Ngày trước khuôn mặt hơn hai mươi tuổi đã có người lấy đi, mà giá trị của nó cũng nhỏ cho nên Tần Lập mới có thể làm một tấm nữa. Trước đây khó làm, đó là vì trong tay không có tiền. Hiện tại, tuy rằng Tần Lập chưa nói tới đại phú đại quý nhưng một chút tiền làm mặc nạ, bao giờ cũng có thể lấy ra.
Cho nên, khuôn mặt nạ hiện tại cũng càng thêm chính xác với niên kỉ hiện tại của hắn. Nhưng tuyệt không ai liên tưởng tới Tần Lập.
Tần Lập cũng không nóng lòng đi tìm đám người A Hổ. Bọn họ cũng là những thợ săn có kinh nghiệm phong phú, càng hiểu nhiều về đạo sinh tồn so với người thường. Huống chi, bộ dáng sau khi đám người A Hổ dịch dung ở trong thành lớn Thanh Long gần ngàn vạn nhân khẩu, hoàn toàn không có bất cứ nguy hiểm gì.
Việc Tần Lập phải làm, là trong khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn dung nhập vào trong thành Thanh Long, có được một thân phận hợp pháp. Sau đó lại lấy một thân phận khác, lại nhận biết đám người A Hổ, chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn hết tai họa về sau.
Tần Lập ở kiếp trước, thân là lãnh tụ bang hội, trên thực tế có nhiều lúc, hắn cũng ở vào một vị trí siêu nhiên, nội vụ bang hội cũng không cần hắn đi xử lý, mà hắn chỉ cần quản lý tốt vài tên thủ hạ tâm phúc của mình là được rồi. Như vậy thời gian cho hắn rất đầy đủ, có thể dùng để học tập những thứ mà hắn cảm thấy hứng thú.
Ngôn ngữ chính là một trong ham muốn của Tần Lập. Chung quy hắn cảm thấy mang một phiên dịch bên mình, tuy rằng uy phong nhưng lại có cảm giác bị quản chế. Hơn nữa, có lúc người phiên dịch chưa chắc có thể hoàn toàn chuyển đạt tư tưởng của đối phương cho mình.
Cho nên, Tần Lập bỏ thời gian học tập ngôn ngữ các nước, cũng chính lúc đó hắn mới phát hiện, thiên phú thật sự của mình là ở đây!
Bởi vì Tần Lập chỉ dùng không đến thời gian ba năm, nắm vững mười lăm ngôn ngữ của các nước. Hơn nữa, lợi hại nhất là ngay cả khẩu âm cũng có thể bắt chước giống đến tám phần. Diện tích quá lớn của Thiên Nguyên đại lục, ngôn ngữ cũng không thể thống nhất hoàn toàn. Tuy nhiên trải qua vô số năm phát triển, có lẽ cho ra một loại ngôn ngữ thông dụng đại lục hợp chuẩn, tựa như ngôn ngữ mà đám người Tần Lập hiện tại sử dụng, cũng là ngôn ngữ thông dụng của đại lục. Bởi vì khi mọi người ý thức được tầm quan trọng của ngôn ngữ thì các quốc gia cũng bắt đầu phát triển nó theo bản năng.
Cho tới hôm nay, trên cơ bản ngôn ngữ thông dụng của đại lục đã thay thế ngôn ngữ vốn có của nó. Tuy nói là như thế nhưng vẫn có nhiều nơi khác nhau vẫn còn giữ lại ngôn ngữ địa phương...Tỷ như nói, người phương Bắc của Thanh Long quốc, lời nói hơn phân nửa có chút hào sảng, giọng nói rất lớn, làm cho người ta cảm giác rất nhiệt tình, tương tự với lời nói với người của Tu La quốc; Mà người phương Nam của Thanh Long quốc giọng nói có chút mềm mại ôn hòa, nghe ra vô cùng thoải mái, rất gần giống với khẩu âm của người Khí Khâu quốc.
Về phần Đại Sở quốc ở phía Đông cùng với Đại Tề Quốc ở phía Tây cũng có khẩu âm bất đồng, một số phương thức biểu đạt tỉ mỉ cũng đều có sự khác biệt.
Tần Lập đâu? Hắn tìm một nhà trọ rất lớn nhưng giá cả cũng không đắt tiền bao một gian phòng ở lại lâu dài.
Đặc điểm của loại nhà trọ này, nơi chốn đủ lớn, cũng đủ phong thái, phục vụ cũng rất chu đáo, giá cả không đắt, người hơi có chút tiền cũng có thể chấp nhận được. Cho nên những thương đội đến từ các quốc gia, cũng rất thích ở những địa phương như vậy.
Mỗi ngày Tần Lập ru rú trong ngày, ngoại trừ tu luyện thì gần như toàn bộ thời gian đều dùng để học tập các thứ ngôn ngữ. Ở lâu ngày, hắn cùng với một số thương đội đóng quân trường kỳ ở nơi này, tạo được một chút giao tình với nhau, không việc gì thì uống rượu. Dần dần, khẩu âm nói chuyện của Tần Lập đã hoàn toàn thay đổi, biến thành khẩu âm của Đại Tề quốc ở phương Tây.
Lúc này, Tần Lập tráng kiện như một tên phú thương đến từ Đại Tề quốc, hơn nữa trong một lần bọn lưu manh đòi tiền tài của phú thương, Tần Lập ra tay giúp đỡ. Hơn nữa hắn còn trực tiếp xách lão đại của bang hội côn đồ kia đến đây, hơi lộ ra chút khí thế, dọa cho đối phương chết khiếp.
Nói đùa, một tên võ giả Địa cấp, làm sao bang hội của bọn chúng có thể đắc tội được cơ chứ? Hơn nữa thấy Tần Lập chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một thân uy áp đó thiếu chút nữa khiến bọn họ hồn cũng bị dọa bay đi. Tuy rằng nhận không ra Tần Lập là võ giả có cấp bậc gì nhưng có một chuyện: Bọn họ không thể trêu vào người như vậy!
Cho nên, chẳng những Tần Lập giúp đỡ phú thương này giải quyết vấn đề trước mắt, mà ngay cả ngay cả buồn phiền sau này cũng giải quyết cho hắn. Lão đại bang hội kia có được thực lực Hoàng cấp bậc chín nói ra, sau này ai dám ở đây khi dễ phú thương này thì liền khó dễ hắn!
Có thể nghĩ phú thương cảm kích Tần Lập đến mức nào.
Mà khi thương nhân ngoại quốc tiến vào nước khác, cũng có thể chứng minh loại thân phận gì đó của mình. Tuy rằng năm nước kết thành liên minh, hiện tại đang ở thời kì nhạy cảm, nhưng tra xét một số thân phận là cần thiết, nếu không chết ở đất khách quê người thì chẳng phải là ngay cả người nhà cũng tìm không thấy sao?
Đối với Tần Lập mà nói, đó chẳng qua là chuyện đơn giản như trở bàn tay, nhưng đối với phú thương mà nói, lại giống như giải quyết phiền toái to lớn. Bằng không bị người ức hiếp tổn thất tiền tài không nói, nhưng vẫn luôn nơm nớp lo sợ.Nguồn: https://truyenfull.vn
Hiện tại tốt rồi, ở vùng này, hắn đi đến đâu, cũng không ai dám xem thường hắn.
Do đó, đối với lời nói muốn quyền chứng minh thân phận Đại Tề quốc của Tần Lập, phú thương vội vàng không ngừng đáp ứng. Điều này rất dễ làm, phú thương đối phó với thế lực hung ác không được nhưng làm chuyện này chỉ là việc nhỏ.
Ba tháng sau, Tần Lập biến hóa nhanh chóng, trở thành một gã con cháu quý tộc xuống dốc họ Tần của Đại Tề quốc, đến đế đô Thanh Long quốc du lịch, muốn rèn luyện mình, tăng trưởng kiến thức một phen.
Bản lĩnh của phú thương không phải là tầm thường, ngay cả gia tộc quý tộc xuống dốc đó cũng là thật! Về phần tên Tần Lập này, ai có thời gian nhàn rỗi nhiều như vậy, đi kiểm tra một tên con cháu gia tộc của Đại Tề quốc là thật hay không? Cho dù có kiểm tra, căn bản cũng tra không ra. Bởi vì quý tộc họ Tần đó ở Đại Tề quốc, năm xưa cũng từng là một hào môn rất lớn. Con cháu trong nhà có mấy ngàn, ngoại trừ dòng chính, còn lại cũng không ở trong gia phả! Như thế nào mà tra chứ?
Về phần vì sao không đổi tên, Tần Lập cảm thấy không cần thiết, tên mình nghe ra hoàn toàn bình thường, chớ nói đến toàn bộ đại lục. Mà bên trong Thanh Long quốc, e rằng tên này không một ngàn cũng có tám trăm rồi. Tần Lập quý trọng tên này, thật ra cũng không có một chút nhỏ quan hệ nào với Tần gia ở thành Hoàng Sa. Hơn nữa, bởi vì tên này là do lão đạo sĩ đặt cho hắn!
Lão đạo sĩ khi chưa xuất gia chính là họ Tần!
Điều này đối với Tần Lập mà nói, có ý nghĩ rất đặc thù.
Thời gian mấy tháng lại nhanh chóng trôi qua, thành Thanh Long đã vào mùa đông, tuyết trắng tung bay, khí hậu trở nên rét lạnh, còn lạnh hơn thành Hoàng Sa rất nhiều.
Mười bốn tuổi, chính là lúc thân thể phát triển. Lúc này thân thể Tần Lập cao hơn trước, cũng càng ngày càng thành thục, đừng nói còn mang theo mặt nạ. Cho dù có lấy xuống, e rằng ngoại trừ người thống hận và quan tâm hắn thì người bên ngoài cũng rất khó nhận ra hắn.
Không ngừng chăm chỉ tu luyện, rốt cục đổi lấy được tiến bộ to lớn. Tần Lập cảm giác bản thân mình hiện tại chắc hẳn đạt tới thực lực Địa cấp bậc cao. Bỗng nhiên hắn tâm huyết dâng trào, nghĩ muốn đi kiểm tra thử mình đến tột cùng đạt tới cảnh giới gì. Tuy nhiên Tần Lập chuẩn bị trước tiên đi tới chỗ đám người A Hổ, bởi vì lần niết bàn thứ ba của Tây Qua sắp tới rồi!
Bất luận như thế nào, Tần Lập cũng không muốn nhìn thấy Tây Qua chỉ qua ba lượt niết bàn thì linh hồn sẽ tiêu tán mà chết. Mặc dù người tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Duy Ngã Độc Tôn, ngoại trừ hắn ra, không có người có thể tránh niết bàn, nhưng Tần Lập vẫn hy vọng có thể xuất hiện kinh hỉ. Trước đây Tần Lập đã đi gặp đám người A Hổ một lần, nếu không phải Tần Lập chủ động há miệng, đám người A Hổ căn bản không thể tưởng tượng ra: một thân thiếu niên anh tuấn có khí tức quý tộc trước mắt, miệng đầy giọng điệu Đại Tề, không ngờ chính là Tần Lập!
Đám người A Hổ cũng không hổ là thợ săn có kinh nghiệm phong phú. Sau khi bọn họ đi vào đế đô, dựa theo sự phân phó của Tần Lập, mua một tòa trạch viện to lớn. Tòa trạch viện này chiếm khoảng chừng hơn ba mươi mẫu, ở đế đô tấc đất như tấc vàng, đã xem như là xa hoa rồi. Nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng rất cần thiết. Bởi vì bất luận là huấn luyện thủ hạ hay làm chuyện gì, giữ kín bí mật cũng cần thiết, mà chỉ có một địa bàn rất lớn thì mới có thể làm tốt chuyện này.
Lãnh Dao dựa theo bản bí tịch phương thuốc, hao phí gần mười vạn lượng bạc, lại dùng một chút máu tươi của Hắc Thủy Bản Ngưu cùng với một lá Nhất Diệp Bách Niên Thảo, thành công luyện chế ra hơn mười viên "An Hồn đan". Loại đan dược này đối với chuyện nâng cao tu vi nguyên lực trợ giúp không quá lớn, nhưng đối với sự nâng cao tinh thần lực thì lại có nhiều chỗ tốt.
Vào lúc Tây Qua niết bàn lần thứ hai, dùng ba viên An Hồn đan, tuy rằng vẫn thống khổ nhưng cuối cùng Tây Qua cũng vượt qua. Hơn nữa, theo chính hắn nói, sự tổn hại so với lần đầu thì nhỏ hơn rất nhiều!
Lại trải qua thời gian gần nửa năm, thực lực của Tây Qua một mạch hướng tới Huyền cấp bậc chín!
Đối với một năm trước, chuyện này đối với một thiếu niên không có đẳng cấp mà nói, quả thật chính là một kỳ tích rồi!
Đi tới bên cửa tiểu viện, Tần Lập nhẹ nhàng gõ cửa. Hai gã hạ nhân mới tới không biết Tần Lập, tuy nhiên vẫn hỏi một câu có lệ phép:
- Xin hỏi ngài muốn tìm ai?
- Ta tìm Vương Hổ!
Vương Hổ vốn là tên của A Hổ, chỉ là khi ở thanh Hoàng Sa. Tất cả mọi người gọi hắn là A Hổ, trái lại tên này vốn không ai biết.
Hạ nhân vừa thấy thiếu niên có khí độ bất phàm là tới tìm chủ nhân, chạy nhanh đi vào bẩm báo. Chỉ giây lát, A Hổ bước nhanh từ bên trong đi ra, cười nói:
- Nguyên lai là Tần công tử đến đây. Lần này, có hàng tốt gì đến từ Đại Tề, cho ca ca nhìn thử xem?
- Tự nhiên là có.
Tần Lập mỉm cười, đi vào bên trong.
Những lời này tự nhiên là để mê hoặc người ngoài. Cẩn thận sống vạn năm, lời này vào thời đại nào cũng là chân lý.
Sau khi tiến vào nhà trong, A Hổ thu lại vẻ cười, nói:
- Lần này công tử đến đây là vì Tây Qua sao?
Tần Lập than nhẹ một tiếng, nói:
- Đúng vậy, nghị lực và sự bền bỉ của tiểu tử này ngươi cũng đã thấy, thiên phú cũng không kém. Nếu như có thể vượt qua lần niết bàn này, thành tựu tương lai không thể tính được!
A Hổ gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, ta rất thích tiểu tử này. Không riêng gì ta, Lãnh Dao cùng Vân Yên cũng thực sự rất thích hắn. Đến nơi này một năm, gần như mỗi ngày Lãnh Dao cũng nghiên cứu bản bí tịch phương pháp đan dược thượng cổ, liền muốn tìm ra một phương pháp, có thể duy trì mạng sống của Tây Qua. Hiện tại nàng vẫn còn làm thí nghiệm ở phía sau đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...