Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Khi Đường Mộ Thần về đến nhà, không nghĩ tới ngoại trừ cha mẹ, còn có một đám khách không mời mà tới. Chu Ân và ông bà Chu đều được cha mẹ y mời tới, đang ngồi ở phòng khách uống nước xem quà.

Đường Lập Hiền nhìn thấy con trai trở về, không vui cau mày, tiến lên quở trách, “Con chạy đi đâu vậy? Ngay cả vị hôn thê cũng không nói một tiếng, vậy còn ra thể thống gì?”

Đường Mộ Thần có chút chột dạ, không được tự nhiên lui ra phía sau, cố gắng kéo áo che đi dấu hôn trên cổ, “Đi gặp mấy người bạn học cũ.”

“Là tổ chức tiệc độc thân sao?” Trầm Bích Vân nhanh trí, thấy ông chồng đang định mắng con, vội vàng như gà mái bảo vệ gà con xông ra yểm hộ, “Ông xã thật là, đám thanh niên có cách sống riêng của tụi nó, can thiệp nhiều quá làm gì?! Tiểu Ân còn chưa nói gì, anh lo lắng làm chi?”

Bà vừa nói vừa cười, khiến cho Chu Ân nguyên bản cũng muốn mở miệng hỏi không cách nào lên tiếng được. Mẹ chồng tương lai nói như vậy tựa hồ như có ý nhắc nhở cô, không thể quản đàn ông quá chặt, dù cho đó có là chồng mình thì cũng nên chừa cho đối phương chút tự do cá nhân.

“Đúng vậy! Con cũng tin tưởng Mộ Thần, anh ấy làm việc rất có chừng mực.” Chu Ân rất thông minh, lập tức tỏ vẻ ủng hộ mẹ chồng tương lai, làm một người vợ tốt nhu thuận.

Trầm Bích Vân rất là thoả mãn, trong lòng nghĩ thầm, dù sao thì cha mẹ luôn luôn cho rằng con của mình là đứa tốt nhất, tuyệt vời nhất thế giới, mà đối tượng có thể xứng với con mình đương nhiên phải có vẻ yếu thế hơn. Nhất là ánh mắt mẹ chồng đối với con dâu luôn luôn tràn ngập soi mói. Nhìn thấy Chu Ân hiểu chuyện như vậy, nhất thời ấn tượng dành cho cô con dâu tương lai này tốt thêm vài phần.


Kéo tay con trai, Trầm Bích Vân cười đến xán lạn, “Thần Thần, mau tới! Con xem mẹ mua cái gì cho mấy đứa nè?”

Bà đi an dưỡng ở nước ngoài nhiều năm, bỏ mặc con trai mình vào thời điểm nó cần được cha mẹ quan tâm chăm sóc nhất, vì vậy trong lòng luôn luôn cảm thấy có lỗi với con mình.

Lần này con trai kết hôn, bà đương nhiên muốn làm hết những gì tốt nhất cho con. Không chỉ mang về rất nhiều quà tặng, còn quyết ý muốn đích thân chuẩn bị hôn lễ cho con, bù đắp lại những thiệt thòi cho nó.

“Hai đứa xem, đây là những thứ dùng để bố trí tân phòng cho hai đứa, đây là bánh kẹo cưới mà mẹ nhờ bạn bè chuẩn bị, còn có đồ trang sức dành cho cô dâu nữa! Đồ cưới mẹ đã hẹn nhà thiết kế rồi, họ sẽ cung cấp các mẫu thiết kế đẹp nhất, hai đứa cứ việc chọn lựa thoải mái!Đây là phần thiết kế lễ phục dành cho Thần Thần. À, còn mấy thứ hai đứa đã đi đặt thì bỏ hết đi! Kết hôn là đại sự cả đời, đương nhiên cần phải dùng những thứ độc nhất vô nhị! Còn có xe hoa, bố trí sân khấu…”

Nhìn mẹ mình như vậy, Đường Mộ Thần không có cách nào nói đến chuyện hối hôn. Huống chi còn có ông bà Chu đang cùng mẹ y nhiệt tình thảo luận chuyện hôn sự nữa. Nhà bọn họ tuy rằng gia cảnh thường thường, nhưng nếu là gả con gái thì họ cũng không muốn làm cho qua loa, để tránh cho con gái gả chồng mà bị người chê cười, vì vậy những gì họ có thể làm thì họ sẽ dốc toàn lực.

Vô tình vô ý, Đường Mộ Thần không thể nào đứng trước mặt cả hai bên cha mẹ mà nói ra những chuyện khó khăn như vậy. Y phải làm sao đây? Mày kiếm chưa phát giác ra đã càng lúc càng nhíu chặt lại.


“Tiểu Thần, con làm sao vậy?” Ông nội vốn thân thiết với y nhất nhanh chóng phát hiện ra vẻ mặt kì quái của y, “Mệt lắm sao con?”

Ánh mắt mọi người liền tập trung trên mặt Đường Mộ Thần, đều nhìn ra vẻ bất an lẫn khó chịu trên mặt y.

“Không… không có gì!” Đường Mộ Thần miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Con cùng mấy đứa bạn uống quá chén, có chút đau đầu, thật ngại quá!”

“Sợ là con chê mẹ dài dòng có đúng không? Hay là chê những thứ mẹ chọn không đúng ý của con?” Trầm Bích Vân cười cười trêu con trai, nhưng ít nhiều lộ ra vẻ không tự tin. Dù sao bà và con trai không phải sớm chiều ở chung, rất sợ những gì bà làm đều không hợp ý nó.

“Không đâu!” Đường Mộ Thần vội vàng thề thốt phủ nhận, rất sợ mẹ y lại nghĩ lung tung. Hiếm khi thấy mẹ vui vẻ tràn trề sức sống như thế, y sao có thể tạt cho mẹ một chậu nước lạnh. Trái lại mỉm cười cổ vũ, “Có mẹ làm tham mưu cao cấp như thế này là may mắn của con nha!Mẹ, con chỉ mệt quá thôi mà!”

Nghe ra ý làm nũng của con trai, Trầm Bích Vân rất vui, “Chắc là mấy đứa thanh niên như con chả thích nghe mấy việc chuẩn bị như vầy, nếu như mệt rồi thì lên lầu nghỉ đi! Được rồi, Tiểu Ân, con cũng tìm cái gì chơi đi, không cần phải ngồi nghe chung với chúng ta đâu. Ông bà thông gia à, chúng ta nghĩ danh sách khách mời đi, tính toán xem phải mời bao nhiêu người để còn đi đặt tiệc?”


“Được!” Ông bà Chu khách sáo đồng ý, trong ánh mắt có chút lo lắng. Chú rể tương lai này, phản ứng có vẻ như không tầm thường đâu.

Đường Mộ Thần trong lòng khẽ động, nếu như có thể cùng Chu Ân sớm nói chuyện một chút, biết đâu có hiệu quả hơn ni?

Mang Chu Ân lên lầu, ra ngoài sân thượng được trồng đủ loại hoa tươi ngồi xuống, bưng ly trà lên, Đường Mộ Thần cẩn thận hỏi, “Tiểu Ân, em không muốn biết hai ngày nay anh đi đâu sao?”

Chu Ân kì quái nhìn Đường Mộ Thần, bỗng dưng nở nụ cười, nói một cách đầy ẩn ý với vị hôn phu, “Anh yên tâm, dù cho có kết hôn em cũng sẽ cho anh tự do mà! Hai người kết hôn cũng không nhất thiết phải luôn ở bên nhau, quan trọng nhất là sự tin tưởng có đúng không?”

Đường Mộ Thần suy nghĩ một chút, có ý thăm dò mà hỏi, “Nhưng hai người yêu nhaukhông phải sẽ luôn muốn giữ chặt lấy đối phương sao? Nếu như không có chút tính chiếm hữu nào thì loại tình cảm đó còn có thể gọi là tình yêu sao?”

“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Chu Ân không hiểu gì cả, sao vị hôn phu luôn luôn trầm ổn lại có suy nghĩ như vậy?”Anh trách em không ghen tuông? Một chút cũng không lo lắng về anh à? Đó đương nhiên không phải! Em cũng rất quan tâm đến anh đi đâu, chỉ là nếu anh không muốn nói thì em sẽ cho anh tự do, em lựa chọn tin tưởng anh.”

Chu Ân nói ra cách nhìn của mình trong tình cảm, “Em hiểu rằng tình yêu của hai chúng ta thiên về lý trí nhiều hơn. Mộ Thần, anh yên tâm đi, em sẽ không để ý quá nhiều đâu! Xã hội bây giờ phụ nữ đã rất có tự chủ rồi, em sẽ không quấn lấy anh, em cũng không muốn làm một người phụ nữ sau khi kết hôn sẽ ở nhà mà chăm sóc chồng. Em biết gia cảnh nhà anh rất tốt, cũng có công ty riêng, nhưng sau khi kết hôn, em muốn được ra ngoài làm việc, dùng chính khả năng của mình mà làm việc. Nếu không, thật đúng là có lỗi với bao nhiêu năm học hành!”


Cô mỉm cười bổ sung, “Anh cũng đừng có nói với em là anh có tính gia trưởng nha! Cha mẹ của em cũng có ý tứ này, bọn họ cũng không muốn em làm con chim hoàng yến ở trong ***g sắt. Em cũng đã hỏi qua ông nội và cha mẹ anh rồi, bọn họ đều nói không thành vấn đề đâu!”

Đường Mộ Thần cười cười, hết chỗ nói rồi.

Nếu như đối tượng là Kì An Chi, nếu như y hỏi hắn như thế, tám chín phần mười sẽ xông lên trực tiếp đem y áp xuống sàn nhà mà ăn y sạch sẽ, để cho y thấy tính độc chiếm của hắn cao đến mức nào.

Nếu như có thể, Đường Mộ Thần không chút nghi ngờ, hắn thậm chí có thể đem y một ngày đêm hai mươi tư tiếng đồng hồ trói bên người. Nếu như y làm ra những chuyện mà hắn muốn biết nhưng không chiếm được đáp án thì nhất định người kia sẽ phát rồ lên ngay!

Tình yêu, có đôi khi thực sự rất tục khí. Tựa như phim truyền hình nhiều tập lúc tám giờ, nếu như ngươi không ở trong đó thì sẽ cảm thấy nó rối rắm lẫn giả tạo, thế nhưng khi bản thân chân chính chìm sâu vào trong đó thì mới phát hiện bản thân làm như vậy vẫn còn chưa đủ.

Bất quá qua cuộc nói chuyện này … ít nhất … có thể giúp cho Đường Mộ Thần chân chính xác định, y đối với Chu Ân không phải là tình yêu, mà cô ấy đối với y cũng không phải. Có lẽ phải nói là, tình yêu này cũng không đến nỗi sâu đậm như cô ấy vẫn luôn cho là như vậy.

Hôm nào hẹn Chu Ân ra ngoài nói chuyện nghiêm túc một lần hẳn là sẽ ổn thỏa. Đường Mộ Thần nghĩ bụng, nhưng y không ngờ đến sự việc luôn luôn biến đổi khó mà lường trước được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui