Đúng lúc này, hai người đột nhiên cảm giác được giữa trời không có một cỗ hơi thở âm hàn chậm rãi lan ra.
Trong lòng Tần Lập khẽ động, nói với Thi Vũ:
- Xem kìa, đây là Xà Xà nắm giữ và vận dụng pháp thuật!
Tần Lập nói, ôm eo Thi Vũ bay lên không, cao giọng nói:
- Xà Xà! Được rồi, đừng chơi nữa!
Trong không khí truyền ra một tiếng rít gào vừa sợ vừa bực, sau đó chỉ thấy lão vượn Bạch Trung Sơn bị đông cứng thành một khối băng thật lớn, rớt từ không trung xuống bên dưới.
Hiển nhiên Xà Xà cùng không làm thật, cho nên ở giữa không trung Bạch Trung Sơn đã phá vỡ khối băng, băng vụn bắn tung tóe mặt đất, sau đó Bạch Trung Sơn vững vàng hạ xuống mặt đất.
Trong đôi mắt lão tràn ngập kinh ngạc, ngước nhìn Xà Xà, chậm rãi hạ xuống từ trên không, ưu nhã như một công chúa cao quý, trầm giọng hỏi:
- Ngươi, ngươi dùng thủ đoạn gì?
Xà Xà nhìn thoáng qua Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ bay tới, giọng mềm mại nói:
- Hì hì! Ta không nói cho lão, nếu muốn biết, vậy hỏi hắn đi!
Lúc này hai con bạch vượn Bạch Trung Tuyết cùng Bạch Trung Hỏa nhảy đến bên cạnh Bạch Trung Sơn, thân thiết nhìn huynh trưởng chúng có bị thương hay không.
Bạch Trung Sơn không nhìn tới ánh mắt quan tâm của đệ đệ muội muội, chuyển ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tần Lập, trong miệng thì thào:
- Pháp thuật chủ nhân nói năm đó, không ngờ lại là thật. Ta vẫn không để ở trong lòng, cho rằng trên đời này chỉ có lực lượng bản thân mới là mạnh mẽ nhất, mới coi như là cường giả chân chính!
Nói rồi, Bạch Trung Sơn nhìn thoáng qua đệ đệ Bạch Trung Hỏa cùng muội muội Bạch Trung Tuyết bên cạnh, than một tiếng:
- Mà thôi, từ hôm nay trở đi hai người các ngươi theo bên người Tần công tử, hắn chính là chủ nhân mới của các ngươi.
Bạch Trung Tuyết cùng Bạch Trung Hòa đối với thái độ của huynh trưởng đều cảm thấy kinh ngạc không thôi. Nhất là Bạch Trung Tuyết, luôn luôn chướng mắt Tần Lập, không nhịn được lớn tiếng nói:
- Ta không cần theo người này! Chẳng lẽ đại ca không cần chúng ta nữa sao? Hu hu...
Lúc này, ba tiểu cô nương bàng chi Tần gia cũng sợ hãi chạy tới, trong đó một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu đi tới bên cạnh Bạch Trung Sơn, nắm tay lão nói:
- Bạch Viên bá bá! Ngài làm sao vậy?
- Ha ha! Bá bá không sao cả, không có chuyện gì. Sau này con phải biết nghe lời, chờ khi nào bản thân mình có lực lượng Chí Tôn thì cứ tới đây vấn an Bạch Viên bá bá, có được không?
Tiểu cô nương dường như dự cảm được điều gì, không nhịn được nước mắt tràn mi, nức nở nói:
- Con không muốn xa Bạch Viên bá bá, con muốn Bạch Viên bá bá theo con mà...Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Tuy rằng Bạch Trung Hỏa không rõ vì sao đại ca đột nhiên ra quyết định như vậy, nhưng cho tới nay hắn vẫn là người tương đối thân cận Tần Lập, không nhịn được khuyên nhủ:
- Đại ca! Vì sao huynh không theo cùng chúng ta chứ?
Bạch Trung Tuyết ở bên cạnh mắt đỏ lên tức giận nói:
- Muốn đi các người cứ đi, chủ nhân trong lòng ta chỉ có một thôi! Hơn nữa, ta sẽ không muốn rời khỏi Huyền Vũ Phong này!
Lúc này Xà Xà nhìn thoáng qua Bạch Trung Tuyết, khẽ bĩu môi nói:
- Tiểu nha đầu! Năm đó không phải ngươi rất kiêu ngạo nói với ta là cả đời này ta cũng không cách nào vượt qua ngươi sao? Như vậy hiện giờ ngươi xem, hì hì, dù ngay cả đại ca các ngươi tôn kính nhất, sùng bái nhất, cũng đã không phải là đối thủ của ta nữa rồi!
- Hừ! Là ta nói thì thế nào! ít nhất thì ta có tôn nghiêm, ta sẽ không đi theo một loài người yếu ớt! Không là không!
Bạch Trung Tuyết rít gào, nhe răng trợn mắt la lớn.
- Loài người yếu ớt?
Xà Xà ra vẻ nhìn Bạch Trung Tuyết rất ngu ngốc, cười lạnh nói:
- Tiểu nha đầu, mau tỉnh lại đi! Mở to mắt của ngươi nhìn lại cho kỹ, loài người trước mắt kia mạnh hơn ngươi không biết bao nhiêu lần! Yếu? Nếu ngươi có thể chạm tới một góc áo của hắn, sau này ta liền bái ngươi làm thầy?
- Thật sao?
Bạch Trung Tuyết hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Xà Xà, vô số năm qua thực lực của hai người vẫn tương đương, tính cách tính tình lại không hợp nhau, vẫn cứ luôn đối đầu.
Mà nay thấy thực lục bản thân Xà Xà đã hoàn toàn vượt xa nàng, trong lòng Bạch Trung Tuyết thật không biết cảm giác gì. Không ngờ tới lại có cơ hội lật ngược, lập tức không hề suy nghĩ liền gật đầu chấp nhận.
Thật sự là Bạch Trung Tuyết vẫn luôn khinh thường Tần Lập, làm nàng hoàn toàn không đặt Tần Lập vào mắt.
Tần Lập cười khổ nhìn thoáng qua Xà Xà, thầm nhủ con rắn nhỏ này thật không an phận, chỉ biết tìm phiền toái cho mình. Tuy nhiên thái độ Bạch Trung Tuyết đối với hắn trước giờ cũng làm Tần Lập cảm thấy vài phần khó chịu.
Tần Lập nhàn nhạt cười nói:
- Nếu cô thua thì sao?
- Ta? Thua? Không có khả năng!
Bạch Trung Tuyết cực kỳ tự tin lớn tiếng nói:
- Nếu ta thua, mặc cho ngươi xử trí!
Xoạt!
Một thanh kiếm tản ra sát ý kinh khủng, đặt trên yết hầu Bạch Trung Tuyết, truyền đến giọng nói lười biếng của Tần Lập:
- Cô thua!
Bạch Trung Hỏa cùng Bạch Trung Sơn chợt trừng lớn mắt, kinh hãi không thôi, chúng nó lại không thấy được Tần Lập ra tay thế nào! Thậm chí ngay cả Xà Xà cùng Thượng Quan Thi Vũ cũng không thấy rõ được Tần Lập ra tay như thế nào, chỉ biết Bạch Trung Tuyết vừa dứt lời, Tần Lập đứng cách Bạch Trung Tuyết hơn mười thước đã đặt thanh Ẩm Huyết Kiếm lành lạnh lên yết hầu Bạch Trung Tuyết.
Bạch Trung Tuyết vẫn chưa biến ảo hình người, trên mặt vượn tràn ngập hoảng sợ khó tin. Một lúc lâu, nàng mới phản ứng lại, lớn tiếng phẫn nộ nói:
- Ngươi gian lận! Không tính!
- Được.
Tần Lập xoạt một tiếng, thu hồi thanh kiếm.
Bạch Trung Tuyết lại thừa dịp này phóng người lên, hóa thành một phiến tàn ảnh, một cỗ lực lượng bài sơn đảo hải đánh về phía Tần Lập.
- Không biết xấu hổ!
Xà Xà không chút lưu tình lớn tiếng châm chọc.
Tuy nhiên Bạch Trung Tuyết đã hoàn toàn bất chấp Xà Xà châm chọc, luôn nóng lòng muốn chuyển bại thành thắng chiếm cứ suy nghĩ của nàng.
Xoạt!
Lại một tiếng vang nhỏ khó nghe thấy, Ẩm Huyết Kiếm giống như chưa từng sinh ra ma sát gì với không khí, lại một lần nữa đặt lên yết hầu Bạch Trung Tuyết.
Thân thể Bạch Trung Tuyết trong khoảnh khắc sững ra đó, thậm chí cảm giác yết hầu mình có chút ngứa ngứa, còn có chút đau đớn. Bảo kiếm vô cùng sắc bén mang theo sát ý vô tận, chỉ riêng kiếm khí cũng làm người ta phát sợ rồi
- Cô lại thua!
Tiếng nói Tần Lập vẫn lười biếng như trước, giống như là không nâng tinh thần nổi.
Bạch Trung Tuyết giận dữ, nhe răng nhếch miệng phát ra một tiếng gầm gừ uy hiếp, vừa định phản bác lần nữa, lại nghe Bạch Trung Sơn hét lớn một tiếng.
- Được rồi! Không chê mất mặt sao? Bạch Trung Sơn cả giận nói:
- Bình thường ta dạy muội thế nào? Thua chính là thua, nào có chuyện lật lọng? Nếu như Tần công tử là địch nhân, vậy muội chẳng biết đã chết bao nhiêu lần rồi! Còn ngụy biện cái gì? Thua bởi truyền nhân của lão chủ nhân rất mất mặt sao?
- Oa oa oa!
Bạch Trung Tuyết không nhịn được khóc lớn.
Tần Lập khẽ lắc đầu, thu hồi kiếm lại, thấy Tần Tuyết chậm rãi đi từ bên Hoàng Kim Cung tới, không nhịn được lộ ra một vẻ cười ôn hòa đi tới nói:
- Tỷ tỷ!
- Ha ha! Rốt cuộc đệ tới rồi, mấy năm nay Thi Vũ vẫn tưởng nhớ đệ mãi.
Tần Tuyết hì hì lớn tiếng cười nói với Tần Lập.
Sắc mặt Bạch Trung Sơn có chút phức tạp, than thở một tiếng rồi nói:
- Được rồi! Đừng khóc nữa. Tần công tử cũng sẽ không làm gì muội đâu, sau này Tiểu Tuyết và Tiểu Hỏa liền đi theo bên cạnh hắn, nhìn con rắn đang đắc ý kia, các người không hâm mộ sao? Muốn bản thân có loại thực lực này, phải dựa vào bản thân, không biết phải mất bao nhiêu năm nữa!
Bạch Trung Sơn nói xong, thần tình có chút mất mát, bản thân lão cũng không biết bao nhiêu năm rồi vẫn không đột phá, giống như mọc rễ ở cảnh giới Phá Toái Hư Không này. Mặc kệ lão cố gắng thế nào, dùng hết các loại phương pháp, thử hết các loại thiên tài địa bảo trên Huyền Vũ Phong, cũng không có một chút dấu hiệu đột phá.
Nghĩ tới đại nạn của mình cũng không còn bao nhiêu năm nữa, cho nên lão cũng không cần phải đi ra bên ngoài trải nghiệm mưa gió, còn không bằng thủ ở nơi này, an tĩnh vượt qua quãng đời còn lại.
Bạch Trung Tuyết ngừng khóc, nhìn Xà Xà đắc ý vênh vang, lại không nhịn phẫn nộ, thầm nói nếu không phải nàng ta, làm sao mình lại mất hết mặt mũi như thế? Nhưng hiện tại nàng căn bản không phải đối thủ của người ta, lén nhìn thoáng qua Tần Lập bên kia, trong lòng Bạch Trung Tuyết âm thầm thề nhất định mình phải đuổi kịp con rắn kiêu ngạo chết tiệt này!
Lúc này Tần Lập quay đầu lại nhìn Bạch Trung Sơn nói:
- Bạch Trung Sơn! Lẽ nào lão không muốn đột phá một bước tiếp theo sao? Lẽ nào lão không muốn đột phá tiến thêm một bước sao? Lẽ nào lão không muốn truy đuổi tầng thứ võ đạo cao hơn sao?
Lão vượn Bạch Trung Sơn sờ sờ đầu tiểu cô nương Tần gia bên cạnh, trên mặt lộ ra biểu tình hiền lành, thở dài nói:
- Tần công tử! Kỳ thật ta hiểu rõ ý của ngươi, năm đó lão chủ nhân từng nói qua chuyện các loại pháp tắc trên thế giới này, đáng tiếc ta tuổi tác đã quá lớn, không có hy vọng đột phá gì nữa.
- Chuyện phải do người làm, không thử thì làm sao biết nhất định không được? lão nhìn Xà Xà đi, mới mấy năm mà đã có biến hóa lớn như vậy, lẽ nào lão không chút động tâm sao?
Tần Lập tiếp tục dụ dỗ, lão vượn này coi như không thể đột phá, vậy cũng là một cường giả siêu cấp. Có lão trấn thủ Tần gia, như vậy dù là các gia tộc môn phái Huyền Đảo ngóc đầu trở lại, hắn cũng sẽ không còn bất cứ lo lắng gì nữa.
Bạch Trung Hỏa cùng Bạch Trung Tuyết cùng đồng thời khuyên nhủ:
- Đại ca, theo cùng chúng ta đi!
- Đại ca! Nếu như đại ca không đi, ta cũng không đi!
Ba tiểu cô nương bàng chi Tần gia cũng ở bên cạnh kéo tay Bạch Trung Sơn làm nũng.
- Bạch Viên bá bá! Đi cùng chúng con đi, ở trong gia tộc chúng con cái gì cũng có!
- Đúng vậy! Đi nhà của chúng con, con nói ba ba mụ mụ làm thức ăn ngon cho ngài!
Lúc này Bạch Trung Sơn hơi ngẩng đầu, ngại ngùng nhìn Tần Lập:
- Tần công tử thật sự không để ý chúng ta đắc tội trước kia?
Tần Lập lắc đầu cười nói:
- Làm sao chứ, ta hiểu tình cảm của các người đối với lão sư, càng hiểu cảm tình của mọi người với Hoàng Kim Cung. Hơn nữa những năm gần đây nếu như không có các người, chỉ sợ bí mật Hoàng Kim Cung đã sớm bị người khác phát hiện, ta hẳn phải cảm ơn mọi người mới phải, làm sao còn trách được chứ?
Bạch Trung Sơn từ trong lời Tần Lập nói, cảm nhận được hắn rất chân thành, trong lòng dâng lên một cỗ cảm động, trầm giọng nói:
- Nếu như vậy, Tần công tử không chê lão già ta, vậy sau này phải phiền Tần công tử rồi!
Ba tiểu cô nương cũng không nhịn được hoan hô, dù ngay cả Bạch Trung Tuyết cùng Bạch Trung Hỏa cũng hiện rõ vui mừng trên mặt.
Nên biết rằng ba huynh muội bọn họ nhiều năm qua chưa từng rời xa nhau, có huynh trưởng bên người sẽ luôn cảm thấy an tâm.
Trong mắt Xà Xà cũng nổi lên một tia ý cười nhàn nhạt. Ba con vượn này rốt cuộc vẫn đi theo chủ nhân, chỉ là ta đã vượt lên đầu chúng nó, sau này cũng tuyệt sẽ không để chúng đuổi theo!
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...