Đám người Cơ Ngữ Yên và Xà Xà đều dở khóc dở cười đứng nguyên tại chỗ. Họ thu thập những tên táng tận lương tâm này thì hẳn là cư dân toà thành nho nhỏ này phải chúc mừng, cảm tạ bọn họ chứ?
Vẫn không nghĩ rằng chẳng những không nhận được lời tạ ơn mà ngược lại còn nghe không ít thanh âm nén giận. Hiển nhiên những cư dân này này không dám giận dữ nhưng trong mắt vẫn chứa đầy vẻ sợ hãi.
Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ từ chỗ thống hận Ngô Công Môn đã chuyển thành sợ hãi, thậm chí có chút mê muội.
Đây là một sự thật rất đau xót. Khoé miệng Cơ Ngữ Yên khẽ giật giật, muốn nói gì đó nhưng cuối cũng vẫn đành thôi, chuyển sang nhìn Thượng Quan Thi Vũ nhẹ giọng nói:
- Thi Vũ, phản ứng vừa rồi của tỷ thật là nhanh!
Thượng Quan Thi Vũ cũng cười nhẹ nói:
- Những điều này thật ra đều là do phu quân dạy ta mà thôi, bằng không ta cũng không biết những điều này!
Cơ Ngữ Yên quay đầu nhìn thoáng qua Tần Lập, thầm nghĩ:
- "Người này chẳng những thực lực giống như yêu nghiệt mà ngay cả kinh nghiệm giang hồ cũng vô cùng phong phú như thế! Người này ứng với vận mệnh nên quả không như thường nhân được!
Trong vẻ lạnh lùng, Xà Xà hung hăng trừng mắt nhìn những người đang nén giận cầu xin kia, trên mặt thoáng hiện lên chút sát khí khiến những người kia bừng tỉnh. Ngô Công Môn cổ nhiên đáng sợ nhưng mấy người tuyệt sắc giai nhân này dường như cũng không phải là thường dân, đều không có ý tứ đào tẩu.
- Không nên để ý tới bọn họ, xu lợi tích hoạ, đây đã là bản tính con người!
Tần Lập nhìn Xà Xà nói.
- Hừ, ta cũng không phải là người!
Vẻ mặt Xà Xà thản nhiên, bĩu môi nhỏ giọng thầm nhủ:
- "Thật sự là phức tạp!
Bạch Trung Tuyết cũng có bộ dáng thở phì phì nhìn Tần Lập hỏi:
- Công tử, xử lý những người này sao đâv!
Nhìn Bạch Trung Tuyết đang toàn thân sát khí, Tần Lập cười nói:
- Trừ tên kia ra, giết cả đi, không nên biến thành một bãi máu me be bết!
- Tuân mệnh!
Bạch TrungTuyết trả lời một cách hưng phấn, sau đó từ trong ngón tay nháy mắt đã bắn ra một mảnh ngũ khí, bắn thẳng về phía yết hầu những tên thị vệ của người trẻ tuổi kia, cực kỳ chuẩn xác.
Một kích trí mạng!
Tần Lập lập tức tiến lên nắm lấy tên trẻ tuổi đang hôn mê kia, rồi bay về phía ngoài thành. Mấy nữ nhân cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không nhìn lại đám thi thể kia nữa, chuyển thân đi theo.
Khi tới rồi một con sông nhỏ ở ngoài thành. Tần Lập thả tên trẻ tuổi kia xuống một bên. Nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được thanh âm nước chảy và vài tiếng chim hót mà thôi.
Bốn phía cây cối sum xuê, màu xanh tràn ngập, không khí rất thanh khiết.
Mấy nữ nhân đều từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra mấy chiếc ô lớn và ghế dựa và mang ra một cái bàn nhỏ. Đồng thời mấy nàng cũng mang ra các loại hoa quả rồi ngồi vây quanh một chỗ, bắt đầu tán gẫu.
Mấy người vừa tán gẫu vừa đắc ý nhìn Tần Lập. Tần Lập lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Đây chính là chỗ khác nhau giữa nam nhân và nữ nhân. Trong trữ vật giới chỉ của Tần Lập cũng chỉ có các loại thiên tài địa bảo, linh thạch, vũ khí. Đôi khi cũng có chút thực vật, quần áo, đều là chuẩn bị cho những chuyến đi xa mà thôi.
Làm sao có thể giống như những nữ nhân này. Đó là chưa nói trong giới chỉ của Cơ Ngữ Yên và Thượng Quan Thi Vũ khẳng định còn có những thứ rất lớn khác.
Mê dược cùa Ngô Công Môn cực kỳ bá đạo, đã qua hai canh giờ mà người trẻ tuổi này không ngờ vẫn không tỉnh lại. Tần Lập có chút không kiên nhẫn, nhấc tay chụp một cái về phía con sông. Giữa không trung như có một bàn tay vô hình khổng lồ lập tức vốc lên một vốc nước lớn.
Ào ào một lúc toàn bộ số nước này đổ ập lên người trẻ tuổi, khiến hắn ướt sũng toàn thân, nước còn tràn cả vào mồm hắn.
