Tần Lập cáo từ Lâm Vân Lam, đi ra ngoài sân đúng lúc nhìn thấy Tần Tỏa mang theo vài người kích động chạy tới, nhìn thấy Tần Lập liền hưng phấn cười nói:
- Ha ha, không nghĩ tới thực sự có gia tộc khác đến, xem ra bọn họ thật sự sợ rồi!
Tần Tỏa cười, nhìn thấy trên mặt Tần Lập không có bao nhiêu vui vẻ, nhịn không được hỏi:
- Tần Lập, thoạt nhìn ngươi không cao hứng cho lắm?
Tần Lập hơi lắc đầu hỏi:
- Ca ca có biết là gia tộc nào tới không?
- Ách...
Tần Tỏa còn chưa biết gia tộc đến bái phỏng là gia tộc nào, chỉ nghe thấy báo có gia tộc đến bồi tội nhận sai liền lập tức chạy đi tìm Tần Lập báo tin vui.
Lúc này, bên cạnh Tần Lập có người nhẹ giọng nhắc:
- Là Trần gia, cách thành Phong Sa khoảng một trăm ba mươi dặm.
Tần Tỏa gật đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm lại.
Tần Lập lại hỏi:
- Vậy ca ca có biết Trần gia này mang tới cho Tần gia chúng ta bao nhiêu tổn thất và thương vong hay không?
- Ta biết, đương nhiên biết!
Trên mặt Tần Tỏa dần dần hiện lên biểu tình phẫn nộ, căm hận nói:
- Tần gia chúng ta tại phạm vi thế lực Trần gia bảo của Trần gia có hai cửa hàng rất lớn. Nửa tháng trước, lúc đó Tần gia gặp phải nguy cơ tràn ngập thì Trần gia trước giờ vẫn luôn khách khí vô cùng lại đột nhiên gây khó dễ với Tần gia chúng ta, cho người tới phá hủy hai cửa hàng đó, cướp đi toàn bộ dược liệu và đan dược bên trong, thậm chí còn đánh thương nặng sáu tiểu nhị, đánh thương nhẹ hai chưởng quỹ, còn có những con cháu cảnh giới Hợp Thiên của Tần gia chúng ta cũng bị giết. Trong sáu tiểu nhị bị trọng thương thì có bốn người tàn phế, sau này không còn khả năng làm việc, còn hai người...không chịu nổi đã chết rồi.
Tần Tỏa nói tới đây, vành mắt không nhịn được có chút ửng đỏ, thanh âm run run nói:
- Tần Lập, ta sai rồi, ta dĩ nhiên không nghĩ tới việc này.
Tần Lập xua xua tay, nhẹ giọng nói:
- Huynh phải lo lắng cho toàn cục của gia tộc, cũng không coi là sai. Chẳng qua, ta hi vọng ca ca có thể nhớ kĩ một điểm, cho dù là một tiểu nhị của Tần gia chúng ta, một hạ nhân cũng không phải người mà người khác có thể vũ nhục được! Muốn trở thành một gia tộc cường đại, điều đầu tiên phải có chính là thực lực và trách nhiệm bảo hộ người của gia tộc mình. - https://truyenfull.vn
Tần Lập cũng không nói nhiều lời, hắn tin tưởng rằng Tần Tỏa có thể nghĩ thông suốt rất nhanh, triệt để hiểu rõ ý tứ mà bản thân mình muốn nói.
Hắn khoát tay áo, nói tiếp:
- Ca ca nhanh chóng triệu tập toàn bộ người trong Tần phủ tới, để cho bọn họ nhìn thấy tận mắt, kẻ dám vũ nhục người Tần gia chúng ta sẽ phải chịu kết cục như thế nào! Nếu như muốn báo thù, vậy thì để cho bọn họ tự mình đem cừu nhân ra đây cho khổ chủ tự mình đi báo!
Tần Tỏa nao nao, đôi mắt lập tức sáng lên, hắn biết, nếu thực sự làm như vậy thì toàn bộ Tần gia sẽ trở nên ngưng tụ vô cùng, thậm thí đáng sợ chưa từng có từ trước đến nay.
Đừng nói là loại gia tộc như bọn họ, chỉ sợ là những thế lực siêu cấp trong Huyền Đảo cũng chưa bao giờ có hành động điên cuồng như Tần Lập.
Rất nhanh, hơn một nghìn người trên dưới Tần gia, tất cả đệ tử, nô bộc và hạ nhân trong các biệt viện, thậm chí trong toàn bộ thành Phong Sa đều được triệu tập tới, tổng cộng có hơn một vạn người!
Đây còn là do một số người có cương vị đặc biệt, không có cách nào rời khỏi, bằng không tổng nhân số còn nhiều hơn gấp đôi.
Tục ngữ nói, nhân sổ thượng vạn, vô biên vô duyên! (Nhiều không kể hết!)
Toàn bộ sân rộng trước cửa Tần phủ bị người Tần gia vây quanh chật như nêm, bốn tiểu nhị trọng thương chưa chết của Tần gia cũng được người khác dùng xe đẩy tới tham gia, nhìn thấy mấy trăm người Trần gia đông nghịt đang quỳ dưới đất, đôi mắt của bốn tiểu nhị này lập tức mở lớn, nhiệt lệ theo gương mặt cuồn cuộn tuôn rơi.
Tâm tình kích động, thậm chí có chút không thể kiểm soát được hành động, bên cạnh bốn người bọn họ vào lúc này đều là người thân cũng không kìm nổi đều chảy nước mắt, đồng thời an ủi bốn tên tiểu nhị đang ngồi trên xe đẩy.
Mấy trăm người Trần gia nguyên bản quỳ ở đó cảm thấy vô cùng nhục nhã khó chịu, thế nhưng đột nhiên phát hiện ra đệ tử Tần gia cuồn cuộn đi tới, càng lúc càng nhiều. Đến cuối cùng, dĩ nhiên có tới hơn vạn người, khi người đến đứng đông nghịt thì cơn xấu hổ và giận dữ trong lòng bỗng nhiên biến thành sợ hãi!
Đó là một loại run sợ thâm nhập vào sâu trong linh hồn, nguyên bản Trần gia chỉ là một tiểu gia tộc, thực lực của bọn họ còn xa mới có thể so sánh được với Tần gia, cho dù là Tần gia khi chưa có Tần Lập cũng mạnh hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Càng đừng nói đến Tần gia hiện tại, sớm đã không phải là một gia tộc lấy tổ huấn "Hòa khí phát tài" làm tiêu chuẩn hoạt động như xưa nữa rồi!
Đám người Phong gia cũng đến bồi tội ở một góc, nhìn thấy một màn này đều có cảm giác da đầu tê dại. Mặc dù trong lòng bọn họ rất rõ ràng, đám người Tần gia đến vây xem xung quanh, hơn phân nửa đều có thực lực rất yếu, sợ rằng tùy tiện vài người từ trận doanh Phong gia cũng có thể xông vào giết chết vài người trong đám người Tần gia ở đây mà không tốn hơi sức.
Nhưng khi hơn vạn người Tần gia đến đông đủ, trong lòng bọn họ chỉ có cảm giác vô cùng sợ hãi. Cho tới bây giờ, bọn họ bỗng nhiên phát hiện ra, nguyên lai Tần gia cũng đã là một đại gia tộc chân chính!
Chỉ trong chốc lát đã có thể triệu tập được nhiều tộc nhân như vậy!
Đồng thời, những người này đều không nhịn được nghi ngờ: Tần gia triệu tập nhiều người đến đây như vậy, rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?
- Tần gia rốt cuộc muốn làm gì?
Giữa đoàn người xem náo nhiệt đứng rất xa, có người hiện rõ nét kinh khủng trên mặt hỏi người bên cạnh.
- Trời mới biết Tần gia muốn làm cái gì, Tần gia thật sự không giống như trước kia nữa rồi!
- Đúng vậy, quá kinh khủng rồi! Tần gia thật sự là một đại gia tộc a, chỉ một lúc như vậy mà đã triệu tập được hơn vạn người, ngươi xem, còn có nhiều người đang không ngừng cuồn cuộn tiến vào kìa!
- Haiz, xem ra lần này, Tần gia thật sự muốn làm lớn chuyện rồi!
- Làm lớn chuyện? Làm lớn chuyện gì? Giết người sao? Lẽ nào bọn họ không sợ những gia tộc kia phản kháng lại hay sao?
- Sợ?
Có người khinh thường nói:
- Ta xem những gia tộc môn phái kia sợ mới đúng! Ngươi không thấy gia chủ Trần gia, tới cửa Tần gia không dám nói hai lời mà lập tức quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên hay sao?
- Hừ, đáng đời! Năm đó, Trần gia bọn họ đã tới xen Tần gia kiến tạo cửa hạng tại phạm vi Trần gia bảo, nhưng khi Tần gia gặp phải nguy cơ, bọn họ cư nhiên bỏ đá xuống giếng, đập cửa hàng Tần gia, đánh chết mấy tiểu nhị của Tần gia. Người như thế, quả thực là nên giết!
- Chỉ là mấy tiểu nhị mà thôi, Tần gia làm như vậy cũng có chút quá đáng mà!
- Quá đáng? Ngươi thực sự là...hết thuốc chữa a. Nguyên nhân chính là vì loại thái độ đối ngoại này của Tần gia cho nên sau này không có người nào dám tới trêu chọc. Còn bên trong, nếu như ngươi là tiểu nhị Tần gia, vậy ngươi có thể quyết một lòng thuần phục Tần gia hay không?
- Ách...
Đủ mọi nghị luận của đám người đang vây xem không hề ảnh hưởng tới bên này, hơn một vạn người của Tần gia yên tĩnh tới mức kim châm rơi cũng có thể nghe được, không có người nói chuyện, càng không có ai nghị luận. Nhưng nếu có ai chú ý một chút tới con mắt của những người Tần gia đứng đây, có thể thấy rõ ràng trong mắt hầu hết người Tần gia đều tràn ngập vẻ cảm động và kiên nghị vô cùng.
Có một gia tộc cường thế như vậy quả thực là may mắn của tất cả mọi thành viên gia tộc, càng làm cho lực ngưng tụ của Tần gia trong nháy mắt này đã có được sự thăng hoa triệt để!
Tựa như lời Tần Lập đã nói qua vậy, linh hồn của một gia tộc...được hình thành!
Mà lúc này trong đám người Trần gia đang quỳ một chỗ có không ít kẻ tham dự vào việc đập phá cửa hàng Tần gia, đánh bị thương tiểu nhị, mặt càng xám xịt như màu đất, thân hình không tự chủ run lên tựa hồ như đang dự đoán chính mình sẽ phải đối mặt với cái gì.
Nhưng bọn họ cũng không có bất cứ lựa chọn nào, có một số người Trần gia lén nhìn vị Gia chủ Trần gia quỳ gối trước mặt, cái mông vểnh cao, trong lòng ngũ vị lẫn lộn, rất không dễ chịu, thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu gia chủ của chúng ta có phần quyết đoán như vậy, cho dù là diệt tộc thì cũng không uổng bản thân sinh ra trong Trần gia này. Đáng tiếc chính là, chúng ta lại sinh ra trong một gia tộc vô cùng mềm yếu!
Gia chủ Trần gia Trần Hỏa đang quỳ tại chỗ thì nghe thấy tiếng bước chân phía trước, sau đó lại thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu đen, đây là chân của nam nhân tuổi còn trẻ, Trần Hỏa thầm nghĩ trong lòng:
- Đây chính là Tần Lập hay sao?
Đầu của hắn không dám ngẩng lên, vẫn cúi đầu xuống lên tiếng nói:
- Tội nhân Trần Hỏa, đến đây bồi tội với Tần gia, xin Tần công tử đại nhân đại lượng mà buông tha cho toàn thể Trần gia!
Cảm giác khuất nhục, xấu hổ và giận dữ, không cam lòng dần dần tuôn ra trong lòng Trần Hỏa, thế nhưng vì sinh tồn của toàn bộ gia tộc họ Trần này, hắn phải nhẫn nhịn. Trần Hỏa biết, đám tộc nhân đang quỳ phía sau kia, nói không chừng đang thầm oán trách hắn, bởi vì trước kia chính là Trần Hỏa hắn ra mệnh lệnh nhằm vào Tần gia!
- Thế nhưng, nếu như không có người đó giật dây đằng sau, ta cũng không đến nỗi không tự lượng sức mình đến cầm trứng chọi đá!
Trần Hỏa thầm nghĩ, chính mình còn ủy khuất hơn tất cả!
Yên lặng!
Trên mặt sân lồi lõm này, yên lặng không một tiếng động, ánh mắt mọi người đều rơi vào khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Lập kia.
Trần Hỏa đợi hồi lâu, nhưng không nghe được bất cứ câu trả lời nào, người kia vẫn đứng trước mặt hắn, không nhúc nhích, cũng không nói câu nào.
- Tội nhân Trần Hỏa, đến đây bồi tội với Tần gia, xin Tần công tử đại nhân đại lượng mà buông tha cho toàn thể Trần gia!
Thanh âm của Trần Hỏa có chút thay đổi, mang theo tiếng khóc nức nở, trong vòng sinh mệnh một trăm ba mươi năm của hắn, loại tràng diện này chính là lần đầu tiên! Khí tràng cừu hận của hơn một vạn người, làm cho Trần Hỏa chỉ có tu vi cảnh giới Phá Thiên cảm thấy áp lực vô cùng to lớn, thậm chí không thể thở nổi, tinh thần lung lay tan vỡ.
- Trần Hỏa, ngươi biết sai rồi?
Một đạo thanh âm nhàn nhạt, mang theo vài phần trêu tức vang lên trong đầu Trần Hỏa.
- Như vậy, ngươi ngẩng đầu lên đi!
Trần Hỏa không kìm nổi nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc phía trước, mũi đau xót, nước mắt không kìm nổi chảy ra, liên tục dập đầu nói:
- Tần công tử đại nhân đại lượng mà buông tha cho Trần gia chúng ta, buông tha cho Trần gia chúng ta!
Tần Lập nhìn lướt qua bốn tiểu nhị trọng thương tàn phế ngồi trên xe đẩy cách mình không xa, thanh âm ôn hòa nói:
- Các ngươi có điều gì muốn nói hay không? Đừng khẩn trương, muốn nói cái gì thì cứ thoải mái nói ra!
Mấy tiểu nhị này rõ ràng còn có chút sợ hãi nhìn Tần Lập, thế nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Trần Hỏa thì tràn ngập sự thù hận ăn sâu vào trong cốt tủy!
Một tiểu nhị nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, do dự một chút cắn răng một cái, tự đẩy chiếc xe đang ngồi đến trước mặt Tần Lập, hỏi:
- Thiếu gia, thực sự cái gì cũng có thể?
Tần Lập gật đầu.
Vị hán tử hơn bốn mươi tuổi này, nhịn không được lần thứ hai trào lệ nóng, nức nở nói:
- Thiếu gia, ta không hối hận làm tiểu nhị của Tần gia ba mươi năm, ô ô ô!
Sau đó, đôi mắt của tiểu nhị nhìn Trần Hỏa, quay đầu về phía Trần Hỏa, đồng dạng cũng là khuôn mặt nước mắt tuôn rơi, lại tràn ngập đau khổ cầu xin, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt! T
- Phụt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...