Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Kì An Chi vừa về nhà liền suy nghĩ, hắn có nên đem chuyện của hắn và quả táo nói trước với từng người một trong nhà không? Miễn cho nói cùng lúc thì mọi người đều sẽ bị kích thích quá độ, vậy không tốt lắm. Nhưng bắt đầu hạ thủ từ ai đây nhỉ?

Đã chọn thì phải chọn quả hồng nhuyễn xử lý trước! Kì lão đại quyết đoán lựa chọn mở điện thoại ra gọi cho thằng em thứ hai vô dụng nhất, được yêu thương nhất nhà, dù sao thì thằng nhóc này đã sớm nhìn ra được rồi nên cũngdễ nói, “Vận Phúc, em…”

“Anh cả ạ? Em là Mục Sam! Vận Phúc hiện giờ không tiện nghe điện thoại, có việc gì ạ?”

Ách? Có chuyện gì nhỉ? Kì lão đại cầm điện thoại cau mày, không nghe thấy mấy tiếng ân a kì quái gì truyền đến cả, mà đang là ban ngày, sao nó lại không tiện nghe điện thoại?

“À, anh vừa về đến nhà, ông nội hỏi tối nay hai người có rảnh thì về nhà ăn một bữa.”

Đầu bên kia Mục Sam hình như có vẻ nhịn không được mà giọng nóimang theo vẻ đắc ý xen lẫn vui mừng, “Vâng! Bọn em ở chỗ chú Ngưu làm kiểm tra xong sẽ về.”

Nga, được. Kì lão đại đang muốn ngắt điện thoại, đột nhiên nhận ra, chú Ngưu Kiến Minh sao? Vậy chỉ có một loại khả năng, “Em là nói Tiểu Vận Phúc…”

Hắc hắc! Anh cả thực sự là quá thông minh! Mục Sam ở trong điện thoại cười giống như hồ ly ăn vụng cá, “Kết quả còn chưa có, đừng nói cho ông nội và mọi người, nếu như có tin tốt, em nhất định lập tức gọi điện thoại về!”


Được rồi! Kì An Chi ngắt điện thoại nhưng không giữ bí mật cho họ, thần thần bí bí nói với ông nội và ba ba, “Tối nay lão nhị lão tam về đấy ạ, còn có một vị khách đặc biệt có thể đi cùng đến nhà mình! Ba ba chuẩn bị thêm chút đồ ăn ngon nhé!”

“An An, là ai vậy?” Diêu Nhật Hiên nhất thời kích động đến hai mắt tỏa ánh sáng, hai đứa nhỏ đã kết hôn, Diêu Nhật Hiên rất hy vọng được nghe tin mừng từ đứa con lớn a!

“Nghĩ sai rồi!” Câu kế tiếp của Kì An Chi gạt phăng cái đáp án mới nảy ra trong đầu mọi người, không thèm quan tâm mà bỏ lên lầu.

Diêu Nhật Hiên nóng lòng nhìn lão ba đã hơn tám mươi tuổi, “Ba ba, ba nói! Có thể hay không là? Là…”

Kì Dân Hạo vẫn bình tĩnh mà suy xét, “An An bình thường không bao giờ lộ ra dấu vết gì đâu. Bất quá theo như cách nó hành sự thì rất có thể là chẳng nói chẳng rằng mà đem người về luôn.”

Diêu Nhật Hiên trở nên kích động, “Vậy… có khả năng lắm đúng không? Con gọi điện thoại bảo An Tu mau về, bảo anh ấy gọi thêm đồ ăn đến! A, không, hẳn là nên đến chỗ A Võ mang đồ ăn về! Không không, A Võ và An Na đi du lịch rồi! Bây giờ tìm ai? Ai nha không được! Bụng của con phải làm sao đây?”

Diêu Nhật Hiên đã mang thai được mấy tháng, bụng đã không che được nữa.

“Tiểu Hiên con đừng hoảng!” Kì Dân Hạo nghe Diêu Nhật Hiên nói năng lộn xộn cũng nhức đầu muốn hôn mê, “Ai tới cũng vậy, chỉ là một bữa cơm thôi mà, không có gì đặc biệt hết. A Võ không có ở đây thì con cũng nấu được mà. Đến đến đến, chúng ta xem thử trong tủ lạnh còn có gì không, nếu như thiếu thì bảo An Tu gọi đồ ăn về là được!”


“Không được! Con lo lắng lắm! Nếu như nấu hỏng thì biết làm sao? Hay là bảo An Tu đặt đồ ăn ở nhà hàng nào đó về đi! Nên đặt bao nhiêu mới đủ đây?”

Không đợi Diêu Nhật Hiên tính toán xem nên đặt bao nhiêu đồ ăn, một cuộc điện thoại gọi tới đã làm sáng tỏ thân phận của vị khách thần bí, “Ba ba à! Vận Phúc có cục cưng rồi!”

Cái này… tuy rằng cũng rất vui mừng, nhưng dù sao cũng là chuyện đã dự liệu trước. Sau khi biết mình hiểu lầm, hưng phấn của Diêu Nhật Hiên rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

“Thối An An! Trêu ba vui lắm hả?” Suốt một buổi tối, Diêu Nhật Hiên đều phụng phịu không thèm để ý đến thắng con lớn nhất.

Kì An Chi cười nắc nẻ, chủ động đỡ Diêu Nhật Hiên tản bộ bồi tội, “Ba ba, con đã nói gì đâu, do ba ba tự hiểu lầm mà.”

Mặc kệ! Diêu Nhật Hiên ỷ mình là ba ba, gõ đầu đứa con một cái bạo lật, “Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Loại chuyện này có thể nói lung tung hả? Nếu như là Tiểu Vận Phúc nói thì ba còn có thể tha thứ được. Cái đầu của con không phải là thiên tài sao? Con là cố ý trêu chọc ba ba!”

“Không dám! Không dám!” Kì An Chi vội vã xin khoan dung, bất quá hắn cũng muốn thử một chút, “Ba ba à, vậy ba ba muốn con tìm người như thế nào?”


Lão đại chuyên tránh né nói đến việc hôn nhân hiếm khi lại chủ động thỉnh giáo, Diêu Nhật Hiên đương nhiên bày ra bộ dáng của người ba tốt, “Đầu tiên, nhất định là một đứa nhỏ tốt! Tâm địa thiện lương, hiếu kính trưởng bối!”

Không thành vấn đề! Kì An Chi nghĩ đến quả táo của hắn, cửa thứ nhất, qua!

“Còn có ni?”

“Thứ hai, cần…”

Diêu Nhật Hiên không nghĩ ra được nữa, “Thích là thích thôi, nào có nhiều điều kiện như vậy? Quan trọng là con thích người ta, người ta cũng thương con, như vậy là đủ rồi. Con yên tâm đi, ba ba tuyệt đối không có thành kiến, chỉ cần An An của ba tìm được người mà con yêu thương nhất, dù cho toàn bộ thế giới nói các con không xứng, ba vẫn sẽ chúc phúc cho hai đứa!”

Kì An Chi không nghĩ tới Diêu Nhật Hiên lại nói như vậy, trong lòng vô cùng cảm động,cố lấy dũng khí nhược nhược tiết lộ một chút sự thật, “Người đó là đàn ông ba cũng không ngại sao? Con nói chính là đàn ông thật sự nga! Không thể sinh con được.”

Diêu Nhật Hiên quay đầu chăm chú nhìn con trai, “Có phải con có người trong lòng rồi không?”

“Nếu như… là thật? Người đó còn là con một nữa!”


“Con đừng có gạt ba! Ba không tin đâu!” Diêu Nhật Hiên vuốt vuốt ngực, ra vẻ giận giữ gõ đầu Kì An Chi một cái, nhưng lẩm bẩm một câu, “Nếu như là con một, vậy con gây tai họa cho nhà người ta rồi! Tuy rằng ba không có ý kiến gì, nhưng mà con cũng biết rồi đó, xã hội này không chấp nhận được những chuyện như thế này đâu. Hơn nữa nếu như con thực sự tìm đến một người là con một, e rằng nhà người ta sẽ tìm đến con liều mạng đấy! Nói đâu xa, như Mộ Thần đó…”

Kì An Chi trở nên căng thẳng, “Cậu ấy xảy ra chuyện gì?”

Diêu Nhật Hiên không để ý đến vẻ quái dị trong giọng nói của đứa con, cau mày kể lại, “Nói nhỏ cho con biết, ông Đường kì thật vẫn hoài nghi nó là đồng tính luyến ái. Mộ Thần lớn đến thế này rồi nhưng vẫn chưa từng có bạn gái, kể cả khi học đại học cũng vậy! Ông Đường còn nhờ thám tử tư điều tra thì biết được bạn cùng phòng của Mộ Thần là đồng tính luyến ái, hai người bọn họ quan hệ hoàn toàn trong sáng nhưng vẫn khiến cho ông Đường chết khiếp!

“Sau đó Mộ Thần về nước, nói là muốn tự gây dựng sự nghiệp, cũng không chịu nói rốt cuộc là muốn làm gì, ai mà chả lo lắng! Sau đó nửa năm, đột nhiên bỏ chạy đến Anh quốc. Ông Đường bảo, tám chín phần mười là nó thất tình! May mà sau khi đến Anh, Mộ Thần bắt đầu có bạn gái, ông ấy mới yên lòng. Lần này về nước muốn kết hôn, ông Đường vui vẻ vô cùng ni!”

Diêu Nhật Hiên lắc đầu cảm khái, hoàn toàn không chú ý tới gương mặt tái nhợt của con mình, “Ai! Mấy đứa nhỏ các con nha, luôn thích sống theo ý mình, không muốn bị người lớn chúng ta quản, nhưng mà các con đâu có biết, trước mặt mọi người thì chúng ta kiêu ngạo vì các con, đằng sau thì lo lắng cho các con đến thế nào đâu?! Như nhà mình có ba đứa con trai còn được, nhưng mà như Đường gia, con thành đồng tính luyến ái sẽ khiến ông ấy thương tâm đến chết!”

Kì An Chi cảm thấy bản thân tựa như đang rơi xuống vực sâu không đáy. Hắn biết con đường của hắn và Đường Mộ Thần sẽ không bao giờ có thể bị cắt ngang được, nhưng không ngờ tới, bọn họ cẩn thận che giấu bao nhiêu năm như vậy mà người lớn trong nhà vẫn có thể nhận ra được.

Bọn họ tự cho là tình yêu của họ chỉ cần không hại đến ai thì họ phải được quyền yêu nhau, nhưng bọn họ lại quên mất, tình yêu của bọn họ, sớm đã định trước sẽ mang đến tổn thương cho những người thân thiết nhất của họ.

Nhất là quả táo của hắn, trên lưng em đeo nhiều gánh nặng như vậy, vậy mà anh từ trước đến giờ cư nhiên chỉ biết trách em thiếu dũng cảm, anh thật sự là một kẻ vô tâmkhông biết cảm thông!

Nhưng mọi chuyện đã vô pháp vãn hồi, tương lai sắp tới, hãy để chúng ta cùng nhau chia sẻ gánh nặng đóđi! Kì An Chi chưa bao giờ dao động, vào cái ngày mà hắn lựa chọn tình yêu này, hắn đã quyết tâm lao vào địa ngục tàn khốc rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui