Tiếng kêu thảm thiết này vẫn liên tục một canh giờ mới dần dần yếu đi. Rất nhiều người lúc đầu hứng thú tràn trề nghe, sớm đã đều tái nhợt mặt mày trốn mất. Cho dù thực lực cường đại mức nào, nhưng dù sao cũng là người bình thường, làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ với tiếng la thảm thiết không phải người này!
Hàn Văn Thông chết cực kì khủng bố, đôi mắt gần như nhảy ra ngoài, trong mắt tràn ngập sợ hãi và hối hận. Sớm biết như thế, lúc trước sao làm vậy?
Đả kích về thân thể xa xa không bằng tra tấn tinh thần. Có thể nói Hàn Văn Thông này cuối cùng là hoàn toàn suy kiệt tinh thần lực, sau đó mới chết đi.
Lúc này sắc mặt Lãnh Dao cũng tái nhợt, người mềm nhũn nhưng vẫn kiên cường đứng đó như trước, nhìn Hàn Văn Thông bị tra tấn đến cuối cùng suy yếu mà chết đi. Trên khuôn mặt lãnh diễm chảy xuống hai dòng lệ nóng, nhẹ nhàng tựa vào vai Tần Lập, không nói gì. Cặp mắt Tần Lập híp lại, thầm nghĩ:
- Quả nhiên tới rồi!
- Hừ! Thiên Cơ Môn là uy phong rất lớn. Tần Lập...sát khí thật lớn! Tàn sát người vô tội, cảm giác có phải rất sảng khoái hay không?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ rất xa. Sau đó một cỗ khí tức cường đại như tia chớp phóng tới phía Tần Lập.
- Là Thôi gia! Người Thôi gia tới!
Tại cửa trang viện rất nhiều người đã đoán ra thân phận người tới.
Mấy trưởng lão Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia cũng nhanh như chớp phóng tới ngọn núi chỗ Tần Lập.
Người bên kia tới cười dài một tiếng, khoát tay. Đột nhiên một dấu tay thật lớn đỏ như lửa ở trong trời đêm giống như ngọn lửa bùng cháy hung hăng ấn về phía Tần Lập trên ngọn núi. Đám người ngoài cửa trang viện tiếp khách đồng loạt hét ra một tiếng kinh hãi, mắt đều trừng lớn.
- Trời ạ! Đây...đây là chiến kỹ gì? Ta thấy, khảng định là Thần cấp đó!
- Chưa từng thấy, thật là đáng sợ. Thôi gia từ khi nào có chiến kỹ như vậy?
- Hừ! Người tới chưa chắc đã là người Thôi gia! Ngươi cho là Thôi gia dám khiêu khích cả thiên hạ, điên cuồng tấn công siêu cấp thế lực khác như vậy, mà không có một chút sức lực bên ngoài nào sao?
Tốc độ tiến công của người kia cực nhanh, trong nháy mắt dấu tay thật lớn đỏ như lửa đã tới gần Tần Lập! Tần Lập hừ hạnh một tiếng, lôi kéo Lãnh Dao, thân hình vội vàng lui ra sau.
Bàn tay kia ầm ầm đánh lên trên người Hàn Văn Thông đã chết đi, thi thể trưởng lão Hàn gia này lập tức hoá thành bột mịn, ngay cả một chút cặn cũng không để lại!
- Muốn chạy? Nào dễ như vậy?
Người trên bầu trời phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường, đuổi theo Tần Lập. Lại hai dấu tay lớn đánh xuống.
Lúc này mấy Thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ Môn và Lâm gia cũng đã đuổi tới. Một Thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ Môn hừ lạnh một tiếng:
- Tặc tử đừng vội càn rỡ!
Nói xong rút một thanh bảo đao sắc bén từ sau lưng, một luồng đao khí màu trắng chém tới người kia.
Những người khác cũng đều đánh tới người đó.
Người kia cười lạnh một tiếng:
- Muốn lấy nhiều ăn hiếp ít sao?
Thân hình chợt loé tránh công kích của mọi người, thân hình như quỷ mị tiếp tục vọt tới Tần Lập. Trong miệng hắn phát ra tiếng cười lạnh khinh thường:
- Cao thủ trẻ tuổi nhất Huyền Đảo trong truyền thuyết chính là không chịu được như thế, chỉ biết chạy trốn sao?
- Ông nội ngươi, ngươi nếu bằng tuổi lão tử, lão tử có thể đánh ngươi phọt *** ra!
Tần Lập lôi kéo Lãnh Dao, vừa chạy vừa chửi!
Mấy Thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ Môn và Lâm gia đang đuổi phía sau người này, nghe vậy ở không trung không kìm nổi lắc lư vài cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Ngay cả người đuổi theo Tần Lập nghe vậy cũng không kìm nổi sửng sốt, đại khái không thể tưởng tượng được người trẻ tuổi Tần Lập danh chấn Huyền Đảo này không ngờ cũng có một mặt thô bỉ như vậy.
- Tiểu tử. Ngươi thành công, ngươi chọc giận ta. Ta chuẩn bị giết ngươi!
Người này nói xong, đột nhiên trong không trung phi nhanh, sau đó hai tay lăng không kéo một cái, không ngờ đem không gian trước mắt mạnh mẽ xé nát. Mảnh nhỏ hư không bị vỡ như một đoàn năng lượng táo bạo lập tức dẫn phát tới một cơn gió lốc năng lượng nhỏ!
Mà người này thông qua xé nát này, thân hình cực kì thần kỳ xuất hiện phía sau Tần Lập, sau đó cười hung ác, dấu tay đỏ tươi lại một lần nữa chụp tới lưng Tần Lập. Lần này cỗ năng lượng dao động khổng lồ đó làm cho tâm thần người ta rung động. Nếu là bị hắn chụp trúng, khảng định lần này Tần Lập không chết cũng thương. Lúc này. Một bóng màu xám sát qua thân Tần Lập hướng tới tiếp đón người nọ.
Ầm!
Tiếng nổ long trời lở đất, tạo nên một cỗ sóng khí đem thân thể Tần Lập cùng Lãnh Dao bắn ra mấy chục thước! Lại nhìn người đuổi theo Tần Lập, lúc này đã bay ra ngoài trăm thước!
Người áo xám vào lúc mấu chốt ra tay cứu Tần Lập thì đứng ở không trung cách Tần Lập hơn mười thước. Lại nhìn mặt đất nơi Tần Lập vừa rồi xuất hiện một cái hố to sâu hơn mười thước, trong đêm tối nhìn như một quái thú há mồm cắn người!
Hai người cảnh giới Phá Toái Hư Không!
Trong lòng Tần Lập lúc này không kìm được nổi lên sóng gió động trời. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cảm giác được mình nhỏ bé, so sánh với bọn người này, lực lượng của mình thật sự quá yếu. Hắc y xà nữ không biết lúc này lặng yên xuất hiện bên cạnh Tần Lập, nhìn hai người đang giằng co trên không kia, khẽ nói:
- Hai võ giả Phá Toái Hư Không! Thật cường đại.
Tần Lập quay đầu nhìn hắc y xà nữ vẻ mặt mê hoặc, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi. Đan dược có tác dụng với võ giả nhân loại, đối với linh thú cũng có hiệu quả như nhau phải không?
Xà nữ trắng mắt nhìn Tần Lập một cái, hơi bĩu môi nói:
- Ngươi nói sao? Linh thú sau khi biến hoá, các phương diện thân thể không khác với nhân loại, đan dược làm sao không tác dụng với linh thú? Chỉ là rất ít linh thú am hiểu thuật luyện đan!
Xà nữ khẽ thở dài một tiếng.
Lãnh Dao quen biết Tần Lập nhiêu năm, rất hiểu ý nghĩ trong lòng Tần Lập, thoáng nhìn xà nữ, thản nhiên nói:
- Kinh mạch thân thể ngươi so với nhân loại thì như thế nào?
Trên mặt xà nữ hiện ra vẻ kiêu ngạo, nói:
- Tốc độ tu luyện của linh thú tuy rằng không nhanh, nhưng trải qua mấy ngàn, hơn vạn năm tu luyện thì mức độ cứng cỏi của kinh mạch chỉ sợ không có bất kì nhân loại nào có thể so sánh với chúng ta! Trừ khi là cường giả đạt tới cảnh giới "Toái Đan Thành Anh!
- Như vậy à...
Tần Lập thản nhiên gật gật đầu, sau đó không nói về đề tài này nữa, nhìn lên hai võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không đang giằng co trên trời.:
Hai người đã đứng đối diện nhau trên trời, lại kì quái không phát ra bất kì âm thanh nào, nhưng rất nhiều người đều hiểu được hai người này chắc đang truyền âm trao đổi!
Dù sao thực lực đạt tới cảnh giới như bọn họ, trong nhân loại đã xem như bước trên đỉnh, thuộc về đám người đứng trên đỉnh. Rất nhiều chuyện giữa họ cũng không phải võ giả tầm thường có khả năng biết.
Giúp Tần Lập cản một đòn kia đúng là một lão tổ tông duy nhất còn sót của Thiên Cơ Môn - Trầm Trọng thái tổ của Trầm Nhạc, cường giả có cảnh giới Phá Toái Hư Không!
Mà người đuổi theo Tần Lập là quản sự ngoại môn của Lãnh Thu Cung, lão đại Ma Võ Xương, lão ìa gầy như cây sậy lúc trước đã từng xuất hiện ở toà thành ngầm dưới đất của Thôi gia!
Đôi mắt Ma Võ Xương sáng ngời, nhìn chằm chằm lão tổ tông Trầm Trọng của Thiên Cơ Môn, truyền âm nói:
- Võ giả thực lực như ngươi chỉ sợ các thế lực siêu cấp khác, mỗi nhà cũng đều chỉ có một đúng không?
- Hừ, vậy thì sao? Cho dù mỗi nhà chỉ có một, cộng vào cũng là sáu người! Mà ngươi cùng đám chó săn Thôi gia lại có mấy người? Ta thấy các ngươi cũng thật là ngông cuồng không biết gì. Chỉ bằng ngươi, thêm lão bất tử Phá Toái Hư Không của Thôi gia kia, có thể thật sự lật đổ sáu thế lực siêu cấp chúng ta?
Đôi mắt Trầm Trọng hờ hững nhìn Ma Võ Xương ở bên kia, lạnh lùng truyền âm nói.
Mấy trưởng lão Thiên Cơ Môn và Lâm gia lúc này đều hạ xuống đất, nhìn hố sâu thật lớn dưới kia có chút ngẩn người, thầm nghĩ:
- May mắn đối phương không công kích bọn họ, nếu không bằng uy lực như này bọn họ chưa chắc có thể chống được!
Sắc mặt Ma Võ Xương khẽ biến, thản nhiên cười sau đó truyền âm:
- Chúng ta tự nhiên không chỉ có mấy người. Ngươi đã tới cảnh giới Phá Toái Hư Không tự nhiên phải càng thêm hiểu được một chuyện so với người khác, tuy nhiên có một điểm ngươi khảng định không biết. Các nơi thần bí bao gồm cả Huyền Đảo, đều là một trận pháp thần kỳ đến từ thời thái cổ! Nếu là trận pháp kia bị phát động ngược hướng, hoặc là bị phá giải như vậy tất cả các nơi thần bí trên Thiên Nguyên Đại Lục đều sẽ biến mất! Mà bình phong che chắn các ngươi cũng sẽ hoàn toàn biến mất!
Sắc mặt Trầm Trọng không chút thay đổi nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió ngập trời. Lão biết, đối phương nói là thật! Tới cảnh giới của bọn họ, nếu muốn nói dối không bị nhìn thấu, quả thực rất khó khăn! Hơn nữa, thực lực của bọn họ, căn bản không cần nói dối!
- Hừ, vậy thì sao? Từ thượng cổ đến nay, thời gian mấy vạn năm cũng không gặp loại tình huống như ngươi nói! Lại nói, cho dù tất cả các nơi thần bí biến mất, vậy thì lại thế nào? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ quan tâm sao?
- Các ngươi quan tâm hay không, điều này không trọng yếu. Quan trọng là, chuyện này chúng ta đã bày ra hơn trăm năm. Không sợ nói thật cho ngươi, Thôi gia chính là dưới khống chế của chúng ta, bằng không cho bọn họ mấy lá gan cũng không dám làm thế. Ngươi cảm thấy thực lực của chúng ta ngang với ngươi. Mà nếu sáu thế lực siêu cấp các ngươi nếu có thể liên hợp lại, cũng chẳng qua có thể sinh ra đả kích trí mạng với Thôi gia, bao gồm cả chúng ta...
Ma Võ Xương nói xong, trên mặt lộ nụ cười ngạo nghễ:
- Nhưng ngươi biết không? Ta trong môn phái của ta cũng chỉ là một ngoại môn quản sự tầm thường, bất kì một đệ tử trung tâm của nội môn đều mạnh hơn ta! Ha ha, thế nào? Không nên trái lương tâm nói ngươi không sợ! Nếu môn phái chúng ta thật sự nghiêm túc, muốn huỷ diệt Huyền Đảo các ngươi, căn bản là dễ dàng!
Lúc này trên mặt Trầm Trọng rốt cục cũng lộ ra một chút trầm trọng, tuy nhiên vẻ mặt lão lập tức nghiền ngẫm hỏi:
- Các ngươi đến từ phương Tây?
- Đúng vậy!
Giọng nói Ma Võ Xương tràn đầy kiêu ngạo.
Mà đúng lúc này, thân hình Trầm Trọng đột nhiên phát động như tia chớp, mỗi bước trong không trung dường như đều muốn đạp nát không gian! Trong nháy mắt lão vọt tới trước người Ma Võ Xương, lạnh lùng nói:
Một khi đã như vậy, trước tiên ngươi chết đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...