Duy Ngã Độc Tôn

Trên lầu cửa hàng được Bộ Vân Yên thiết kế thập phần tinh xảo. Từ bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng cả ngoài đường phố, mà từ ngoài đường lại không nhìn thấy cảnh vật trong này. Hai người nhỏ giọng nói chuyện, đột nhiên, Tần Lập vốn đang híp mắt, bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm một đám người đang từ bên kia tới, nói:

- Dường như...có phiền toái rồi đây?

Bộ Vân Yên ngẩng đầu nhìn một cái, đôi mi thanh tú nhíu lại, có vẻ bất đắc dĩ nói:

- Tam công tử của Ngự Tiền Uy Vũ Tả Tướng quân Đỗ Uy gia: Đỗ Tử Đằng, một tên ăn chơi trác táng. Hai nơi cửa hiệu Đan Dược nhà hắn, đều ở trên đường này. Bởi vì chúng ta khai trương làm cho chuyện làm ăn của nhà bọn họ trở nên vắng tanh. Gần nửa tháng nay tiểu tử này rất ngạo mạn đã đến đây hai lần cũng không thèm nói ra thân phận của mình, tưởng rằng ta không biết hắn muốn làm cái gì? Ha ha! Còn làm bộ đeo đuổi ta, chỉ là thủ hạ của hắn ngược lại rất biết tìm cơ hội dò xét.

- Tỷ không gặp hắn không phải là được sao? Ồ? Đỗ Tử Đằng? Cái tên này nghe rất êm tai nha!

Tần Lập trừng hai con mắt, không kìm nổi cười khì một tiếng, ngay lập tức sắc mặt đổi thành lạnh tanh:

- Con cháu nhà giàu từ nhỏ đều được giáo dục tốt nhất, ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, học tốt nhất, kết quả vẫn là giống nhau lại xuất hiện rất nhiều kẻ bại hoại.

- Hì hì! Ngươi ghen rồi?

Bộ Vân Yên nhẹ nhàng khoát hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trên vai Tần Lập, nhéo hai cái vẻ mặt đầy ý cười.

- Ta thật không có!

Tần Lập nhắm mắt lại chẳng muốn nhìn nữ nhân tự mình đa tình này.

Bộ Vân Yên cười khanh khách vài tiếng, than nhẹ một tiếng:

- Cho nên nha! Ngươi phải nhanh một chút ở thành Thanh Long tạo ra một vùng trời để ngăn mưa che gió cho chúng ta.

Lời này nói ra khiến trong lòng Tần Lập mềm nhũn, cái địa phương mềm mại nhất trong lòng kia bị chạm nhè nhẹ hắn giật mình, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi! Không phục ta sẽ đánh cho hắn phục!

- Nữ chủ nhà các ngươi đâu? Kêu nàng ra đây! Không thấy Đỗ tiểu Tướng quân chúng ta tới chiếu cố việc buôn bán của nàng sao?

Vừa vào cửa một giọng nói có chút chua ngoa, liền hô to gọi nhỏ ầm lên.


Đang một vài khách nhân trong cửa hàng vừa thấy cách ăn mặc cùng dáng điệu của người tới, lập tức cúi đầu bỏ đi ra ngoài. Hoành hành ngang ngược ở thành Thanh Long này đơn giản chính là con cháu quan lớn và nhà quyền thế, cũng không phải người bình thường có khả năng trêu chọc.

Người trẻ tuổi bị vây giữa đám người trông thấy thế. Khóe miệng nổi lên một vẻ chế giễu, giương cặp mắt lờ đờ, quét mấy lần trên gương mặt xinh đẹp của nữ nhân viên phục vụ. Thầm nghĩ: nữ chủ họ Bộ này, thật đúng là rất sáng ý và có bản lãnh. Không ngờ có thể nghĩ ra phương pháp như vậy. Vốn hắn cũng muốn cho hai nơi cửa hiệu Đan Dược trong nhà bắt chước làm theo, kết quả bị lão cha hắn mắng té tát vào mặt, cũng không dám...đề nghị chuyện đó nữa.

Nhưng đối với đầu óc kinh doanh của nữ chủ kêu là Bộ Yên Vân này, hắn vẫn có vài phần bội phục. Nghĩ nếu thu nữ nhân như vậy nuôi ở bên ngoài làm phòng nhì, cũng là rất không tệ! Chẳng những không cần hao phí tiền của ngươi, ngược lại còn có thể kiếm tiền cho ngươi! Loại nữ nhân này tìm đâu ra?

Bởi vì sợ phiền toái, Bộ Vân Yên đã sửa đổi lại tên của mình một chút, đối ngoại thì nói tên của mình là Bộ Yên Vân.

- Thực xin lỗi Đỗ tiểu Tướng quân! Chủ nhân nhà chúng ta hiện không có đây! Ngài muốn mua cái gì, có thể nói với ta. Chủ nhân có dặn: Đỗ tiểu Tướng quân xem trọng cái gì, đều đồng loạt giảm giá tám phần.

Cô gái dáng người cao gầy, đôi mắt trong sáng, dịu dàng nói lộ hàm răng trắng tinh.

Đây đúng là quản lý trong cửa tiệm Bộ Vân Yên tuyển ra tới, thái độ xử thế rất nhanh nhẹn hoạt bát, biết thanh niên này thích người khác gọi hắn tiểu Tướng quân mà không phải Đỗ thiếu gia. Hơn nữa Bộ Vân Yên cũng chưa từng nói qua cái gì Đỗ tiểu Tướng quân đến mua đan dược được giảm giá. Nhưng nàng ta biết Đỗ gia danh nghĩa đã quản lý hai cái cửa hiệu thuốc bắc, như thế nào có thể chạy tới nhà người khác để mua chứ?

- Ngươi? Ngươi tính cái gì vậy? Ngươi có tư cách gì nói chuyện với tiểu Tướng quân nhà ta? Hừ! Một nữ nhân so với nữ tử trăng hoa kia xuất đầu lộ diện cao quý đến đâu chứ? Cút đi!

Gã nam nhân trung niên kia nói giọng chua ngoa, vẻ mặt khinh thường trừng mắt nhìn cô gái cao gầy, lanh lãnh nói tiếp:

- Cho các ngươi một khắc thời gian, chạy nhanh gọi chủ ngươi tới đây! Thật đúng là...không có quy củ!

Mà lúc này, đám thị vệ Đỗ Tử Đằng mang tới cũng đã đứng chặn ngay cửa của cửa hiệu Đan Dược, lúc này ai muốn vào cũng không được. Rất nhanh, bên ngoài liền vây quanh một vòng người xem náo nhiệt, đang ở đó tranh nhau bàn cãi ầm ĩ cả lên.

- Hà hà! Ngươi xem, ta đã nói Đỗ tiểu Tướng quân kiên nhẫn có hạn! Thế nào? Ta nói có đúng không? Tới hai lần đó chỉ là cảnh cáo! Nhìn diện mạo nữ nhân mê hoặc kia thức thời ghê chưa! Lần này, đúng là không có làm quen tốt như vậy!

- Đúng không? Ta ngay từ đầu cũng nói qua, cửa hàng này của bọn họ làm không lâu đâu! Cửa hiệu thuốc bắc trước kia, cũng chưa ảnh hưởng gì đến sinh ý của Đỗ gia, kết quả còn không phải bị thường xuyên quấy rầy? Nói là quay về Đại Sở quốc dưỡng lão. Trên thực tế còn không phải kinh doanh không được mới bỏ đi! Đỗ gia chính là mưu đồ ép giá muốn mua chỗ này, kết quả bị nữ nhân này ngang ngược chọc gậy vào, dám mua đi! Ngươi nói xem không tìm nàng phiền toái thì tìm ai nữa chứ?

- Hừ! Vậy các ngươi nói, hôm nay có trò hay xem hay không?

- Ngươi ngốc à! Không thấy tất cả mọi người đều tụ tập lại sao? Có trò hay hay không, nhìn không biết à?

...

- Thực xin lỗi...


Cô gái cao gầy xinh đẹp trong điếm còn muốn nói cái gì, lại bị người trung niên nói chuyện chua ngoa kia, hung hăng tát một cái lên mặt.Nguồn: https://truyenfull.vn

Bốp!

Một tiếng vang giòn tan!

Bên ngoài không ít người vây xem, nhìn xuyên qua thủy tinh sáng ngời thấy thật rõ ràng, lập tức tiếng ồn ào náo động chợt ngưng lại, tất cả đều ngừng thở, vẻ mặt hưng phấn chăm chú nhìn.

Xem ra, quả nhiên lòng kiên nhẫn của Đỗ tiểu Tướng quân đã dùng hết rồi!

- Lớn mật!

Nam nhân trung niên đánh người xong, trừng khởi hai mắt phẫn nộ quát:

- Cũng không xem lại thân phận của các ngươi là gì! Dám chậm trễ với tiểu Tướng quân của nhà ta như thế! Mắt chó của các ngươi mù à!

Cô gái cao gầy ôm mặt mình có chút không dám tin, vẻ mặt ủy khuất, trong mắt rất nhanh phủ kín một màn hơi nước, nhưng vẫn cắn chặt môi không cho nước mắt rơi xuống. Vẻ mặt quật cường nhìn gã trung niên vô sỉ này.

- Ái chà chà! Ta thật không nhìn ra cô nàng này, còn rất quật cường nha?

Gã nam nhân trung niên vốn đang chờ mong thấy cô gái này hỏng mất, gào khóc, sau đó thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn. Nào ngờ cảnh đó cũng không có xuất hiện, hắn không kìm nổi ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Không biết ta mua ngươi, xong lột hết quần áo của ngươi, ngươi có còn dùng ánh mắt này nhìn ta hay không!

Mấy chữ cuối cùng gã nam nhân trung niên nói với âm điệu lanh lãnh phi thường phẫn nộ.

Sự tình phát sinh trong nháy mắt ngắn ngủn. Tần Lập cùng Bộ Vân Yên hai người lúc này mới vừa đi xuống hết thang lầu, liền thấy một màn nhân viên của mình bị người ta làm nhục.

Lập tức hai mắt Tần Lập lóe ra hai luồng sát khí mãnh liệt, Bộ Vân Yên đi bên cạnh hắn trực tiếp cảm nhận được, nhẹ nhàng nắm tay Tần Lập.

- Ây dà! Đây không phải Bộ nữ chủ tự cao tự đại đây sao?


Gã nam nhân trung niên cười lạnh nhìn Bộ Vân Yên từ thang lầu đi xuống tới, ánh mắt chiếu vào trên người Tần Lập.

- Hắn là ai vậy?

Lời này là Đỗ Tử Đằng vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó xem náo nhiệt, lên tiếng hỏi, cặp mắt lờ đờ của hắn lộ ra vẻ khinh thường, dừng ở Tần Lập trên người, lại hỏi:

- Hắn là ai vậy?

Bất cứ ai đều có thể nghe ra mùi dấm chua trong giọng nói của Đỗ Tử Đằng, không biết đúng là nghĩ rằng hắn là đang tranh giành tình nhân. Thoạt nhìn, ăn chơi trác táng cũng không phải là không đúng tý nào, ít nhất trình diễn thật sự không tệ!

- Ngươi là ai?

Tần Lập với ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nhìn Đỗ Tử Đằng.

- Láo xược!

Gã nam nhân trung niên lại rít gào lên:

- Mắt chó của ngươi mù à! Dám nói chuyện với tiểu Tướng quân như vậy! Tiểu Tướng quân nhà ta chính là...

- Câm cái miệng chó của ngươi lại!

Tần Lập cũng không thèm liếc mắt nhìn gã trung niên một cái, lạnh lùng nói:

- Chủ nhân nói chuyện, nào có phần cho hạng nô tài ngươi nói chen vào!

- Lớn mật! Bắt hắn cho ta...

Gã trung niên giận tím mặt, tuy nhiên nói còn chưa dứt lời, đã bị Tần Lập cắt ngang lần nữa.

- Ta bảo ngươi câm miệng! Cẩu nô tài ngươi không có nghe sao!

Tần Lập hướng về phía gã trung niên nam nhân trầm giọng quát lên. Tiếng quát này Tần Lập đã vận dụng lực lượng tinh thần! Gã trung niên này thực lực không mạnh như thế nào có thể chống nổi. Thân mình hắn lập tức bật lui về phía sau ba bốn bước, té ngồi phịch dưới đất.

Nhưng người bên ngoài đều không cảm nhận được loại dao động tinh thần này, chỉ nhìn thấy gã trung niên thật quá mất mặt, chỉ bị một thiếu niên hù dọa mà thành như vậy.

Tần Lập không để ý đến gã trung niên, mà đi đến trước mặt cô gái cao gầy có chút sửng sốt ngây người, dịu dàng hỏi nói:

- Đau không?


Cô gái xinh đẹp không nói gì gật gật đầu. rốt cuộc nước mắt cũng không kìm nổi, ào ào chảy tuôn xuống. Đương nhiên nàng biết thiếu niên này là ai, ngay cả nữ chủ cũng lộ ra dáng vẻ rất tôn kính hắn. Chỉ có điều Bộ nữ chủ đối xử rất tốt với các nàng, nàng không muốn bởi vì tâm trạng của bản thân mình bị ủy khuất mà gây phiền hà là tốt rồi.

Cho nên, nàng vừa rơi lệ vừa lắc đầu nói:

- Công tử...ta...không đau.

- Đừng sợ! Ta xuống chậm làm cho ngươi chịu ủy khuất.

Tần Lập nói với giọng ôn hòa khiến trong lòng cô gái ấm áp lại, nhưng vẫn cố lắc đầu:

- Công tử...ta không ủy khuất...thực không ủy khuất!

- Yên nhi! Đến đây! Lấy thuốc thoa lên mặt nàng! Cô gái này! Gương mặt rất trọng yếu đó.

Tần Lập nói xong, chuyển hướng nhìn gã trung niên bên cạnh Đỗ tiểu Tướng quân kia đang cười lạnh nhìn mình. Thấy vẻ mặt hí hửng của hắn, bộ dáng như đang chờ xem một màn kịch vui. Trong lòng Tần Lập liền biết gã trung niên này không hẳn là của Đỗ gia. Người hầu bình thường cho dù vì chủ tử cắn người, cũng sẽ không giành nổi bật hơn chủ nhân, nói cái gì cũng dám nói.

Tuy nhiên, đâu cần quản hắn là ai! Lão tử ngay cả Thái tử cũng không quan tâm. Mười thước vải trắng kia liền dọa hắn sợ tới mức hơn nửa năm không dám ra khỏi cung!

Một gã đàn ông ẻo lả như ngươi, lão tử lại sợ sao?

- Tiểu tử! Ngươi chết chắc rồi!

Gã trung niên rốt cục đứng lên, trong mắt nhiều ít có chút sợ hãi, tuy nhiên, phần nhiều là biểu tình phẫn nộ.

- Ngươi dám đánh gia gia! Ngươi có biết gia gia là ai không?

- Ta quản ngươi là ai!

Tần Lập cười chế giễu vừa nói vừa đi đến trước mặt gã trung niên, hỏi:

- Vừa rồi, ngươi dùng tay nào đánh người?

Ánh mắt gã trung niên bỗng nhiên nheo lại, chỉ trong giây lát toàn thân tản phát ra một khí thế của kẻ bề trên, thanh âm có chút bén nhọn cười lớn nói:

- Tiểu tử! Ngươi muốn học theo đám du côn ngu ngốc đó? Lão tử dùng tay nào đánh, cũng mặc kệ! Nhìn bộ dạng ăn mặc như cho của ngươi, đừng dây vào người ngươi không nên trêu chọc! Hừ! Ngươi đã chọc giận ta, tuy nhiên, người gia gia muốn thu thập, cho tới bây giờ đều là khiến đối phương chết công khai rồi! Nói rõ với ngươi Đại Thanh Bang ngươi biết không? Gia gia là sư gia của Đại Thanh Bang!

Bên ngoài đám người ở gần ngay khi vừa nghe được ba chữ Đại Thanh Bang kia, tất cả đều hốt nhiên biến sắc, kinh ngạc "A" thành tiếng! Ánh mắt đám người nhìn về phía Tần Lập cùng Bộ Vân Yên, đã chứa đầy vẻ thương cảm, dường như là đang nhìn người chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui