Trăng sáng tỏ, Tần Lập thở ra một hơi dài, trong chớp mắt dần dần khôi phục lại khí tức cực kỳ tự nhiên, theo đó thân thể Tần Lập chậm rãi tràn ra ngoài.
Trần Diệt Hàn ở cách vách, đang ngồi thổ nạp, phủ của lão cũng không xa hoa như trong tưởng tượng của người thường, thậm chí ngay cả hạ nhân cũng rất ít. Trần Diệc Hàn cả đời chưa lập gia đình, trong mắt lão chỉ có hai chữ tu luyện!
Ngay lúc vừa rồi, lão lại bỗng nhiên cả kinh, chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn sang phía trang viện của vị Hầu gia trẻ tuổi cách vách kia, trong mắt tràn nhập vẻ khó tin.
Trong nháy mắt vừa rồi, lão cảm nhận một luồng khí tức khổng lồ, mênh mông như biển rộng từ bên đó phát ra nhưng lại không tản ra bất cứ khí thế sắc bén của võ giả Thiên cấp khiến cho người ta có loại cảm giác không thở nổi. Ngược lại, khí tức đó khiến người ta kiềm lòng không nổi mà sinh ra một luồng cảm giác thân thiết.
Loại cảnh giới này chính là thứ Trần Diệc Hàn vẫn theo đuổi, nhưng lại không thể đạt tới!
Mà đối phương, một thiếu niên mười mấy tuổi, không ngờ đạt tới cảnh giới như vậy, làm sao không khiến lão sợ hãi chứ?
Một luồng ý niệm không cam lòng trong nháy mắt trỗi lên trong lòng. Nhưng lập tức khóe miệng Trần Diệc Hàn lộ ra một vẻ cười khổ. Xem ra, trên đời này, quả thật có tồn tại loại thiên tài như vậy!
Nếu không, lão thật sự không biết dùng thứ gì để giải thích biến hóa trên người vị Hầu gia trẻ tuổi kia.
Mười sáu tuồi, hắn chỉ có sáu tuổi!
Trần Diệc Hàn cảm thán, bỗng nhiên nghĩ đến trước đây Tần Lập đánh với người đến từ Huyền Đảo, dễ dàng đánh bại đối phương. Hiện tại nghĩ đến, lúc ấy Tần Lập căn bản có mười phần nắm chắc, nếu không hắn làm sao có thể đưa ra tiền cược như vậy? Chẳng những người được gọi là đỉnh cấp cao thủ như mình và Y lão không nhìn ra, những người đến từ Huyền đảo lại càng không nhìn ra được!
Mà bằng vào trận chiến thoải mái này Tần Lập lại hoàn toàn đứng vững địa vị của mình ở Thanh Long quốc, thành thần tượng trong lòng của những học sinh thiên tài trong học viện cao cấp.
Nghĩ vậy, Trần Diệc Hàn than nhẹ, thầm nghĩ: Người này bất kể suy nghĩ hay là vũ kỹ đều là hạng nhất, chỉ sợ ngay cả những thiên tài ở nơi thần bí cũng chưa chắc xuất sắc như hắn. Xem ra, mấy chục năm sau này, nhất định sẽ trở thành sân khấu của hắn! Rồi trên lịch sử của hậu thế, cũng sẽ vì thiếu niên này mà viết lên một trang sử vẻ vang!
Thật hâm mộ!
Trần Diệc Hàn lắc đầu, nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Tần Lập từ trong hậu hoa viên đi ra, thấy trong phòng Bộ Vân Yên còn đèn sáng. Do dự một chút, hắn cất bước đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa.
- Ai?
Giọng nói mềm mại của Bộ Vân Yên vang lên.
- Bộ tỷ tỷ, là ta.
- Hả? Là công tử sao? Ta sẽ mở cửa cho người.
Cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt kiều mỵ của Bộ Vân Yên, thấy Tần Lập, trên mặt mang theo vẻ vui mừng tươi cười. Đừng thấy bọn họ mỗi ngày ở trong cùng một nhà, nhưng Tần Lập ru rú trong nhà, gần như ít khi lộ diện. Mà Bộ Vân Yên ngẫu nhiên còn muốn đi vào trong điếm quan sát chuyện kinh doanh. Cho nên, cơ hội nhìn thấy Tần Lập cũng không nhiều như vậy.
- Làm sao biết được ta đang ở nơi này?
Bộ Vân Yên nhẹ giọng hỏi.
Ở chung lâu như vậy, như thế nào Bộ Vân Yên không rõ cảm tình mà Tần Lập dành cho Thượng Quan Thi Vũ. Trong lòng của nàng cũng sẽ do hành vi của mình mà cảm thấy khinh thường, cảm giác giống như năm đó nàng đã từng căm thù người phụ nữ đã cướp điphụ thân của mình đến tận xương tủy. Mà hiện tại dường như nàng cũng đang làm chuyện giống như vậy!
Nhưng cho tới bây giờ, nàng mới hiểu được, cảm tình vốn vẫn luôn ích kỷ. Cho dù nàng hiểu được, nhưng nàng cũng không đồng ý buông tay, nàng không cần trở thành kẻ duy nhất trong lòng người đàn ông này. Chỉ cần có được một vị trí nhỏ nhoi trong lòng hắn thì nàng cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Cho nên, tới hiện tại, đối với phụ thân của mình trong lòng Bộ Vân Yên cũng không còn hận ý sâu như vậy, bạc tình cũng được, lạnh lùng cũng thế. Hiện giờ nàng cũng không phải đứa bé ngây thơ, đối với thế gian muôn màu, sớm đã nhìn rõ.
- Qua một thời gian nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này. Thuận tiện xem có thể tìm được những đan dược mà Lãnh Dao liệt ra không?
Tần Lập trực tiếp nói mà không che dấu.
Nếu đã quyết định vậy thì phải làm cho tốt!
- Hả? Muốn đi chỗ đó sao?
Sắc mặt Bộ Vân Yên càng trở nên tái nhợt, trong khoảnh khắc trong mắt hiện lên một chút ảm đạm, sau đó cười cười che dấu, nói:
- Hiện tại thực lực của công tử đi tới nơi đó, có thể cam đoan không có việc gì chứ?
Tần Lập thản nhiên lắc đầu, nói:
- Loại địa phương này, cho dù sau khi ta đột phá Thiên cấp rồi mới đi thì cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra. Thân thể ta chờ được nhưng con tim ta lại không chờ được! Nơi đó có người đàn bà của ta, có mẫu thân của ta. Bất kể như thế nào, ta nhất định phải đi xem thử! Hơn nữa, các người yên tâm, thực lực của ta sớm đã đột phá Thiên cấp. Ngay lúc vừa rồi, lại có chút lĩnh ngộ. Tin rằng, ngày tiến vào cảnh giới Phá Thiên cũng sẽ không quá xa.
- Thật sự hả? Vậy thì tốt quá.
Trên mặt Bộ Vân Yên rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, sau đó sóng mắt như nước chăm chú nhìn Tần Lập, nhẹ giọng nói:
- Vân Yên không cầu gì khác, chỉ hi vọng công tử có thể mang theo Thượng Quan tiểu thư bình an trở về.
Tần Lập lặng lẽ gật gật đầu, sau đó nói:
- Hôm nay ta tới tìm ngươi, thật ra còn có một việc.
- Chuyện gì?
Đôi mi thanh tú của Bộ Vân Yên nhíu lại, nhìn Tần Lập với vẻ khó hiểu.
- Ta có thể có được tin tức của phụ thân tỷ.
Tần Lập nhìn nàng.
- Cái gì? Điều...điều này sao có thể chứ?
Bộ Vân Yên cảm giác trái tim mình như bị bóp mạnh, có một loại cảm giác nói không nên lời, chậm rãi tràn lan ra toàn thân.
- Tỷ đừng vội, là thật hay giả, hiện tại vẫn chưa biết.
Tần Lập an ủi nói:
- Họ của tỷ là lấy theo họ của phụ thân mình chứ?
Bộ Vân Yên lặng lẽ gật gật đầu, nói:
- Mặc dù lúc nhỏ mẹ ta nói cho ta biết, ta mang họ của bà nhưng thật ra ta đã sớm biết, mẹ ta không phải họ Bộ! Cho nên, họ của ta có lẽ cùng với phụ thân.
- Ừ! Phó Viện trưởng của học viện cao cấp đế quốc cũng là người có hi vọng nhất đảm nhiệm Viện trưởng sau này, họ Bộ. Gọi là Bộ Đồng. - .
Tần Lập nhẹ giọng nói, sau đó nói tiếp:
- Kỳ thật lần đầu tiên ta nhìn thấy lão, ta cũng cảm thấy kỳ quái, ánh mắt của tỷ đặc biệt giống lão. Hiện tại lão tuy rằng đã là người trung niên nhưng cũng nhìn ra được, khi còn trẻ bộ dạng của lão rất anh tuấn và là một nhân tài. Nếu lão có thể trẻ ra hai mươi tuổi thì khi đứng chung một chỗ với tỷ, nếu nói là tỷ đệ, e rằng cũng có người tin.
...
Bộ Vân Yên cười khổ một tiếng:
- Nếu lão không anh tuấn, tài năng thì năm đó mẹ ta làm sao mà yêu hắn đến chết đi sống lại? Bà vì lão mà chịu khổ rất nhiều năm, cuối cùng sớm chết khi còn trẻ.
- Bộ tỷ tỷ! Chẳng lẽ tỷ không muốn tự mình gặp mặt lão hay sao? Không muốn đối mặt hỏi lão về chuyện năm đó.
Bộ Vân Yên cắt đứt lời nói của hắn, rồi nhẹ giọng nói:
- Công tử, đừng nói nữa, không có ý nghĩa. Một thời gian sau, chờ khi ngươi đi, ta sẽ trở về thành Hoàng Sa! Ở Đại Thanh bang, cần một người của chính chúng ta. Tuy rằng Lãnh Bình trung tâm nhưng ta cảm thấy cuộc đời của ta cũng có thể có mục tiêu hoàn toàn mới! Ta muốn thực hiện lời hứa trước đây của ta, là thành lập một đế quốc thương nghiệp thật lớn! Đoạn thời gian gần đây, ta cũng vẫn đang lo lắng về vấn đề này. Cho dù công tử không đi, qua mấy ngày nữa ta cũng sẽ đề xuất.
Tần Lập thở dài một tiếng, nhiều ít hắn cũng hiểu được một ít suy nghĩ trong lòng Bộ Vân Yên, gật gật đầu, nói:
- Thích thì hãy làm đi, ta ủng hộ tỷ! Tuy nhiên tỷ cứ đi một mình như vậy, ta vẫn không quá yên tâm. Như vậy đi, cho A Hổ đi theo tỷ là được. Dù sao dược liệu mà Lãnh Dao cần luyện đan, cũng rất bình thường, giao cho Tây Qua là được rồi.
Bộ Vân Yên không từ chối, gật gật đầu, nói:
- Cho A Hổ đại ca đi theo ta thì cũng tốt. Hì hì, công tử, người yên tâm đi, Thượng Quan gia không phải vẫn coi thường công tử hay sao. Hừ, ta muốn ngày ngày trước mặt bọn họ, thành lập một đế quốc thương nghiệp cường đại, đè chết bọn họ.
Tần Lập cười cười:
- Đừng đùa quá trớn. Thượng Quan gia có thể có thêm mấy lão quái vật có thực lực Thiên cấp đấy.
- Ha ha, lời này của công từ đừng cho Thượng Quan tiểu thư nghe thấy.
Bộ Vân Yên cười nói yêu kiều, giống như khôi phục lại vẻ cởi mở lúc xưa. Nhưng đến tột cùng có phải thật sự như vậy hay không thì có ai biết được?
- Nàng sẽ không quan tâm.
Tần Lập tùy ý nói, lại không thấy được từ sâu trong đôi mắt của Bộ Vân Yên có một chút ảm đạm.
- Được rồi! Bộ tỷ tỷ, ta về trước tu luyện, tỷ đi thì đi, nhưng nhất định phải tu luyện càng thêm chuyên cần. Phải nhớ rõ, điểm cuối của chúng ta, tuyệt không phải ở trong thế tục, cho nên không cần bỏ gốc lấy ngọn. Hơn nữa, phải nhớ rõ bảo vệ tốt bản thân mình, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Lời nói thản nhiên củaTần Lập, khiến trong lòng Bộ Vân Yên một trận ấm áp, dịu dàng nói:
- Biết rồi. Không thể tưởng được công tử cũng biết quan tâm người khác như vậy. Đi nhanh đi, nếu không đi, người ta cũng bị ngươi làm cảm động mà lấy thân báo đáp đấy!
Tần Lập cười khổ lui ra ngoài, khép cánh cửa lại. Bộ Vân Yên dựa trên cửa, hai hàng nước mắt trong suốt theo hai bên má chảy xuống.
Nàng thật sự không cần gì sao? Thật sự không khát vọng tình thương của cha sao?
Nhưng trong cuộc sống này, không có gì là trọn vẹn, như ý. Cho dù nàng quan tâm, cho dù nàng tranh thủ thì thế nào chứ? Sẽ có kết quà sao?
- Thôi! Qua vài ngày, rời bỏ thành Thanh Long, dùng tất cả tâm tư để thực hiện tâm nguyện cả đời mình là được rồi!
Bộ Vân Yên nghĩ trong lòng.
- Hầu gia! Hầu gia! Xảy ra chuyện rồi. Hầu gia ngài mau ra đây đi!
Từ của phủ, rất xa truyền đến tiếng la của Đóa Đóa, tiểu nha đầu chạy vào bên trong với vẻ mặt lo lắng. Đám hạ nhân tự nhiên cũng nhận thức Đóa Đóa, bởi vì nàng vốn là ở nơi này, cũng không ngăn cản nàng, chỉ là tò mò. Ngày thường vị cô nương này luôn luôn thong dong, như thế nào hôm nay thất thố như vậy.
Thân thể Tần Lập giống như từ trên trời giáng xuống, xuất hiện bên cạnh Đóa Đóa, trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng vội, chậm rãi nói, có ta ở đây.
Đóa Đóa thở dốc kịch liệt một hồi, trên mặt tràn đầy mồ hôi đỏ lên, sau đó nói:
- Có một đám công tử vào trong điếm chúng ta, đùa giỡn với chúng ta. Sau khi Bộ tỷ tỷ đi ra, ánh mắt bọn họ càng chuyển hướng về phía Bộ tỷ tỷ, sau đó muốn mang Bộ tỷ đi. Trong đám người của bọn họ, có người rất lợi hại, khí thế tràn ra, chúng ta ngay cả động cũng không dám động, Bộ tỷ tỷ cũng không phải là đối thủ. Ta phát hiện chuyện không bình thường nên từ sau cửa chạy đến đây.
- Ta biết rồi.
Tần Lập nói xong, thân hình biến mất trong hư không.
Đóa Đóa trợn mắt há hốc mồm tìm nửa ngày, sau đó lại hỏi hạ nhân trong viện:
- Vừa rồi Hầu gia nói chuyện với ta, không phải là ảo giác của ta chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...