- Ặc...
Người trẻ tuổi này ho sặc sụa, mạnh mẽ tỉnh lại, lập tức ngồi lên. Hắn thấy toàn thân mình ướt sũng thì không kìm nổi mắng lên:
- Thằng khốn nào làm đây? Muốn chết sao?
Mới nói ra hai câu này, tên này lập tức ngậm miệng lại, đột nhiên ý thức được tình cảnh mà mình gặp phải, đôi mắt vô tình nhìn về phía Tần Lập, tràn đầy vẻ sợ hãi. Hắn hơi nhớ lại, liền biết rằng mình ám toán người này không được, ngược lại còn bị đối phương tính kế. Thanh âm hắn run rẩy hỏi:
- Ngươi là ai? Ta đang ở đâu đây?
- Mang chúng ta tới Ngô Công Môn, ta cho ngươi chết thống khoái. Bằng không ta có tới hàng ngàn phương pháp tra tấn khiến ngươi sống không bằng chết! Đương nhiên, ngươi có thể không tin. Nếu ngươi không tin thi cứ nói ta biết, ta sẽ cho ngươi nếm thử chút xem tư vị nó thế nào?
Tần Lập cầm một quả đào lên, cắn mạnh một miếng, vừa thơm vừa ngọt, thanh thanh rất ngon.
Ánh mắt người trẻ tuổi này trờ nên mơ màng, không ngừng hấp háy nhìn mấy mỹ nhân phía sau Tần Lập. Hắn tuy rằng là một tên ăn chơi trác táng nhưng hiển nhiên kiến thức cũng vượt xa người thường rất nhiều.
- Ngươi và Ngô Công Môn có cừu oán sao? Đại gia, ngài tha cho ta đi. Ta chỉ là một kẻ giả mạo danh tiếng của Ngô Công Môn để làm chút chuyện xấu mà thôi! Ta làm sao biết Ngô Công Môn ở chỗ nào?
Người trẻ tuổi hơi do dự, nháy mắt quyết định bác bỏ tất cả. Hắn đánh cược rằng người thanh niên này không dám giết hắn. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có người không sợ Ngô Công Môn trả thù sao?
Đáng tiếc, hắn mới đoán đúng đoạn đầu mà không đoán được đoạn sau. Tần Lập quả thật sẽ không lập tức giết hắn. Tuy nhiên, nếu muôn tra tấn hắn thì thật sự cũng có cách. Làm trò trước mặt mấy tuyệt sắc giai nhân này, Tần Lập thậm chí không khiến nơi này tràn đầy huyết tinh. Nếu là khi còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết thì có lẽ hắn chưa có cách gì. Nhưng hôm nay, Tần Lập trực tiếp có thể ngưng tụ tinh thần lực thành hình hoá thành một ngón tay thật dài như một cây châm thô to. Nó hướng về phía người trẻ tuổi đâm tới, đối phương hoàn toàn cảm nhận được đây là một thực thể.
- Ah...
Người này lập tức phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết khiến cho mấy nữ nhân đã chuẩn bị tâm lý xem náo nhiệt cũng phải hoảng sợ.
Bạch Trung Tuyết nghi hoặc nhướn mày, thầm nhủ:
- Có đau như thế thật không?
Xà Xà híp mắt, ánh mắt loé lên, gật mạnh đầu nói:
- Tuyệt đối có thể, tiểu hầu tử. Chẳng lễ ngươi không nhận ra cái châm mà Công tử đang dùng chính là do tinh thần lực ngưng kết thành sao?
Tuy rằng cực kỳ bất mãn với việc Xà Xà gọi mình là tiểu hầu tử nhưng Bạch Trung Tuyết vẫn cố nén giận, liếc mắt nhin Xà Xà nói:
- Tiểu xà, ngươi làm sao biết nó do tinh thần lực ngưng kết thành?
Bạch Trung Tuyết nói xong, theo bản năng thả ra thần thức. Dưới sự cảm giác của thần thức, nàng mới cảm giác được cây châm thô to kia không ngờ lại giống như núi cao biển rộng, trầm trọng vô cùng!
Bạch Trung Tuyết lập tức kinh hãi nói:
- Tinh thần lực không ngờ cũng có thể ngưng kết thành vật thật. Công tử, đây là thần thông gì?
Xà Xà kỳ thật cũng đang vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên nàng che dấu rất tốt. Thấy Bạch Trung Tuyết lộ ra bộ dáng kinh ngạc như thế thì cười khanh khách nói:
- Không có kiến thức!
Cơ Ngữ Yên và Thượng Quan Thi Vũ ở bên cạnh không ngừng cười khổ. Dọc theo đường đi này, hai người thường xuyên đấu võ mồm. Bởi vì Bạch Trung Tuyết thủy chung vẫn cho rằng mình đã trưởng thảnh. Trong khi Xà Xà vẫn luôn coi nàng như một tiểu hài tử. Cây châm do tinh thần lực ngưng kết mà thành này quả là một loại tra tấn vô cùng đáng sợ. Tay đứt ruột xót, dù là những cây châm bình thường động vào đã vô cùng thống khổ. Chỉ cần tưởng tượng tới cảm giác móng tay người ta tì vào những bộ phận nội tạng cũng đủ khiến mình không rét mà run.
Mà cây châm của Tần Lập lại do tinh thần lực ngưng tụ mà thành, có sự phá hư đối với tinh thần thức hải. Sự thống khổ và sợ hãi do nó mang lại còn đáng sợ hơn vô sổ lần.
Cái này hoàn toàn dùng cho tinh thần thức hải, khiến người ta muốn ngất đi cũng không được.
- Ta chỉ mới đâm nhẹ ngươi một chút mà ngươi đã không chịu nổi rồi sao?
Tần Lập hơi suy nghĩ, khống chế cây châm tinh thần lực này lơ lửng trước mắt người trẻ tuổi, đồng thời hỏi:
- Ngươi có nói hay không?
- Ta nói ta nói, ngài bảo ta nói cái gì ta sẽ nói cái đó!
Người trẻ tuổi này sợ tái mặt, mồ hôi chảy xuống ròng ròng. Trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi. Hiển nhiên, một châm vừa rồi khiến hắn cảm thấy cực kỳ thống khổ.
- Bớt nói nhảm đi, cửa vào Ngô Công Môn ở đâu? Mang chúng ta đi! Còn nữa, thực lực mạnh nhất trong Ngô Công Môn là ai? Đạt tới cảnh giới gì?
Tần Lập vừa nói vừa cười lạnh:
- Đừng mong gạt ta! Dao động tinh thần của ngươi đều nằm trong sự khổng chế của ta, nếu để ta phát hiện, hừ...
- Được được, ta mang bọn ngươi đi! Ta mang bọn ngươi đi! Ngàn vạn lần không được sử dụng thứ này đánh ta...
Người trẻ tuổi này đã bị dọa cho lá gan nát bấy, làm sao có thể dám nói "không" điều gì! Hắn kể ra hết thảy những điều mình biết.
Môn chủ Ngô Công Môn họ Phù Phong, tên là Phù Phong Sát, tu luyện một loại chiến kỹ kịch độc, thực lực cũng đạt tới cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa. Tên tuổi còn trẻ này chính là con trai độc nhất của Phù Phong Sát, tên là Phù Phong Long. Bởi vì cha mẹ dung túng, hiện tại dù đã hai mươi bảy tuổi nhưng vẫn chỉ có thực lực ở cảnh giới Phá Thiên. Nhưng trong Ngô Công Môn này có bảy, tám vị Thái thượng Trưởng lão, nghe nói còn lợi hại hơn cả phụ thân hắn. Bọn họ rất ít khi xuất thế, đều đang bế quan tu luyện.
Tần Lập nghe xong cũng hơi kinh hãi, thầm nghĩ quả nhiên không thể xem thường trong thiên hạ được. Trước đây, hắn cảm thấy võ giả trên Huyền Đảo đã đủ lợi hại nhưng không ngờ rằng phiến thần bí chi địa này cũng xuất hiện võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa, quả thực không tầm thường.
Còn những Thái thượng Trưởng lão mà tên Phù Phong Long kia nói tới thì Tần Lập cũng không cảm thấy quá lo lắng. Cho dù bọn họ đều tu luyện tới cảnh giới Lôi Kiếp thì có hai người hắn và Cơ Ngữ Yên, cũng không có gì phải sợ.
Chỉ có duy nhất một phiền phức chính là độc của môn phái này. Phù Phong Long nói kịch độc chân chính, hắn cũng chưa có tư cách để được tiếp xúc. Có rất nhiêu loại kịch độc đều vô thanh vô tức, đều phải rất thận trọng.
Bạch Trung Tuyết cảm thấy người trẻ tuổi này quá thật quá mức nhu nhược, mới thế mà đã dễ dàng khai ra hết tất cả mọi chuvện. Nhưng nàng lại không rõ ràng rằng cây châm do Tần Lập ngưng kết tinh thần lực mà thành kia lại có uy lực vô cùng cường đại. Cho dù là nàng, chỉ cần bị trát mấy cái thì sợ rằng biểu hiện chưa chắc đã khác gì nhiều so với Phù Phong Long rồi!
Phụ thân của Phù Phong Sát của hắn đặt hắn tên là Long chính là mong con thành rồng. Hắn cho con mình cái tên như thế mà không ngờ rằng đứa con được kỳ vọng này lại tự tay táng tặng toàn bộ Ngô Công Môn!
Phù Phong long mang theo bọn người Tần Lập đi tới một mảnh sâm lâm. Ánh mắt hắn lóe lóe, luôn tìm kiếm cách thức để thoát ra khỏi ma chưởng của mấy người. - https://truyenfull.vn
Hắn biết rõ hậu quả việc mình làm. Tuy hắn cho rằng nhóm người này quyết không thể diệt môn Ngô Công Môn nhưng hình vi của hắn cũng coi như đã phản bội Ngô Công Môn. Dù hắn là con trai của Môn chủ nhưng những môn nhân phẫn nộ cũng không thể buông tha hắn được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...