Duy Ngã Độc Tôn

Dọc theo đường đi đám người Tần Lập gặp vô số đội ngũ lớn nhỏ, đều chậm rãi hướng tới Huyền Vũ phong mà đi. Loại võ hội rầm rộ bảy mươi năm mới có một lần này, thật sự xem như rất hiếm thấy. Ngay cả Thượng Quan Thi Vũ cũng không khỏi cảm thấy vài phần tò mò. Tần Lập nhìn cảnh tượng người đông đúc như thế, bỗng nhiên nhớ tới thành phố lớn ở kiếp trước của mình, mỗi khi đến giờ tan tầm cũng không phải chính là cảnh tượng này sao?

Nghĩ tới hắn cười khổ một tiếng, ở nơi đó rốt cuộc không trở về được nữa rồi! Duy nhất làm cho hắn cảm thấy tưởng nhớ là lão đạo sĩ, hiện tại cũng không biết thế nào, trừ lão đạo sĩ ra Tần Lập đối với thế giới đó cũng không còn gì vướng bận!

Bởi vì chỉ có thế giới như Thiên Nguyên Đại Lục này, mới thực sự là địa bàn thích hợp cho hạng người như Tần Lập sinh tồn: Ai nắm tay lớn người đó chính là lão Đại! Ta thích!

Tần Lập suy nghĩ trong lòng, đột nhiên phía trước đoàn xe truyền đến một trận xôn xao, Tần Lập ngồi trong một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa, bên trong trang trí cực kỳ sang quý mà không thô tục, hoành tráng mà không mất vẻ tinh xảo, không gian rộng rãi chỉ có hai người hắn và Thượng Quan Thi Vũ.

Toàn bộ đoàn xe Tần gia, có thể hưởng được loại đãi ngộ này chỉ có một mình hắn!

Đến ngay cả Tần Tỏa, cũng đều là xen lẫn trong một chiếc xe ngựa cùng một số con cháu Tần gia khác. Tuy nhiên, không có bất cứ người nào có một câu oán hận gì.

Người xưa nói rất đúng: khi thực lực của ngươi mạnh hơn đối phương chỉ một chút, như vậy đối phương sẽ không cho là đúng, cho rằng ngươi không mạnh hơn hắn; khi thực lực của ngươi mạnh hơn hắn một phần nào đó nhưng không nhiều lắm, hắn sẽ ghen tị, sẽ đỏ mắt, đồng thời phát thệ phải vượt qua ngươi! Mà khi thực lực của ngươi mạnh hơn hắn quá nhiều đến không thể so được, khiến hắn thúc ngựa cũng theo không kịp, cuộc đời này không có hy vọng vượt qua, thì hắn chỉ còn biết kính sợ ngươi, sùng bái ngươi, hâm mộ ngươi!

Kỳ thật Tần Lập hiện tại chính là thuộc diện cuối cùng kia, thực lực cùng cảnh giới của hắn, đã vượt qua hầu hết đám con cháu trẻ của Tần gia. Trong cùng lứa tuổi với hắn không có người nào có thể nổi bật như vậy!

Vì thế, cho dù Tần Lập nhận được ưu đãi tốt như thế nào đi nữa, cũng sẽ không có người nào cảm thấy đây là chuyện bất bình thường.

- Phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi?

Thượng Quan Thi Vũ buông một bản bí tịch Ô Quận Vương viết trong chiếc nhẫn của Tần Lập.Nguồn: https://truyenfull.vn

- Có lẽ là một chút đụng chạm nhỏ thôi!

Tần Lập thuận miệng đáp, cũng không quan tâm lắm. Như nhiều người như vậy cùng tụ tập đi về một chỗ thường có va chạm. Hơn nữa trên cơ bản đều là người trẻ tuổi là việc chính, như lần này, Tần gia cùng đi chỉ có một lão tổ tông là Tần Lĩnh Sơn, các lão nhân trong gia tộc khác, nói vậy cũng sẽ không có tới đây nhiều lắm, cho dù có, cũng là để áp trận mà thôi, trên cơ bản sẽ không ra tay.

Cho nên nói, trong hoàn cảnh đó nếu như một chút đụng chạm đều không có thì thật mới đúng là chuyện lạ. Dọc theo đường đi này, Tần Lập đã nhìn thấy mười mấy lần đụng độ nhỏ với nhau.


Phát sinh xung đột giữa các gia tộc, hơn phân nửa đều do nhìn nhau không hợp nhãn. Nhưng gần như sẽ không thật sự tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Nguyên nhân rất đơn giản, mọi người đều muốn dành sức lực để biểu hiện trong giải thi đấu Chí Tôn mới là việc chính, nếu giữa đường lại để giảm sút thực lực, vậy chẳng phải là sẽ tiếc nuối cả đời sao? Dù sao rất nhiều người suốt cả đời cũng chỉ có cơ hội một lần tham gia. Bởi vậy Tần Lập cũng không quan tâm, càng lười dùng thần thức đi tra xét đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, bỗng nhiên phía trước có người phẫn nộ quát lớn:

- Các ngươi dựa vào cái gì đánh người?

- Đúng vậy! Bằng hữu sao ra tay đánh người, Thôi gia rất giỏi sao? Chúng ta trêu chọc gì các ngươi chứ?

- Hừ! Thôi gia làm vậy rồi sao? Chỉ bằng Tần gia các ngươi loại gia tộc bình thường rác rưởi này, ta vốn không thèm đặt trong mắt. Đáng tiếc các ngươi rất không tự giác, vội vàng đi theo chúng ta nhanh như vậy làm gì? Đừng tưởng rằng liên minh Tần gia các ngươi có một số gia tộc cường đại, các ngươi tự mình là có thể khoe khoang, ở trong mắt ta, đám đại tộc liên minh Tần gia các ngươi, cũng chỉ là là một đàn chó mà thôi!

- Ngươi nói gì!

- Ta nói như vậy rồi nào? Ngươi cắn ta à?

Gã Thôi gia trẻ tuổi kia nói lời cực kỳ lỗ mảng, sau đó còn có ý trêu chọc nói:

- Nghe nói Tần gia các ngươi, không phải đã xuất hiện một cái...cái gì thiên tài siêu cấp sao? Nếu không phục kêu hắn ra đây? Để xem ta làm thế nào thu thập hắn!

Trong tai Tần Lập lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng truyền âm của Tần Lĩnh Sơn:

- Tần Lập! Không cần để ý tới khiêu khích của Thôi gia, giao cho Tần Tỏa đi xử lý được rồi! Bọn chúng cố tình muốn chọc giận ngươi, chúng phái ra cũng đều là một đám bất nhập lưu. Đừng quan tâm, nếu không ngươi sẽ thua trí chúng đó.

Tần Lập không có trả lời, vẻ mặt bình tĩnh quay sáng nói với Thượng Quan Thi Vũ:

- Chúng ta xuống xe xem đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, phía trước đã bu đông một đám người, không riêng Tần gia, còn có rất nhiều người gia tộc môn phái khác. Nhìn thấy Thôi gia chủ động khiêu khích Tần gia đều lộ vẻ mặt hứng thú vây lại xem.

Lúc này Tần Tỏa tách đám người đi tới, nhìn thấy một người trẻ tuổi trong tộc, trên mặt in một dấu bàn tay sưng đỏ, trong mắt đầy vẻ ủy khuất, bởi vì trước khi đi đã được dặn dò: không được chủ động gây chuyện, lại càng không cho phép tùy tiện phát sinh xung đột cùng gia tộc như Thôi gia loại này. Dù sao, căn cứ trên thực lực mà nói, Tần gia còn xa không bằng Thôi gia.


Dựa theo số lượng phái ra con cháu lần này liền có thể thấy được, Tần gia bên này, tính toàn bộ chỉ có khoảng một trăm người. Mà Thôi gia bên kia, đội ngũ thật dài, liếc mắt một cái gần như nhìn không đến người cuối, ít nhất có hơn một ngàn người! Đây chính là thế mạnh của thế lực siêu cấp!

Ngày thường, ngươi có thể rất khó nhìn thấy bọn họ có động tĩnh gì, chỉ khi nào phát sinh sự tình gì đó, các cường giả gia tộc sẽ nhanh chóng hiện ra, thực khiến cho ngươi khó mà dự liệu được. Thậm chí có rất nhiều người trên giang hồ không có chút danh tiếng gì, nhưng bản lãnh lại không kém chút nào!

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tần Tỏa nói giọng trầm thấp, sắc mặt bình tĩnh. Hắn biết rằng loại chuyện này, chỉ có thể để mình ra mặt, bởi vì giải thi đấu Chí Tôn lần này, đối với hắn cũng như là một lần khảo nghiệm.

- Gia chủ! Chúng ta không trêu chọc gì bọn họ, bọn họ lại động thủ đánh người!

Gã con cháu trẻ tuổi Tần gia bị đánh, theo bối phận so với Tần Tỏa còn nhỏ hơn hai đời, loại tình huống này ở bên trong đại gia tộc thường thấy.

- Hừ! Tiểu tạp chủng ngươi, còn học được thói vu cáo?

Tên con cháu Thôi gia kia, làm mặt lạnh cười nói:

- Rõ ràng là ngươi nói xấu sau lưng Thôi gia ta. Ta nổi giận mới cho ngươi một cái tát, thay trường bối của ngươi giáo huấn ngươi một chút. Thế nào, chẳng lẽ ta đánh sai?

- Ta không có!

Người Tần gia kia chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi tức giận đến sắp khóc, nhưng lại ưỡn thẳng ngực, quật cường nói.

- Ngươi không có? Ngươi không có ta vì cái gì muốn đánh ngươi? Chẳng lẽ vì ngươi có bộ dạng đẹp? Phì! Ta thật không thích thỏ...

Gã con cháu Thôi gia này lộ vẻ mặt cao ngạo, nhìn thấy cực kỳ đáng ghét, rõ ràng là tìm tới gây chuyện.


Kỳ thật loại chuyện này, cũng không hẳn là có người nào bày mưu đặt kế, thể diện của Thôi gia năm lần bảy lượt bị đánh mất trong tay Tần Lập. Mặc dù đối với một đại gia tộc siêu cấp mà nói, chuyện này không tính cái gì. Nhưng đám con cháu trẻ Thôi gia thì không hẳn nghĩ như vậy, cả đám đều như lửa cháy trong lòng, đều mang ý định: gặp người Tần gia nhất định phải làm cho bọn họ méo mặt!

Không nghĩ tới thật đúng là xui khiến để bọn họ gặp phải. Mà nơi này cách Huyền Vũ phong cũng chỉ còn lại có hơn một ngày lộ trình, cho nên phần lớn mọi người thả chậm cước bộ, chậm một chút cũng không sao.

Tần Tỏa nhìn vẻ mặt ngông cuồng của gã con cháu Thôi gia, nhíu nhíu mày, trên thực tế trong lòng Tần Tỏa cũng rất muốn không quản tất cả xông lên tát cho tên đó mấy tát tai, đá hắn ngã trên mặt đất, sau đó dùng chân đạp trên mặt, giậm cho cái miệng của hắn nát tương, để xem về sau hắn còn có dám ăn nói ngang ngược như vậy nữa hay không.

Nhưng thực tế Tần Tỏa biết rằng: nếu mình làm như vậy, chỉ sợ người của hai gia tộc này ngay lập tức phát tiết tại đây, không đánh cho long trời lỡ đất cũng không thể dừng tay.

- Thôi gia các ngươi, đều là ngươi người như thế sao? Ngông cuồng ngang ngược! Dưới mắt không người! Hơn nữa, nửa điểm lễ phép cũng không có?

Tần Tỏa lạnh lùng nhìn gã con cháu Thôi gia nói tiếp:

- Nhân phẩm các hạ như thế, thực khiến cho người ta hoài nghi, ngươi có phải là kẻ giả mạo trà trộn vào đội ngũ Thôi gia hay không.

- Đánh chết con mẹ ngươi!

Gã con cháu Thôi gia này giận tím mặt, không nghĩ tới Tần gia nói chuyện miệng lưỡi ác độc như thế. Không ngờ lại lấy chuyện của hắn áp đặt đến trên đầu toàn bộ Thôi gia. Hơn nữa chẳng khác nào nói người của Thôi gia không có giáo dục.

- Ái chà! Nếu ta là trưởng bối của ngươi, ta thực lấy làm hổ thẹn! Mọi người nói xem, có phải như vậy hay không? Đây mà là cái gọi là đại gia tộc siêu cấp sao? Bọn họ giáo dục tinh anh hay là giáo dục ra thứ bại hoại này?

Tần Tỏa nói xong, hướng về phía mọi người vây xem bên cạnh cung tay nói tiếp:

- Tần gia ta tuy không phải là đại gia tộc gì, nhưng cũng không phải là kẻ yếu để người có thể khi dễ. Ngươi vô duyên vô cớ động thủ đánh con cháu ta, phải nói cho ta một cái lý do chính đáng!

- Đúng! Thôi gia có gì đặc biệt hơn người?

- Đúng vậy! Thôi gia sao có thể bạo ngược như vậy chứ?

- Thôi gia cùng Tần gia có cừu oán, nghe nói là sợ người thiếu niên thiên tài Tần Lập của Tần gia kia, không dám đi tìm chính chủ, lại khi dễ một đứa nhỏ.


- Ha ha ha ha!

Bốn phía đám người vây xem kia dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn lập tức liền hùa theo ồn ào cả lên.

Gã con cháu Thôi gia kia bị nói nghẹn lời không nói gì, trong mắt bắn ra tia oán hận, vừa định há mồm mắng chửi người, bỗng nhiên lại nghe một giọng nói lạnh lùng:

- Được rồi! Nói không lại người thật mất mặt! Cút trở về cho ta!

Gã con cháu Thôi gia nghe vậy, lập tức đem ngậm miệng lại. Từ trên một chiếc xe ngựa phía trước bước xuống một người tuổi trẻ bộ dáng công tử, môi hồng răng trắng, phong lưu phóng khoáng, vẻ mặt ung dung tự tại, ánh mắt bình thản, nhưng ở chỗ sâu trong mắt cũng ẩn chứa vẻ ngạo nghễ. Hộ tống hắn cùng bước xuống là một gã trung niên có bộ râu cá trê.

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ trong đám người vừa liếc mắt một cái liện nhận ra, người đó chính là Thôi gia công tử ở Tứ Quý Cốc ngày đó, bị Tần Lập xúi giục, sinh ra xích mích với Thập Tứ công tử Tạ Hiểu Trung của Tàng Kiếm Sơn Trang.

- A! Thì ra là Thất công tử Thôi Vũ Văn của gia chủ Thôi gia. Nghe nói ở Thôi gia được sủng ái nhất không phải là Đại công tử Thôi gia thiên tài siêu cấp trong truyền thuyết kia, mà là Thôi Vũ Văn này đấy!

Trong đám người có người nhỏ giọng bàn tán.

- Vì sao không phải là Đại công tử? Nghe nói Đại công tử Thôi gia kia, thực lực đã đạt tới một mức kinh khủng. Giải thi đấu Chí Tôn lần này, có lẽ sẽ ra mặt đấy!

- Hà hà! Tiểu tử này được sủng ái nguyên nhân a, nghe nói là mẹ của hắn...

- Ha ha ha ha!

Trong đám người lập tức truyền đến một tràng tiếng cười hiểu ý.

Lúc này Thôi Vũ Văn chậm rãi đi đến trước mặt Tần Tỏa, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường cười lạnh, há miệng nói:

- Muốn cách nói à?

Đột nhiên, thân hình Thôi Vũ Văn chợt lóe, động tác của hắn nhanh như một tia chớp, nhằm phía Tần Tỏa, giơ cao cánh tay hung hăng tát vào mặt Tần Tỏa, đồng thời nói:

- Đây là cách nói của ta!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui