Ngươi...ngươi...các ngươi quả là khinh người quá đáng!
Khuôn mặt của Phong Bình lập tức đỏ lên. Khí thế toàn thân trong giây lát đã hoàn toàn bộc phát ra, liên tục bức lui hạ nhân Tần gia này. Hắn vung tay lên, tức giận quát:
- Ta...ta...sẽ giết tên nô tài ngươi! Ngươi dám sỉ nhục ta sao?
Hôm qua Tần gia đại thắng rất oai phong khiến cho lòng can đảm của tên gia nhân này cũng tăng lên rất nhiều, tuy bị khí thế kinh khủng của Phong Bình liên tục bức lui về phía sau, ngay cả muốn thốt lên lời cũng rất khó khắn nhưng không chút yếu thế nói:
- Được, giết đi! Xem ta có sợ không? Ngươi mới là hạng người sợ chết!
- Ngươi...cẩu nô tài!
Dư quang trong mắt Phong Bình lóe lên, trở nên do dự. Khí thế của hắn cũng lập tức suy yếu đi đôi chút! Giết một tên cẩu nô tài như thế đối với hắn mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Nhung nếu thật sự giết hắn thì Phong gia đúng là nguy rồi!
Hắn ngẫm nghĩ và đánh giá lại câu nói vô cùng kiêu ngạo của Tần Lập, thậm chí ngay cả ba đại gia tộc cũng không thể may mắn thoát khỏi. Mặc kệ Gia chủ của ba đại gia tộc kia có thật sự thực hiện đúng như lời Tần Lập nói, mang theo phần tài vật gấp trăm lần thiệt hại gây ra cho Tần gia không nhưng địa vị của Tần gia, của Tần Lập từ hôm nay trở đi nhất định sẽ nổi danh khắp Huyền Đảo!
Nghĩ thế, tâm tình của Phong Bình thực sự bình tĩnh trở lại. Hắn ngẫm lại, nỗi đau vì chính mình phải chờ đợi tại nơi này so với cả gia tộc phải chịu nhục thì thật sự chưa tính là cái gì cả!
- Được! Được! Ta chờ ở chỗ này!
Phong Bình cắn răng hít hà một hơi rồi nói, xoay người quay trở lại chỗ đoàn người Phong gia. Nhìn vẻ mặt ủy khuất của đám con cháu nhà mình, Phong Bình vốn đã bình tĩnh trở lại nhưng lửa giận lại bốc lên, thầm nghĩ:
- Đây là vì sao? Phong gia ta sao lại rước vào cái chuyện điên rồ này?
Gần hai canh giờ sau, yếu tiệc trong đại sảnh Tần phủ đã qua ba tuần rượu. Trầm Nhạc đã ngà say rồi, đến đầu lưỡi cũng hơi chút líu ríu, cười hì hì nói:
- Lão đệ, ngươi xử lý người của Phong gia như thế nào đây?
Những người của Tiền gia cũng đều đưa mắt nhìn Tần Lập, bọn họ đều muốn biết thái độ của nhân vật nổi tiếng trên Huyền Đảo này đối với gia tộc đã gây tổn hại và làm nhục gia tộc mình như thế nào!
- Ha ha, chúng ta uống rượu, uống rồi thì đi ngủ!
Khuôn mặt anh tuấn của Tần Lập hiện ra một nụ cười nhạt:
- Phong gia? Phong gia nào?
Bá đạo! Quả nhiên rất bá đạo! Những người của Trầm gia và Tiền gia nghe xong thì trong đầu đều có một suy nghĩ như thế! Xem ra, Phong gia muốn vượt qua cửa này thì thật sự rất khó!
Đại trưởng lão Tiền gia Tiền Vân cười lớn nói:
- Bậc trượng phu phải là như thế! Không dễ dãi được! Thống khoái!
Tần Lập cười cười, thầm nghĩ:
- Phong gia, không bắt Gia chủ các ngươi quỳ gối ngoài quảng trường đã là cho các ngươi thể diện lớn lắm rồi! Ta thật hi vọng các ngươi làm ra một vài hành động quá khích a!
Thời gian chính ngọ, cánh cửa đại môn của Tần phủ chậm rãi mở ra, tinh thần của tất cả mọi người trong Phong gia lập tức rung lên, thầm nghĩ Tần gia này quả đúng là quá đáng, không ngờ đến tận bây giờ mới chịu đi ra. Hai mắt của Phong Bình ngước nhìn về phía đại môn, thầm nghĩ Tần Lập đi ra chắc chắn phải đùa bỡn mình một phen. Hắn cố gắng ngăn chặn cơn tức giận trong lòng, tự nhủ mình ngàn vạn lần không được nóng giận!
Trong lòng nghĩ thế, hắn còn nhìn qua đám người Phong gia bên cạnh với ánh mắt cảnh cáo rồi nhẹ giọng nói:
- Lát nữa, mặc kệ người của Tần gia nói cái gì, các ngươi cũng không được xen vào, biết chưa?
Người của Phong gia cũng đã nghe tới chuyện một con cháu trực hệ của Tiêu gia ăn nói lung tung liền bị Tần Lập diệt sát tại chỗ. Lúc này đây, cho dù con cháu trong lòng có bất mãn đến mấy thì tính mạng cũng trọng yếu hơn nhiều! Cả đám đều gật gật đầu.
Mà khi Phong Bình lại tiếp tục nhìn về phía đại môn Tần phủ thì cũng ngẩn người ra. Lão chỉ thấy một đám người Tiền gia và Trầm gia dường như say rượu đang xiêu vẹo đi ra khỏi Tần phủ, được người của Tần gia mang đi tới biệt viện nghỉ ngơi.
Tần Lập cũng đứng ở ngoài đại môn qua lại với đám người kia, hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn về phía đám người Phong gia.
Liêu xiêu như những kẻ xay, người của Tiền gia và Trầm gia hướng ánh mắt nhìn về phía Phong gia như một đám động vật khiến cho tất cả người Phong gia đều rất phẫn nộ. Thiên Cơ Môn cũng thôi nhưng Tiền gia thì Phong gia luôn không thèm để vào mắt!
Một gia tộc mà thở ra toàn mùi tiền, một tên Gia chủ mà đầu óc toàn nghĩ tới đầu cơ buôn bán thì làm sao có thể được Phong gia để vào mắt? Nhưng lúc này đây, thần tình người ta lại trào phúng nhìn mình, sau đó một mạch đi thẳng!
Khó khăn lắm mới chờ được người của hai nhà kia rời đi, Phong Bình cảm thấy khuôn mặt mình như đã già thêm vài phần. Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó tiến tới mấy bước định lên tiếng thì thấy Tần Lập xoay người, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, cùng mấy hạ nhân ngắm trăng một chút rồi lại trở vào.
Cánh cửa thật nặng của Tần phủ chậm rãi khép kín, bóng dáng của Tần Lập cũng dần khuất bên trong.
Phong Bình và tất cả đám con cháu Phong gia ở phía sau hắn đều trợn mắt há mồm nhìn một màn này, đứng ngây như tượng ở đó, gần như không nghĩ được cái gì nữa cả!
Cái gì gọi là quá trớn?
Cái gì gọi là cuồng vọng?
Cái gì gọi là bá đạo?
Trong lòng mỗi người Phong gia lúc này đều cùng như vậy, không kìm nổi mà phải hiện lên những suy nghĩ như thế!
Ngẫm lại những người bọn họ gặp phải trong quá khứ mà bọn họ cho là quá trớn thì trước sự kiêu ngạo của Tần Lập thì cũng phải gọi bằng cụ. So với những người kia cũng không có chút bá đạo với kiêu ngạo nào!
Đêm lạnh như nước! Toàn bộ người của Phong gia đứng đó, nhìn qua cực kỳ thê thảm. Nhưng bao gồm cả Phong Bình, không một ai trong số bọn họ dám phát ra một âm thanh bất mãn nào!
Nghĩ tới phiến mặt đất dưới chân mình, nghĩ tới nữ tử thần bí cảnh giới Phá Toái Hư Không trong Tần phủ kia, ngẫm lại cảnh ngộ của những môn phái, gia tộc vây công Tần gia thì bọn họ dường như cũng có thể chịu đựng được, không than vãn bất cứ điều gì!
Ở rất xa, Trầm Nhạc quay đầu nhìn xuyên qua bóng đêm, khi thấy đoàn đội của Phong gia thì trong đầu đã không còn chút men say nào nữa, không kìm nổi mở miệng nói khẽ:
- Tiểu Phỉ, phu quân của nàng là nhất!
Lãnh Phương Phỉ cũng không kìm nổi phải cảm thán:
- Con người Tần Lập này, đối với bằng hữu thật chân tình nhưng đối với địch nhân thì quả là tâm ngoan thủ lạt!
- Phu nhân sai rồi!
Một vị trưởng lão của Thiên Cơ Môn nhẹ giọng nói:
- Nếu Tần công tử mà là hạng người tâm ngoan thủ lạt thì chỉ sợ toàn bộ Huyền Đảo này đã tràn ngập mưa máu gió tanh, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho Phong gia được!
Lãnh Phương Phỉ chợt ngẩn ra, lại nói:
- Đối với Phong gia mà nói, như thể chẳng lẽ còn không bị đả kích sao?
Trầm Nhạc nắm lấy bàn tay Lãnh Phương Phỉ, cười khẽ:
- Tần Lập vốn cũng muốn hoàn toàn tiêu diệt Phong gia nhưng lại không ngờ Phong gia bị dọa cho vẫn phải chào thua! Trong lòng Tần Lập bây giờ đang rất buồn bực đó!
Lãnh Phương Phỉ không kìm nổi líu cả lưỡi, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đây là ân oán giang hồ sao? Xem ra lâu nay Băng Thiên Nhai cũng đúng như phu quân nói, đơn thuần như một tờ giấy trắng!
Sáng sớm ngày thứ hai đã tới, lại thêm một ngày tu luyện!
Hiện tại số lượng Tiên Thiên Tử Khí tích lũy trong cơ thể Tần Lập đã đạt tới một mức kinh người, mà thực lực của Tần Lập cũng từ cảnh giới Địa Tôn vô tình chạm tới cánh cửa cảnh giới Thiên Tôn.:
Loại gia tăng thần tốc này một phần là do bản thân Tần Lập rất cần cù khổ luyện, mặt khác là do hắn tu luyện Chiến phù, Tiên Thiên Tử Khí quyết pháp và dùng nhiều loại đan dược đặc biệt. Đối với những người khác mà nói thì những cửa ải mà cả đời họ cũng khó có thể vượt qua thì đối với Tần Lập mà nói thì cũng chẳng có cảm giác gì cả! Hiện tại thực lực của mình đã tăng lên, đối với những nguy cơ của Tần gia, Tần Lập cũng không cần quá mức lo lắng!
Thực lực gia tăng, tự nhiên lòng tin cũng được tăng lên!
Đối với loại cảm giác mới này của mình, Tần Lập tin tưởng mình có thể đạt tới cảnh giới Thiên Tôn mà không khó khăn gì! Có lẽ thời điểm đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không thì mới mang cho hắn một chút khó khăn!
Sau khi giao chiến cùng người ở nơi Cực Tây, Tần Lập cũng nhận thức được một sự thật rằng dù là nơi Cực Tây thì cũng có rất nhiều võ giả bình thường. Dù sao cường giả cũng phải đi từng bước một mới đề cao được thực lực, không có ai vừa sinh ra đã là tuyệt thế cường giả! Nhưng những người cường đại hơn mình thì ở nơi đó khảng định là có rất nhiều!
- Thực lực của mình dù ở trên Huyền Đảo cũng không thể coi là đứng đầu, càng không nói là ở nơi Cực Tây! Trước đây có thể nói cùng lắm thì không qua bên kia nhưng hiện tại, Bộ Vân Yên, Tiểu Hồ Ly và Triệu Thiên Thiên đều ở bên đó. Tần Lập không có khả năng hoàn toàn mặc kệ bọn họ được! Đó không phải là con người Tần Lập!
Cho nên mặc dù với tuổi của mình mà có được thực lực như thế, đủ để người ta cảm thấy kinh hãi nhưng trong lòng Tần Lập cũng luôn tự nhủ phải gia tăng thực lực của mình nhanh hơn nữa!
Sau khi ăn điểm tâm, Tần Lập đi qua thăm hỏi Lâm Vân Lan. Lâm Vân Lan ở Tần phủ chưa được lâu, trải qua việc điều dưỡng trong thời gian dài như thế, thương thế đã hoàn toàn khôi phục. Trạng thái tinh thần cũng nhờ có Tần Hàn Nguyệt làm bạn suốt ngày nên đã tốt hơn rất nhiều. Dưới không khí trên dưới Tần gia đều cần cù tu luyện, Lâm Vân Lan cũng bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Gặp mặt Tần Lập, Lâm Vân Lan cực kỳ cao hứng, vui vẻ nói chuyện. Sau một lúc, có hạ nhân tiến vào cửa thông báo:
- Thiếu gia, Gia chủ Nhất gia mang theo rất nhiều tài bảo đang quỳ gối ở quảng trường bên ngoài, cầu xin thiếu gia tha thứ!
- A!
Lâm Vân Lan không kìm nổi phải thờ dài một hơi nhẹ. Nàng bởi vì vẫn luôn ở trong Tần phủ nên những chuyện phát sinh trong thời gian gần đây cũng biết khá nhiều. Ở phía sau, nàng cũng đã thường xuyên thầm mắng và cực kỳ thống hận những môn phái gia tộc kia. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới sự việc lại xảy ra đột biến như thế, lời đồn của hạ nhân quả nhiên là thật!
Lâm Vân Lan nhìn người con rể của mình lại càng thêm thuận mắt. Bởi vì trước mặt nàng, Tần Lập luôn thực hiện lễ tiết hậu sinh vãn bối nhưng trước mặt kẻ địch thì lại giống như một sát thần, khiến người ta phải sợ hãi.
Ngay cả những gia tộc và môn phái vốn luôn thèm thuồng gia sản của Thôi gia mà Tần gia đã thu được, nghĩ muốn giây máu ăn phần thì lúc này chẳng phải cũng đều chấp nhận thất bại rồi sao! Phong gia ở bên ngoài đã đợi mãi, hiện tại lại có thêm một gia tộc khác, Gia chủ lại đích thân tới quỳ gối cầu xin tha thứ! Thật sự là hiển hách!
- Con gái ta đã tìm được một vị hôn phu thật tốt!
Lâm Vân Lan thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...