Lời nói của Tần Lĩnh Sơn như đinh đóng cột đầy khí phách!...
Trong lòng Tần Lập có chút cảm động, cho dù thiên phú và thực lực của hắn đủ để cho bất kì một gia tộc nào cũng sẽ đưa ra quyết sách như vậy, nhưng có thể nói ra những lời này trước mặt toàn bộ con cháu hạch tâm trong gia tộc, cũng đủ để nói rõ thái độ của gia tộc đối với chính mình.
Tần Hàn Nguyệt ngồi ở bên kia đã sớm rơi lệ đầy mặt, đôi mắt Tần Tuyết cũng đỏ hồng. Tiểu hồ ly Lệnh Hồ Phi Nguyệt vẻ mặt kiêu ngạo bỗng nhiên thấy một màn này, ánh mắt lóe sáng, trong lòng thầm nghĩ:
- Đây chính là gia tộc trong thế giới nhân loại sao? Cảm giác rất không tệ nha!
Tần Văn Hiên cúi đầu, cố khống chế cảm xúc trong lòng mình, không muốn rơi lệ trước mắt đám đông gia tộc. Đây là một ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ông! Cho dù thời điểm thái gia gia trước mặt mọi người tuyên bố chính mình cùng Tần Hàn Nguyệt kết làm vợ chồng, cũng không có cảm động, hạnh phúc như hiện tại.
Bởi vì buổi tối hôm nay, diễn viên chính của toàn bộ Tần gia chính là con trai của ông!
- Tiểu Lập! Phụ thân cảm thấy rất kiêu hãnh vì con!" Tần Văn Hiên nghĩ tới những lời chính miệng mình nói với nhi tử! Cảm nhận được ánh mắt an ủi của thê tử bên kia, Tần Văn Hiên bỗng nhiên có cảm giác như chính mình...mới là nam tử hạnh phúc nhất trên đời này!
Có một vợ hiền yêu thương mình, có một đứa con ưu tú như thế, còn muốn gì hơn chứ!
Trong một đêm bình thường này đối với toàn bộ Tần gia mà nói, cũng là cực kì không bình thường, bởi vì gia tộc của họ như được rót vào một dòng máu tuyệt đối mới mẻ tuyệt đối mạnh mẽ!
Sau yến tiệc đêm nay, gần như tất cả con cháu Tần gia hiện diện đều bắt đầu trở nên càng thêm cố gắng càng thêm đoàn kết!
Thậm chí ngay cả khi Tần Tỏa - người thừa kế tương lai của Tần Lập, anh họ của Tần Lập, ngay ngày hôm sau tìm đến gặp Tần Lập, tỏ vẻ hoan nghênh hắn trở về, đồng thời úp mở đề cập tới tương lai của Tần gia sẽ tiến hành vây quanh Tần Lập để phát triển.
Tuy nhiên Tần Lập đối với vấn đề quyền lực của gia tộc lại không có hứng thú gì. Tầm nhìn của hắn từ lúc từ hồ Phượng Hoàng trở về, cũng đã không còn chú trọng trên mặt các loại quyền lực. Mục đích theo đuổi của Tần Lập hiện tại: một là tự do; còn mặt khác chính là muốn từng bước một bước lên tới đỉnh con đường võ đạo!
Cho nên, hắn sẽ không lựa chọn bất cứ chuyện gì có thể trói buộc bước chân hắn.
Khi Tần Lập tỏ rõ tâm nguyện của mình, rõ ràng hắn có cảm nhận dường như Tần Tỏa thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tần Lập cười thầm trong lòng, gia tộc này tuy rằng đoàn kết nhưng chỉ sợ trong lòng vị đại ca lớn hơn mình mười mấy tuổi này, khi đối mặt với mình vẫn còn có chút phức tạp có chút mất mát. Điều này cũng là bình thường, thiên tư Tần Tỏa coi như là vô cùng tốt, trước khi mình xuất hiện hắn vẫn chính là một hạch tâm trong thế hệ trẻ Tần gia. Mà mình xuất hiện không có làm cho hắn nảy sinh cái loại ghen tị cùng hận ý, vẫn có thể duy trì tấm lòng trung thực như trước, đã xem như là hiếm có rồi!
Lúc này, Tần Lập đã thấy quen với huynh đệ quanh mình, thật sự hắn có cảm giác: gia tộc này không tệ!
Tâm tình của Tần Hàn Nguyệt mãi cho đến ngày hôm sau cũng chưa thể hoàn toàn bình phục. Nguyên vốn địa vị của nàng ở nơi này cũng không thấp, từ khi nhi tử nàng đến đây, lại càng biến thành tiêu điểm trong đám người cùng thế hệ.
Tuy rằng Tần Hàn Nguyệt cũng không phải là một nữ nhân đặc biệt ham thích hư danh, nhưng đối mặt với thừa nhận cực cao của mọi người dành cho đứa con của nàng, trong lòng nàng vẫn không kìm nổi thập phần đắc ý.
- Không tệ!" Trên mặt nàng vẫn giữ vẻ khiêm tốn, tỏ ý tương lai nhi tử của mình còn rất dài, đi tiếp như thế nào còn phải dựa vào chính hắn...
Buổi chiều ngày hôm sau, Tần Hàn Nguyệt cuối cùng nghĩ tới Tần Hàn Nguyệt ở thế tục kia, liền gọi Tần Lập vào trước mặt mình. Cười tủm tỉm hỏi Tần Lập trải qua mấy năm nay thế nào.
Tần Lập thoáng do dự một chút, thấy mẫu thân vui vẻ như thế, hắn quyết định tạm thời không nên nói về chuyện Tần gia, còn lại hắn thuật lại một lần những chuyện trọng yếu mình trải qua.
Tần Lập trải qua vài năm này quả thực quá mức phong phú, tùy tiện kể một sự kiện đều có thể khiến cho Tần Hàn Nguyệt biến sắc. Nhất là nghe nói trên thế tục không ngờ Tần Lập có thể quyết định các vấn đề thuộc hoàng quyền, Tần Hàn Nguyệt quả thực kinh ngạc đến không kiềm chế được.
Nghe Tần Lập kể lại những đoạn nguy hiểm, Tần Hàn Nguyệt lại vạn phần khẩn trương, tuy rằng nhi tử vẫn khỏe mạnh ngồi ở trước mặt nàng, nhưng khi nghĩ tới nàng vẫn có cảm giác hoảng sợ.
Tần Hàn Nguyệt cũng thập phần thông minh, thấy Tần Lập tránh nhắc tới Tần gia nhiều ít cũng đoán được vài phần, thản nhiên cười hỏi:
- Nhi tử yêu dấu! Bọn họ đề khỏe là được rồi! Mấy năm nay, con bị ủy khuất không ít, sau này đợi đến lúc con thành danh, bọn họ làm sao dám phùng mang trợn mắt? Không khóc lóc van xin con quay về nữa ư?
Tần Lập do dự một chút, rồi quyết định vẫn là ăn ngay nói thật. Có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng không thể lừa được cả đời! Hơn nữa Tần Hàn Nguyệt hiện tại đang hạnh phúc, đối với chuyện quá khứ nát bét kia, tưởng có nói ra cũng có thể giải tỏa được nỗi lòng.
- Nếu Tần gia còn tồn tại...có lẽ, bọn họ sẽ vậy...
Trên mặt Tần Lập lộ ra một chút cười khổ, nhẹ giọng nói:
- Tần gia bị tiêu diệt rồi!
- Cái gì?
Tần Hàn Nguyệt đứng bật dậy, mặt biến sắc đến tái nhợt, thân mình lảo đảo muốn ngã, không dám tin nhìn Tần Lập:
- Đây...đây là chuyện gì xảy ra? Con...là con làm sao?
- Mẫu thân! Ngài trước đừng kích động, nghe con nói cho hết lời!
Tần Lập đứng lên đỡ mẫu thân ngồi xuống, ngay sau đó đưa vào trong cơ thể nàng một luồng Tiên Thiên Tử Khí, tâm tình Tần Hàn Nguyệt dần dần bình phục lại. Ánh mắt phức tạp nhìn nhi tử, chậm rãi nói:
- Con trai! Con nói đi! Nương tin tưởng con!
Tần Lập gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ngài cũng không phải con gái thân sinh của Tần Hoành Viễn!
Tần Lập nghĩ khi mình nói ra điều kinh thiên động địa này, mẫu thân sẽ phải giật mình...kinh ngạc...thậm chí có thể trách cứ mình, nhưng không ngờ...Tần Hàn Nguyệt chỉ là nở một nụ cười thảm, hai hàng nước mắt chảy dài.
- Mẫu thân! Ngài đã biết chuyện này?
Tần Lập có phần kinh ngạc hỏi.
Tần Hàn Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Vốn trước đây ta không tin! Nhưng thời điểm con gặp chuyện không may, ta đi cầu ca ca ta, nữ nhân của hắn lúc vô ý nói một câu: nàng nói:
- Ngươi còn tưởng rằng ngươi là người Tần gia sao? Ngươi cũng chỉ là một đứa con hoang thôi!" Lúc ấy, bởi vì ta lo lắng thương thế của con, cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là nàng muốn sỉ nhục ta. Nhưng hiện tại nghĩ đến, nàng ta rõ ràng là nghe nam nhân của nàng nói qua chuyện ấy. Kì thật, từ nhỏ ta đối với bọn họ lại không có cái loại cảm giác cốt nhục chí thân này! Hơn nữa khi bọn họ tan biến giấc mộng để ta tiến cung làm phi, thái độ đều trở nên cực kì lạnh lùng. Ta nghĩ, nếu thật là thân muội muội thì dù sao cũng không đến nỗi như vậy!
Tần Hàn Nguyệt vừa rơi lệ vừa thuật chuyện, có thể thấy được nữ nhân này rất thông minh, cũng không phải chuyện gì cũng không biết. Mười ba năm chịu nhục đã giúp nàng nhìn ra rất nhiều điều.
- Nhi tử! Vậy nói ra chuyện con biết đi!
Tần Hàn Nguyệt lau nước mắt, dịu dàng nói:
- Con yên tâm! Hiện tại nương thực hạnh phúc, chuyện này bất kể tốt xấu, đều đã trôi qua rồi!
Rốt cục Tần Lập cũng yên tâm, hắn chỉ sợ tâm tình Tần Hàn Nguyệt quá kích động, sẽ vì chuyện này biến thành cố tật ưu tư trong lòng, đến lúc đó thì chính hắn là kẻ tội đồ.
Tần Lập thuật lại một lần tất cả mọi chi tiết nảy sinh xung đột với Tần gia, từ đầu chí cuối Tần Hàn Nguyệt đã có chuẩn bị tâm lí, nhưng vẫn lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Thật lâu sau, nàng mới thở dài một tiếng, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói:
- Nhi tử này! Những chuyện đó là ác mộng, chúng ta không phải đều ở đây sao? Đúng không?
Tần Lập gật gật đầu, nắm bàn tay có hơi lành lạnh của Tần Hàn Nguyệt, trải qua mấy năm tĩnh dưỡng này, bàn tay Tần Hàn Nguyệt lại khôi phục vẻ nhẵn nhụi mềm mại.
- Mẫu thân! Chuyện đều trôi qua rồi! Về sau người cứ ở lại nơi này cùng ông ta. Còn chuyện của con, mẫu thân không nên bận tâm. Ở giới thế tục đủ loại ưu phiền, mẫu thân cứ xem như là một giấc mộng đi!
- Nhi tử! Con vẫn không chịu tha thứ cho phụ thân của con sao?
Tần Văn Hiên mở tao hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuổi trẻ anh tuấn này, trong lòng thầm cảm thán:
- Rất giống hắn lúc còn trẻ!
Tần Lập cười khổ nói:
- Mẫu thân! Con thích cuộc sống không có phụ thân! Con không biết phải làm thế nào đối mặt với ông nấy...cái này...hay là cứ thuận theo tự nhiên đi! Được không?
Tần Hàn Nguyệt nghe lời nói bình thản của Tần Lập, trong lòng nàng rất đau xót, năm chặt tay Tần Lập, dịu dàng nói:
- Thực xin lỗi, con trai! Là nương quá sốt ruột! Chỉ mong con không hận ông ấy, là nương đã rất hài lòng rồi!
- Ha ha! Con làm sao hận ông ấy? Nếu ông ấy dám đối xử với nương không tốt, vậy không phải là vấn đề hận ông ấy thôi đây! Con cũng dám đánh ông ấy đấy!
Tần Lập cười ha hả nói.Bạn đang đọc truyện được tại
- Xú tiểu tử! Nói bậy bạ gì vậy chứ?
Xa lườm nhi tử một cái, mối ưu thương trong lòng giảm đi rất nhiều. Sự tình đã qua đi rất nhiều năm, mà hiện tại nàng cũng có một gia đình có thể nói là hoàn mỹ.
Cho dù không buông bỏ được quá khứ, vậy thì có thể thế nào chứ? Có một số vết thương, chỉ cần có thời gian thì đều lành lặn.
Tiểu hồ ly Lệnh Hồ Phi Nguyệt ở không được liền chạy ra bên ngoài lịch lãm, lúc đầu Tần Hàn Nguyệt còn có chút lo lắng, đến khi Tần Lập nói ra tiểu nha đầu này thực lực còn mạnh hơn mình, Tần Hàn Nguyệt cả kinh nửa ngày không nói ra lời.
May mà Tần Lập không có nói cho mẫu thân biết tiểu nha đầu này là linh thú, nếu không còn không biết Tần Hàn Nguyệt sẽ có biểu hiện như thế nào nữa.
Tần Tuyết từ bên ngoài vội bước vào, hướng về phía Tần Lập nói:
- Đệ đệ! Ngươi trốn mau đi! Người Thiên Sát Môn tới, đã chặn Lệnh Hồ tiểu thư ở trên đường. Tần Tỏa đại ca đã dẫn người đi can thiệp, nói là đệ không cần xuất hiện, chỉ cần đệ không ra mặt Thiên Sát Môn không có cách nào bắt đệ được!
Tần Lập đứng dậy khẽ cười nói:
- Yên tâm đi! Đây là chuyện của ta, ta sẽ không để người khác che trước mặt ta! Luôn luôn đều là ta che mưa chắn gió cho người khác!
Nói xong, Tần Lập nhẹ bay ra cửa.
Trên đường phố, năm tên đệ tử Thiên Sát Môn vẻ mặt đầy kích động vây quanh một cô gái tuyệt sắc, cùng một đám khác đang giằng co cùng Tần gia đệ tử, phẫn nộ nói gì đó.
Một đám người vây quanh đều có vẻ mặt hưng phấn nhìn một màn này.
Thiên Sát Môn đối phó với Tần gia, một màn hay như vậy thật đúng là không dễ dàng chứng kiến!
- Hừ! Tần gia ngươi tính là gì chứ? Cũng dám ngăn cản chuyện Thiên Sát Môn ta! Ta xem ra các ngươi đều không thiết sống nữa rồi!
Nói chuyện là một nam nhân trung niên chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt hắn đặc biệt dài như mặt ngựa, trên mặt bẩm sinh còn có rất nhiều nốt rỗ, từng lỗ, lỗ chỗ giống như mặt đầm lầy bị mưa to tàn phá.
Hai mắt hắn bắn ra ánh mắt khinh thường, từ trên cao nhìn xuống Tần Tỏa ở trước mặt:
- Đúng rồi! Tần gia các ngươi không phải công khai nói, sự kiện kia cùng gia tộc các ngươi không có quan hệ gì sao? Thiên Sát Môn chúng ta làm việc các ngươi cũng dám quản à? Rõ ràng các ngươi không xem Thiên Sát Môn ở trong mắt!
Một tên đệ tử Thiên Sát Môn ngày đó gặp qua Tần Lập cùng Lệnh Hồ Phi Nguyệt, giờ phút này cười lạnh lùng nhìn đám người Tần Tỏa.
Tần Tỏa cũng không úy kị, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt nói:
- Nơi này không phải là Thiên Sát Môn, nơi này là Tần gia! Ta không cho phép các ngươi làm càn ở đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...