này nói chuyện đã phóng ra không dưới tám loại kịch độc, cuồn cuộn mãnh liệt đánh úp tới phía mình. Tần Lập vội vận chuyển Tiên Thiên Tử Khí ngưng kết thành vòng bảo hộ bao bọc bảo vệ các nàng.

Vừa rồi Tần Lập dùng Tinh Thần Hóa Thật chụp chết những người đó, kỳ thật cũng không có tiêu hao gì lớn lắm. Trừ phi chống lại đối thủ cao hơn cảnh giới Lôi Kiếp, sử dụng Tinh Thần Hóa Thật mới có thể tiêu hao rất lớn.

Tiêu diệt đám người thực lực cao nhất chẳng qua cũng chỉ là Chí Tôn, đối với Tần Lập mà nói không đáng kể chút nào.

Tần Lập nhìn lão già oai hùng phi phàm này, không kìm nổi ở trong lòng thầm lắc đầu:

- Quả nhiên không thể nhìn người theo tướng mạo bề ngoài! Người như thế nếu như đi trên đường, nhất định sẽ được người ta nghĩ là một giang hồ hào hiệp ghét ác như kẻ thù, nhưng đâu có ai biết, người này lại là hạng người mặt người lòng thú!

Chuẩn xác mà nói, đây là một tên cặn bã, cầm thú cũng không bằng!

- Ngươi chính là Phù Phong Sát?

Tần Lập nhìn lão già, không chút hoang mang hỏi, để mặc cho tám loại kịch độc mãnh liệt cháy tiêu trên vòng cương khí hộ thể Tiên Thiên Tử Khí. - .

Lão già thân hình cao lớn oai nghiêm bất phàm thoáng nao nao, híp mắt lại, ánh mắt lóe ra không chừng, trầm giọng hỏi:

- Ngươi là người phương nào? Ngô Công Môn ta với ngươi không cừu không oán, vì sao ngươi xông vào chỗ ta...

Chân chính khiến cho Phù Phong Sát cảm thấy hết hồn, là hắn phóng ra tám loại kịch độc rất mãnh liệt, hơn nữa còn thuộc loại "vô khống bất nhập", ngay cả cương khí hộ thể đều không thể ngăn cản độc tính mãnh liệt của các kịch độc này.


Nhưng chung quanh thân thể thanh niên này, chỉ không ngừng phát ra tiếng "xèo xèo", còn đổi phương không tổn hao một cọng lông sợi tóc nào. Chẳng lẽ thanh niên này đã tu luyện đến cảnh giới Lôi Kiếp hay sao?

Nghĩ vậy, tâm tư Phù Phong Sát hơi có chút chìm xuống, hắn vội vàng truyền âm cho một tên tâm phúc nói:

- Mau đi thỉnh các Thái thượng trưởng lão tới đây!

- Tần Phong và Tần Hổ có phải là đệ tử của Ngô Công Môn ngươi...

Tần Lập thản nhiên hỏi, đồng thời điên cuồng hấp thu tinh hoa thuộc tính thổ dưới chân, vô số năng lượng theo hai chân Tần Lập tiến vào thân thể Tần Lập, sau khi chạy một vòng trong thân thể Tần Lập, lại rót xuống mặt đất dưới chân. Lúc này Tần Lập, đã có thể nháy mắt phát động công kích pháp thuật thổ hệ!

Phù Phong Sát nghe nói hai cái tên, hắn khẽ cau mày, làm chưởng môn nhân một môn phái thế lực rất lớn như thế có rất nhiều môn hạ đệ tử, hắn cũng không biết hết được.

Phù Phong Sát nhìn thoáng qua người bên cạnh, có người nói:

- Là đệ tử ký danh của hộ pháp Mười bảỵ.

Phù Phong Sát thở dài ra một hơi nhìn Tần Lập, chậm rãi nói:

- Tôn giá không phải là có cừu oán cùng hai người kia chứ? Ta có thể giao hai tên đó cho tôn giá, nhưng tôn giá phải thả con ta...

Khi nói chuyện, Phù Phong Sát đã lại phóng ra hai loại độc trùng và ba loại độc dược kịch độc. Ba loại độc dược này ngưng tụ thành một chuỗi, theo sát mặt đất hướng tới dưới chân đoàn người Tần Lập rất nhanh bay tới!

Tới gần Tần Lập, lại bị Tần Lập khống chế dưới chân mình, nhưng thân thể xem ra không chịu nổi phải thối lui về phía sau một bước.

Phù Phong Sát vô cùng mừng rỡ, trong lòng thầm nghĩ:

- Xong rồi! Tiểu tử! Mặc cho ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, ở Ngô Công Sơn của ta nếu muốn toàn thân trở ra thì nằm mơ đi! Chờ bắt lấy ngươi, chậm rãi trừng trị ngươi!

Tần Lập nhìn Phù Phong Sát, khóe miệng cũng lộ ra một chút vẻ tươi cười, nói:


- Không! Ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi! Xác định thử xem hai tên cặn bã đó, có phải có liên quan với các ngươi hay không mà thôi. Mục đích ta tới đây, là thay trời hành đạo...

Bốn chữ cuối cùng, Tần Lập xen vào lực lượng tinh thần khổng lồ phát ra, nguyên vốn đám người Ngô Công Môn nghe được những lời này, hẳn phải há miệng cười to xem như những lời này trở thành câu chuyện tiếu lâm hay nhất trên đời.

Thế nhưng bị Tần Lập xen vào tinh thần lực khổng lồ phát ra, bốn chữ này lại giống như tiếng sấm rền "ầm ầm", lại giống như đòn cành cáo.

Tần Lập đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng chiến thần, khí thế đó bễ nghễ thiên hạ!

Theo Tần Lập nói xong những lời này, toàn bộ mặt đất trong giây lát chấn động cả lên, "vù" một tiếng, toát ra vô số kể mũi đất bén nhọn, lập tức liền có mấy chục người phát ra tiểng kêu thảm thiết, lòng bàn chân hoặc là đùi bị đâm thủng, có tên còn xui xẻo hơn bị đâm xuyên qua hậu môn...

Điều khủng bổ nhất cũng không phải những thứ này, mà là bên trong mũi đất đó, còn ẩn chứa kịch độc Phù Phong Sát phóng xuất ra lúc trước!

Tất cả đều bị Tần Lập dùng cùng một phương thức bắn trở về, cho nên rất nhiều người bị mũi nhọn đất bất thình lình xuất hiện đâm thủng thân thể, sau đó liền trúng độc trực tiếp hóa thành một bãi máu loãng!

Lúc này, có hai vật nhỏ như hạt đậu, mạnh mẽ bắn tới hướng Tần Lập, "bốp" một tiếng, không ngờ lại xuyên qua vòng cương khí hộ thể của Tần Lập do Tiên Thiên Tử Khí ngưng kết thành, sau đó nhẳm thẳng về phía Tẩn Lập.

Lúc này, đám người bổn phía đã rối loạn thành một đống, đều lúng túng tránh né mũi đất từ mặt đất đột ngột đâm lên, không ít người kịp thời phát hiện đều rối rít nhảy lên bầu trời.

Phù Phong Sát cũng bị một màn này sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm: công kích pháp thuật; hắn không phải chưa từng thấy qua, nhưng có thể vận dụng pháp thuật mạnh mẽ như thế, hắn cũng là lần đầu tiên chứng kiến!

- Ngươi không phải là người Trung Châu!

Phù Phong Sát đột nhiên quát lớn, có ý đồ muốn làm nhiễu loạn tâm thần Tần Lập, để hai độc trùng của hắn thừa dịp tấn công!

Tần Lập cười lạnh một tiếng, bấm tay bắn ra hai tia kình lực sắc bén, bắn về phía hai con độc trùng. Hai con độc trùng nho nhỏ, không ngờ lại phát ra tiếng kêu chói tai, liền bị hai tia lực lượng sắc bén này đánh thành nát vụn, đồng thời nổ tung hóa thành hai luồng huyết vụ.

Không đợi Phù Phong Sát lộ ra vẻ đắc ý tươi cười. Tần Lập hừ lạnh một tiếng, hai luồng huyết vụ này lại giống như là bị một tấm màn vô hình bọc lại, rồi như một tia chớp bắn thẳng tới hắn!

Phù Phong Sát lập tức hoảng hốt, hắn biết rõ uy lực của huyết vụ hai con độc trùng này hơn ai hết, thân minh hắn như tia chớp thối lui ra phía sau.

Đồng thời chụp lấy hai người bên cạnh ném thẳng vào hai luồng huyết vụ, hai người đó lập tức phát ra hai tiếng thét cực kỳ thê lương, thân thể trong nháy mắt thối rữa ra. Toàn cảnh khiến người ta buồn nôn, càng làm cho người ta cảm thấy kinh hoàng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui