Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Tựa lên bệ cửa sổ, Kì An Chi quyết định gọi điện thoại cho Đường Mộ Thần,

“Có việc gì không?”

“Không, chuẩn bị ngủ.” Lặng yên một hồi, y dùng giọng nói ngượng ngùng giải thích với hắn, “Ngày hôm nay cha mẹ mới vừa về, em định ngày mai nói chuyện với Tiểu Ân trước.”

“Không có việc gì. Không cần anh phải đi sao? ” Không phải hắn nóng lòng, chỉ là muốn cùng y chia sẻ một chút.

“Không cần. Em nghĩ em có thể tự xử lý được!” Ngẫm lại nói thêm một câu, “Ừm, nếu như không được, sẽ gọi anh đến.”

“Được!” Đau đầu, Kì An Chi luôn luôn giải quyết mọi chuyện gọn gàng sạch sẽ lần đầu tiên có chút bất an, “Một mình em đi có được không? Thật sự không cần anh đi sao?”

“Không cần thật mà.” Khóe môi Đường Mộ Thần cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Tình yêu đúng là có thể khiến cho con người thay đổi. Không chỉ có hắn, ngay cả y cũng vậy.

“Vậy… tắt máy nhé.”

“Vâng.”

Cúi đầu đáp một tiếng, nhưng ai cũng luyến tiếc dập máy trước.


Đường Mộ Thần bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Bản nhạc hôm đó anh thổi bằng Saxophone tên là gì vậy?”

Kì An Chi bật cười, “Nghe êm tai lắm sao?”

Ách, cái này biết nói sao đây? Êm tai thì cũng đúng là êm tai, thế nhưng y không thích nhìn thấy Kì An Chi cùng người khác hợp tấu, dù cho biết rõ hắn và Tần Khang không có vấn đề gì cũng không được! Đường Mộ Thần lần đầu phát hiện, nguyên lai y cũng thật keo kiệt.

Tựa hồ nhận ra được tâm tình của y, nụ cười trên môi Kì An Chi càng thêm sâu, “Anh thổi một khúc khác cho em nghe được không?” Cũng không chờ y trả lời,đã cong môi lên huýt sáo.

Giai điệu nhu hòa thổi vào tận trong lòng Đường Mộ Thần, hòa cùng làn gió đêm mát mẻ thổi tung mái tóc ngắn của y, tâm tình chợt tốt lên rất nhiều.

Kì An Tu đột nhiên buông tờ báo trong tay, ngoáy ngoáy cái lỗ tai, “Hư! An An sao lại có hứng quá vậy?!”

Diêu Nhật Hiên cũng ngẩng đầu lên, tắt TV, tỉ mỉ nghe một hồi, lộ ra nụ cười vui vẻ, “Thực sự nha! Đã lâu không có thấy nó có hứng như vậy, hôm nay tâm tình của nó có vẻ rất tốt nha? Không nhớ đã bao lâu không nghe nó thổi! Anh nói xem, có phải An An đang yêu không? Hôm nay nó còn hỏi em, muốn nó dẫn đối tượng như thế nào về đó!”

“Thật sao?” Kì An Tu mỉm cười, “Chỉ cần nó thích, chúng ta có thể nói gì được chứ?”

“Em cũng nói với nó như vậy đấy!” Diêu Nhật Hiên vuốt ve cái bụng, hạnh phúc tiếp tục nghe.

Thế nhưng Kì An Chi nhạy cảm phát hiện ra có chút vấn đề, An An sao lại vô duyên vô cớ hỏi như thế, “Vậy nó…”


“Bản nhạc này nghe thật hay a, tên gì nhỉ?” Diêu Nhật Hiên nhíu mày, thoáng cái cắt đứt suy nghĩ của Kì An Tu.

“Forever In Love, là bản nhạc khi An An còn bé mới học Saxophone thì luyện tập nhiều nhất.”

Có lẽ là mình quá đa nghi đi? Kì An Tu do dự một chút, không có hỏi tiếp, có lẽ mình cũng nên để cho con nó có thêm nhiều tự do hơn nữa, khi nào nên nói thì nó sẽ tự nói. Chỉ là Kì An Tu không ngờ tới, khi chuyện đó xảy ra cư nhiên lại là thời điểm không nên nói ra nhất.

Đường Tùng Niên lẳng lặng đứng sau lưng cháu trai của ông.

Đêm khuya thanh tĩnh, tiếng huýt sáo truyền qua điện thoại di động rất rõ ràng, tuy rằng có nhỏ, nhưng cũng đủ để cho ông đeo máy trợ thính nghe được, rõ ràng là tiếng của một người con trai.

Mà cháu ông thì sao? Cười đến ngập tràn hạnh phúc, tựa hồ như trái tim hoàn toàn chìm đắm trong tiếng huýt sáo kia,vẻ ngọt ngào trong ánh mắt viết rõ hai chữ ── tình yêu.

Đường Tùng Niên bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó thở, trái tim già nua từng kinh qua bao phong sương như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt!

Lảo đảo lùi lại vài bước, nhờ đôi dép mềm cùng với tấm thảm lông dê trải sàn nên không phát ra tiếng động, cố gắng quay trở về phòng mình, nhưng vừa đi đến cửa thì ông không thể chống đỡ được nữa mà bám lấy giàn hoa bên cạnh cửa. Giàn hoa nhỏ bé yếu ớt không chịu nổi được trọng lực quá lớn, ầm ầm đổ ụp xuống, phát sinh tiếng động lớn trong đêm.

Đường Mộ Thần nghe được cả kinh, tiếng huýt sáo đầu bên kia cũng ngưng bặt, “Sao vậy?”


Đi qua nhìn, nói nhỏ, “Ông nội ngã! Tắt máy!”

Kì An Chi căng thẳng, ông Đường có phải đã nghe được gì rồi không?

Đường Tùng Niên không có việc gì, chỉ là bệnh tim tái phát, uống thuốc nằm nghỉ một chút là ổn. May mà cú ngã vừa rồi cũng không nặng lắm, chỉ có vài vết bầm nhỏ thôi.

Mọi người trong nhà đều xúm lại, Đường Lập Hiền cùng Trầm Bích Vân khẩn trương hỏi, “Cha, sao đột nhiên lại bị như vậy? Bây giờ cha có còn khó chịu nữa không? Có cần bọn con gọi bác sĩ đến không?”

Đường Tùng Niên ha hả cười che giấu, “Không có việc gì, không có việc gì! Đều là bệnh cũ thôi.”

Đường Mộ Thần cầm rượu thuốc, thành thạo xoa nắn mấy vết bầm trên người ông, cũng oán trách, “Sao ông không để ý một chút để bị ngã như vậy? Do dép sao? May mà có tấm thảm dày chứ không thì động đến xương cốt rồi biết làm sao?”

Nghe thấy được những lời quan tâm đầy hiếu thuận lẫn thân thiết của cháu trai, thiếu chút nữa Đường Tùng Niên đã đem những câu hỏi trong lòng nói ra.

“Mộ Thần, để em làm cho?” Ông bà Chu đã trở về, Chu Ân còn phải ở lại chuẩn bị mấy việc nữa. Gian phòng của cô cách khá xa, lúc này mới chạy tới, định tiếp nhận công việc của Đường Mộ Thần, nào ngờ lại bị đối phương thẳng thừng cự tuyệt.

“Em chưa từng học qua huấn luyện chuyên nghiệp, không biết cách xoa bóp thế nào cho đúng đâu, để anh làm được rồi!”

Thấy Chu Ân ngượng ngùng rụt tay lại, Đường Tùng Niên đem câu hỏi nghẹn ở cửa miệng nuốt trở lại, “Mấy đứa cứ về nghỉ đi! Để Thần Thần ở đây là ổn rồi.”

Biết hai ông cháu bọn họ tình thâm, Đường Tùng Niên quả thật cũng không có vấn đề gì, tất cả mọi người mới quay về phòng. Chỉ là Chu Ân hơi có chút cô đơn liếc nhìn bóng lưng Đường Mộ Thần, cái loại cảm giác cô và y thực sự không hợp nhau lại nảy lên trong lòng.

Mọi người đi ra, cửa đóng lại. Đường Mộ Thần xoa bóp đến khi vết máu bầm tan đi mới tạm thoả mãn, đột nhiên phát hiện ra không biết ông đã nhìn mình chăm chú như vậy từ bao giờ.


“Ông à, có chuyện gì sao?” Ánh mắt kia quá mức phức tạp, mang theo một loạitình tự mà Đường Mộ Thần chưa bao giờ thấy, khiến cho y không khỏi vô cùng kinh ngạc.

“A…không có gì?” Đường Tùng Niên từ ái nở nụ cười, biểu tình lại trở về như bình thường, “Ông chỉ là đột nhiên nhớ tới Thần Thần khi còn bé, chỉ lớn có thế này thôi, mỗi ngày cứ chạy theo sau mông ông, rất sợ không thấy ông đâu cả. Không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi!”

Trong lòng Đường Mộ Thần như có dòng nước ấm chảy qua, từ nhỏ đến lớn, ông không chỉ có gánh trách nhiệm làm ông, còn đảm nhận trọng trách làm cha làm mẹ, làm thầy dạy dỗ y, tình cảm của hai ông cháu họ không có lời nào có thể nói hết được.

Cầm lấy bàn tay già nua của ông dán lên trên má mình, Đường Mộ Thần phát thệ, “Mặc kệ Thần Thần lớn đến đâu, cũng là Thần Thần của ông, vĩnh viễn đều là Thần Thần của ông!”

“Đứa nhỏ này! Ông đã nói gì đâu, sao bỗng dưng lại nói những … lời như vậy?” Đường Tùng Niên vuốt ve gương mặt của cháu mình, “Ông chỉ hy vọng Thần Thần hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc! Ông biết, tuy rằng Thần Thần có cha mẹ, thế nhưng trong lòng của con, cái gia đình này thật sự không hoàn chỉnh, đúng không?”

“Ông…”

Đôi mắt Đường Tùng Niên cũng đã ươn ướt, “Vì vậy mà khi đó ông mới nói Thần Thần hãy mau lớn lên, sau khi lớn lên sẽ có một gia đình hoàn chỉnh thuộc về con, có vợ có con cái mới tạo thành một gia đình hoàn hảo được. Không phải bởi vì bất cứ lý do gì, chỉ là mong muốn Thần Thần không có gì tiếc nuối, luôn luôn phải nhìn những đứa trẻ khác có gia đình hoàn hảo.”

Đường Mộ Thần không khỏi nghẹn ngào.

Trên đời này người hiểu y nhất, yêu thương y nhất chính là ông nội. Ông nội yêu thương y như vậy, thế nhưng y lại sắp sửa ích kỷ mà nói cho ông rằng, y không thể có một gia đình “bình thường” như vậy nữa.

Xin lỗi, ông.

Sáng sớm đến công ty xử lý công sự, buổi trưa, nguyên bản hẹn Chu Ân cùng nhau đi ăn, sau đó cùng Trầm Bích Vân đi xem áo cưới và lễ phục.

Đường Mộ Thàn dự định vào buổi ăn trưa này sẽ làm rõ chân tướng với vị hôn thê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui