Duy Ngã Độc Tôn

Ở sâu bên trong đôi mắt của người trung niên lóe lên một cỗ ngoan lệ. Ngay cả những người bên cạnh người trung niên dù mới chỉ thoáng gặp qua Tần Lập thì đều lộ ra hận ý nồng đậm, ánh mắt nhìn Tần Lập như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

Nhưng khác với đám người Thôi Diễm, những người này tuy cực kỳ oán hận Tần Lập nhưng cũng chưa làm ra một hành động nào quá khích cả.

Tần Lập mỉm cười, hít sâu một hơi, hướng về phía người trung niên thản nhiên nói:

- Chúng ta chờ xem!

- Được!

Người trung niên hơi ngẩn ra một chút, không quay đầu lại, chỉ nói ra một từ như thế rồi mang theo đám người kia trực tiếp rời đi!

Thượng Quan Thi Vũ nhìn thấy sắc mặt của Tần Lập như thế biết là không phải vì đám người của Thôi gia mà là bởi vì tấm bái thiếp màu đen, viền vàng được thiết kế tinh xảo trong tay của Tần Lập kia.

Bởi vì những ngón tay của Tần Lập cầm tấm thiếp, vì dùng sức quá nhiều mà khiến cho các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

- Sao thế?

Tần Tỏa ở bên cạnh nhìn thấy sự khác thường của Tần Lập liền đi tới bên cạnh, ân cần hỏi.

- Không sao đâu!

Trên mặt Tần Lập lộ ra một vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói:

- Trở về rồi nói sau.

- Phu quân! Không phải là chàng nói rằng Lệnh Hồ Phi Nguyệt thực lực rất mạnh sao? Làm sao lại bị Thiên Sát Môn bắt đi được?

Trong phòng, Thượng Quan Thi Vũ kinh ngạc hỏi.Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Thi Vũ! Nàng có biết Lệnh Hồ Phi Nguyệt là ai không?

Lúc này Tần Lập ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía Thượng Quan Thi Vũ nói.

Thượng Quan Thi Vũ mờ mịt nhìn Tần Lập.


Tần Lập nhẹ giọng nói:

- Nàng là Linh thú!

- A?

Thượng Quan Thi Vũ đưa tay đặt lên đôi môi anh đào, trong mắt tràn đầy thần sắc khó có thể tin được.

- Chuyện này, ngoại trừ nàng ra thì không ai khác biết, ngàn vạn lần không được nói ra đâu đó!

Tần Lập phất tay bày ra kết giới rồi nhẹ giọng nói.

Thượng Quan Thi Vũ gật gật đầu nói:

- Khó trách! Chàng nói nàng ta tuổi không lớn những cũng đạt tới cảnh giới Hợp Thiên, thì ra chính là Linh thú đã hóa hình! Nhưng làm sao mà nàng lại bị Thiên Sát Môn bắt được?

- Ta với nàng ta cùng từ bên ngoài tiến vào, thời điểm Huyền Đảo mở cửa, đúng lúc gặp phải người của Thiên Sát Môn. Bởi vì thèm thuồng dung mạo của Lệnh Hồ Phi Nguyệt nên đám người kia nảy sinh xung đột với chúng ta. Đây cũng là nguyên nhân ta và Thiên Sát Môn kết nên thù oán.

Tần Lập than nhẹ một tiếng nói tiếp:

- Lệnh Hồ Phi Nguyệt vì muốn lịch lãm nên đã rời đi một mình. Tuy nàng tu luyện đã nhiều năm nhưng độ tuổi từ sau khi hóa hình thì cũng xấp xỉ như nàng và ta thôi, kinh nghiệm giang hồ lại cực kỳ ít ỏi. Phỏng chừng nàng bị người của Thiên Sát Môn theo dõi, cảnh giới Hợp Thiên tuy rất mạnh nhưng nếu Thiên Sát Môn đã là môn phái thực lực hạng trung thì tất nhiên không thể không có võ giả cảnh giới Dung Thiên! Cho nên, việc nàng bị bắt cũng không có gì lạ!

Thượng Quan Thi Vũ gật gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Thiên Sát Môn này có thể có quan hệ gì với Thiên Cơ Môn không?

Tần Lập lắc đầu:

- Thiên Sát Môn và Thiên Cơ Môn, tuy chỉ khác nhau có một chữ nhưng giữa hai môn phái này không có chút quan hệ nào. Điều này, trước đây Trầm Nhạc cũng đã từng cố ý giải thích cho ta rồi!

- Bọn họ thật vô sỉ!

Thượng Quan Thi Vũ chuyển ánh mắt nhìn về phía tấm bái thiếp kia, có chút tức giận nói.


Khiến Tần Lập cảm thấy vô cùng phẫn nộ chính là nội dung ghi trên tấm thiếp này.

Đại khái ý tứ trên đó là Thiên Sát Môn cảm thấy rất hứng thú đối với phối phương các loại đan dược thần kỳ của Tần gia. Nếu như Tần gia không biết điều muốn ôm lấy cho riêng mình, không đem cho Thiên Sát Môn dùng chung thì chân thành mời Tần Lập tham gia đại hôn giữa Thiếu chủ Thiên Sát Môn Bàng Kỳ và Lệnh Hồ Phi Nguyệt!

- Đây rõ ràng là một sự uy hiếp trắng trợn! Bọn họ biết rõ Tần gia chúng ta hiện tại kết minh với rất nhiều gia tộc, cùng tiến cùng thối lại còn dám làm ra một việc điên rồ như thế! Môn chủ của Thiên Sát Môn này có phải là đầu óc có vấn đề hay không?

Thượng Quan Thi Vũ cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy vẻ khó hiểu!

- Phát rồ sao? Không hẳn vậy!

Ánh mắt của Tần Lập lóe lên, liên tưởng đến ân oán với Thôi gia, sau đó nói:

- Chúng ta có thể liên minh với những thế lực lớn như Lâm gia, Thiên Cơ Môn, nhưng Thiên Sát Môn cũng không hẳn không đầu nhập vào một gia tộc như Thôi gia!

Thượng Quan Thi Vũ nghe xong giật mình gật gật đầu, kinh hô:

- Đúng là có khả năng này! Làm sao bây giờ? Phu quân! Chúng ta có nên nói với gia chủ chuyện này không, sau đó xin sự hỗ trợ của minh hữu.

Tần Lập chậm rãi lắc đầu nói:

- Nói với gia chủ thì chắc rồi. Loại chuyện như thế này không nên lừa gạt gia chủ. Tuy nhiên, cầu minh hữu hộ trợ thì tuyệt đối không thể!

- Vì sao?

Tần Lĩnh Sơn hỏi. Cũng là nói ra nghi vấn trong lòng Thượng Quan Thi Vũ.

Tần Lập nói:

- Có ba lý do: Thứ nhất, Tần gia chúng ta vừa mới gia tăng địa vị tổng thể, thực tế so với Tần gia trước đây cũng không phát sinh biến hóa về chất!

Tần Lĩnh Sơn khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy! Thực lực của chúng ta so với quá khứ cũng không khác nhau mấy. Thứ hai?


- Thứ hai là chuyện này, đối phương đã ngụ ý chỉ gây phiền toái cho ta mà thôi. Nếu ta lùi bước, thì xem thường chúng ta đầu tiên không phải là đến từ địch nhân mà là từ các minh hữu! Các người cho rằng Thiên Sát Môn sẽ lặng lẽ tổ chức hôn lễ cho nhi tử của Môn chủ hay sao? Còn nguyên nhân thứ ba, rất đơn giản, Lệnh Hồ Phi Nguyệt là bằng hữu của ta. Xuất phát từ góc độ bản thân, ta sẽ không từ bỏ bằng hữu!

Tàn Hàn Nguyệt lặng lẽ nhìn thoáng qua Thượng Quan Thi Vũ, nhìn thấy trên mặt người kia không có chút nào là khẩn trương, trong lòng có chút kinh ngạc. Nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy vui mừng! Đối với Thượng Quan Thi Vũ lại đánh giá cao hơn một chút!

Tần Lĩnh Sơn lại gật đầu nói:

- Đúng vậy, lúc này Thiên Sát Môn khởi sự hiển nhiên là muốn dùng ám chiêu, âm thầm đâm chúng ta một cái, khiến chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hoặc là làm mất thể diện của chúng ta, ngay cả một nữ phân của vãn bối nhà mình mà cũng không bảo hộ được, hoặc là phải giao ra đan phương để ta thêm đắc tội với minh hữu!

Một võ giả cảnh giới Hợp Thiên của Tần gia lúc này mở miệng nói:

- Thiên Sát Môn cũng là một môn phái lưu truyền từ thời thượng cổ, bên trong nội tình rất hùng hậu, thực lực cường đại! Nếu là đánh bừa, không phải ta nói lời khó nghe nhưng Tần gia chúng ta sợ là sẽ không thành công!

Tần Lập cũng không cảm thấy bất ngờ. Dù sao một gia tộc lớn như thế, làm bất cứ chuyện gì đều phải lo nghĩ đến hậu quả! Hắn không phải là loại người đầy nhiệt huyết như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, nghe thế là đã đứng dậy vỗ ngực nói "không cần các ngươi, tự mình ta sẽ đi"!

Nhiệt huyết dĩ nhiên là giúp cho người ta sôi trào, nhưng xúc động cũng có thể làm người ta toi mạng! Không đợi Tần Lập lên tiếng, Tần Lĩnh Sơn đã thản nhiên cười nói:

- Nếu Tần Lập có thể sử dụng uy áp khổng lồ, trấn trụ cường giả của Thiên Sát Môn thì không phải là chúng ta không có cơ hội!

- Cái gì? Chẳng lẽ Tần Lập có được bản lãnh như thế?

Trưởng lão cảnh giới Hợp Thiên của Tần gia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Ngày đó hắn cũng không chứng kiến cảnh tượng Tần Lập lực áp một gã võ giả cảnh giới Dung Thiên và ba gã cảnh giới Hợp Thiên. Khi nghe được lời này, hắn hoảng sợ không thôi, trừng mắt cứng lưỡi nói:

- Nếu như thế thì trong thiên hạ này còn ai là đối thủ?

Tần Lập lắc đầu cười khổ nói:

- Làm gì có chuyện tốt như thế! Trấn áp một gã Dung Thiên, ba gã Hợp Thiên đã là cực hạn, nếu có thêm một cường giả cảnh giới Chí Tôn thì chỉ sợ với cảnh giới hiện tại của ta trấn áp không được!

- Chí Tôn?

Tần Hải Dương nhíu hai con ngươi, dường như đang nhớ lại cái gì đó, thật lâu sau mới nói:

- Thiên Sát Môn, hẳn là có cảnh giới Chí Tôn! Tuy nhiên, thường thì võ giả cảnh giới Chí Tôn gần như quanh năm đều bế quan. Tới cảnh giới này rồi thì trừ khi môn phái đối mặt nguy cơ diệt môn, nếu không sẽ không dễ dàng xuất hiện!

Tần Lập thản nhiên nói:

- Ta chính là muốn diệt môn bọn chúng!

- Cái gì?


Mọi người trong phòng đều không kìm được hít sâu một hơi khí lạnh. Kỳ thật các loại xung đột lớn nhỏ thì giữa các thế lực lớn diễn ra rất bình thường. Nhưng gần như rất hiếm khi có hành động muốn tiêu diệt môn phái người ta. Bởi vì loại hành động này thật sự phải trả giá rất lớn!

Cho dù cường đại như các thế lực siêu cấp cũng không dám tùy tiện tiêu diệt một thế lực nhỏ, khiến đối phương điên cuồng phản phác. Cái giá phải trả này không phải ai cũng có thể thừa nhận!

Ngay cả Tàn Hàn Nguyệt cũng không kìm nổi, nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Nhi tử, con làm thế có phải là phải trả một cái giá quá lớn hay không?

Tần Lập khẽ lắc lắc đầu nói:

- Mọi người nói xem chuyện này có thể nhân từ được sao?

Tần Lập nói xong, đứng dậy khẽ cười nói:

- Loại thế lực như Thiên Sát Môn này, hoặc là lựa chọn thỏa hiệp, hoặc là nhất định phải tiêu diệt sạch sẽ! Lưu lại cho bọn chúng một chút hơi tàn, sớm muộn gì cũng là mối họa tâm phúc! Hơn nữa, chuyện này nếu truyền ra, dù là địch hay bạn khẳng định đều lựa chọn đứng ngoài cuộc quan sát. Như lời lão tổ tông nói, dù bọn họ có cường giả cảnh giới Chí Tôn, vị tất cũng đang thủ hộ tại môn phái. Huống chi cho dù hắn ở đó, ta cũng không phải không có chút biện pháp nào?

Lời này của Tần Lập khiến mọi người của Tần gia cả kinh, đều không dám tin nhìn Tần Lập. Bọn họ thầm nghĩ:

- Trời ơi! Ngươi chỉ là một võ giả cảnh giới Phá Thiên, làm sao có thể đối kháng lại Chí Tôn? Cho dù cảnh giới thấp nhất của Chí Tôn là Nhân Tôn cũng đã cực kỳ cường đại rồi!

Tần Lập không để ý đến biểu tình của mọi người, nhẹ giọng nói:

- Nếu là ta có thể đối kháng lại sự công kích của một Chí Tôn, các vị tiền bối, lão tổ tông, các ngươi có dám cùng tiểu tử ta đánh cuộc một lần?

Trong phòng đột nhiên rơi vào cảnh yên lặng như tờ, ngay cả Tần Hải Dương cũng nhìn đứa con Tần Lĩnh Sơn của mình. Tần Lĩnh Sơn là một gia chủ anh minh hiếm có trong mấy ngàn năm qua của Tần gia. Có thể giúp Tần gia bảo trì ổn định, hơn nữa chậm rãi đề thăng đã có thể chứng minh được năng lực của lão.

Lúc này Tần Lĩnh Sơn ngẩng đầu, hai mắt chăm chú nhìn về phía Tần Lập, hô hấp có chút dồn dập nói:

- Tần Lập! Ngươi quả thực có thể đối kháng được với một Chí Tôn?

Tần Lập lộ ra vẻ mặt chân thật, gật gật đầu nói:

- Nếu hắn hoàn toàn không đặt ta vào trong mắt thì hắn sẽ ăn một vố lớn, thậm chí sẽ chết!

Mọi người Tần gia như ngây dại!

Tần Lĩnh Sơn cười vang lên mấy tiếng, cắn răng một cái rồi nói:

- Tần gia ta từ xưa tới nay lấy hòa khí sinh tài! Vạn nghìn năm qua, tuy rằng gia tộc ổn định nhưng chưa bao giờ được người ta để vào mắt. Cảnh giới Chí Tôn lại càng xa không với tới. Ta lão bất tử này, bằng bất cứ giá nào cũng xuất đầu. Nếu không thành công thì chết cũng không hối tiếc! Từ hôm nay trở đi, vị trí gia chủ của Tần gia truyền cho đứa cháu Tần Toả, phụ trách hết thảy sự việc của gia tộc! Lão bất tử ta, cùng với ba Thái thượng trưởng lão sau này sẽ không có liên quan gì với Tần gia nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui