Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử

Hít sâu một hơi, Đường Mộ Thần cố lấy dũng khí đẩy cánh cửa kia ra.

“Anh đến rồi à? Nếu anhkhông đến, thuốc của tôi…” Người đứng sau cửa không ngờ người đến lại là y, không kịp phòng bị mà xuất hiện trước mặt y với một dáng vẻ hoàn toàn khác mọi khi.

Tuy rằng khí hậu thật ôn hòa, nhưng vào lúc này mặt trời đã dần xuống núi, tỏa ánh kim quang chói mắt phản chiếu trên mặt biển, không khí cũng mang theo chút nóng bức của mùa hè, nếu như không có máy điều hòa, cho dù có ngồi bất động trên người cũng sẽ đầy mồ hôi không thoải mái.

Trong gian phòng khách sạn này không hề mở điều hòa, trái lại cửa sổ được mở rộng ra giúp cho gian phòng thông thoáng hơn.

Người trong phòng tùy ý mặc một chiếc áo thun trắng và một cái quần soóc, trên vai phủ một chiếc khăn tắm, đôi mắt hồng hồng yếu ớt biểu hiện thân thể không khỏe, trong tay còn cầm một cuộn giấy vệ sinh, một tay đang cầm giấy lau nước mũi. Rõ ràng là một con người lạnh lùng tựa băng sơn, lúc này lại ôn lương vô hại như một chú thỏ con.

Không ngờ tới y sẽ đến, Kì An Chi vô cùng kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, liền trở lại như bình thường, phảng phất một lần nữa đội lên lớpmặt nạ phòng hộ, trấn tĩnh mà thong dong, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì.

“Sao cậu lại đến đây?”

Đường Mộ Thần hạ mi mắt, có chút khó khăn ngẩng đầu lên, giống như là y không cẩn thận mà xông vào chỗ riêng tư của người khác, từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc, “Của cậu, Tom bảo mình mang đến.”


“Ừm.” Kì An Chi không nhịn được mà khụt khịt mũi, cầm lấy hộp thuốc, cũng không có ý tránh khỏi ngưỡng cửa, “Cậu mau về đi, coi chừng lây đó.”

Trong đầu Đường Mộ Thần xoay mòng mòng, vừa chua xót vừa khổ sở, giống như bị thứ gì đó nghẹn ở cổ không tiêu được. Y hắn là nên nói gì hay là làm một cái gì đó đi? Nhưng rốt cuộc là phải làm cái gì đây?

“Mau về nhà đi, đem tư liệu ngày hôm nay gửi đến sớm một chút.” Kì An Chi nhẹ nhàng nói một câu, đóng sập cửa lại ngay trước mặt Đường Mộ Thần.

Rót một cốc nước, uống thuốc, sau đó ngã vật ra trên giường, nhắm nghiền mắt, khẽ thở dài một cái. Gia khỏa này! Thật đúng là đại thiếu gia, chỉ mới bị áp lực một chút đã gặp khó khăn rồi. Bất quá, cũng không thể trách y, không phải sao?

Kì An Chi có hơi thất thần mà nghĩ, nếu như hắn rơi vào hoàn cảnh như y thì chắc ít nhiều gì cũng sẽ như vậy đi??

Ông Đường không phải là một người cổ hủ gì lắm, nhưng về phương diện con nối dòng lại dị thường bướng bỉnh. Có lẽ là đại đa số những người mang dòng máu phương Đông đều có loại tính cách này, cũng giống như ông nội hắn, chả phải xưa kia luôn thề son sắt phải ép cha hắn có con mới bằng lòng dừng tay sao?

Đương nhiên, nhà hắn coi như là rất may mắn đi. Ba ba lại có khả năng sinh con, hơn nữa ông còn có cô, ít ra cũng còn có thể có hy vọng. Huống hồ ông ngoài cứng trong mềm, bề ngoài thoạt nhìn rất khó khăn, thế nhưng chỉ cần ở chung được rồi thì lại thấy ông rất dễ tính, vì vậy năm đó khi cha muốn kết hôn với ba ba thì cũng không gặp quá nhiều trở ngại.

Nhưng mà ông Đường thì… Kì An Chi ngẫm lại có chút đau đầu.


Khi hắn nghe được Tom kể chi tiết về bệnh tình của Trầm Bích Vân thì tim hắn đập loạn không thôi. Hắn từ trước chỉ biết là bà Đường để sinh được Đường Mộ Thần đã phải chịu nhiều khổ sở, nhưng không nghĩ tới cư nhiên lại gian khổ đến như vậy.

Có thể tưởng tượng, nếu như hắn thực sự cùng với Đường Mộ Thần ở bên nhau thì sẽ gây ra cho ông Đường bao nhiêu khiếp sợ lẫn tức giận.

Bây giờ phải làm sao đây? Thiên tài Kì An Chi lại đau khổ suy tư, lẽ nào thực sự muốn quả táo của hắn cùng với một người phụ nữ khác sinh con sao?

Khoa học kỹ thuật trên thế giới tiến bộ nhanh như vậy, thế quái nào vẫn không có cách giải quyết vấn đề nam nam sinh tử chứ?

Lúc trước tham khảo ý của Tom thì anh ta chỉ cười nhạt, “Nếu như cậu có biện pháp giải quyết thì giải Nobel chắc chắn sẽ thuộc về cậu đấy! Phương thức di truyền nòi giống trên địa cầu chỉ có hai loại, sinh sản hữu tính và sinh sản vô tính. Sinh sản hữu tính phải do giống cái sinh sản cùng tế bào kết hợp mà thành, sinh sản vô tính thì đại đa số thực vật đều có thể làm được, nếu như đem cậu chôn xuống đất mà cậu có thể mọc rễ nẩy mầm, vậy cậu cứ đi thử xem!”

Một cái trợn mắt thật to cho Tom, “Không phải có nhân bản sao”

“Tôi nói chưa hết mà. Có một loại sinh sản vô tính đó là giống như vi khuẩn phân tách tế bào, ứng dụng trên động vật có vú, đó là nhân bản mà cậu nói. Bất quá loại sinh sản đơn tính này thông thường đều có chỗ thiếu sót, đại đa số đều mang theobệnh tật, hơn nữa nếu so sánh với đồng loại được tạo ra bằng sinh sản hữu tính thì kém cỏi hơn rất nhiều.”

“Lẽ nào trên trái đất này không có sinh vật nào cành lúc càng mạnh hơn sao?”


“Có chứ! Trên thế giới có rất nhiều loài sinh vật lưỡng tính như giun đất chẳng hạn. Còn có một loại ốc sên, khi chúng *** thì có thể bắn tinh cho nhau khiến song phương cùng mang thai, cái này thật là hợp lý. Hoặc có thể kể đến những người có hai bộ phận sinh dục, cậu có không? ”

Tom thao thao bất tuyệt, đọc thuộc như lòng bàn tay, “Còn có một loại sinh vật tiền sử phổ biến nhất mà cũng là loài sinh vật mạnh nhất ── con gián. Cậu biết không? Con gián chỉ cần *** một lần, có thể một mình tự đẻ trứng. Cậu xem xem cậu có thể phân loại vô nhóm nào?”

Kì An Chi trả lời Tom bằng vô số ánh mắt sắc như dao tràn đầy căm phẫn.

“Reng reng reng reng!” Tiếng chuông cửa đầu tiên là vang lên vài tiếng, thế nhưng cả buổi không thấy có phản ứng, dần trở nên dồn dập.

Kì An Chi vùi đầu vào trong chăn, nhưng tiếng chuông đáng ghét vẫn không ngừng vang lên chói tai, chân mày bất giác nhíu chặt, là đứa nào không có đạo đức công cộng như vậy chứ?

Ách? Sao nghe giống như là chuông cửa phòng mình? Kì An Chi tự cười giễu, quả nhiên là ốm nặng rồi, thính giác so với ngày thường không ngờ lại tệ đến vậy.

Lần thứ hai mở cửa, cư nhiên vẫn là cùng một người.

Đường Mộ Thần lúc này đã gấp đến độ ướt đẫm mồ hôi, đang định chạy đi nhờ nhân viên khách sạn can thiệp mở cửa hộ.

“Còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện, làm mình sợ muốn chết! Sao vậy? Không có việc gì chứ?”


Kì An Chi nghi hoặc nháy mắt mấy cái, nhìn bầu trời đã tối đen ngoài cửa sổ mới hiểu ra, “Mình chỉ chợp mắt tí thôi, không sao đâu, vẫn ổn.”

Đường Mộ Thần mới thở phào một hơi, đưa tay sờ sờ trán hắn, quả nhiên là lành lạnh với hơi ướt mồ hôi một chút thôi, cơn sốt đã lui đi nhiều.

Kì An Chi hơi mở rộng cửa, nhìn va li đằng sau lưng Đường Mộ Thần, có hơi khó hiểu, “Cậu muốn dọn đi đâu vậy?”

Đường Mộ Thần có hơi hốt hoảng, nhưng lập tức trấn tĩnh, “Mình định dọn vô đây ở mấy hôm, hai người ở chung sẽ làm được nhiều việc hơn.”

Hắn đẩy cửa ra, y đi vào, mở vali ra, bên trong chỉ có mấy bộ đồ với ít đồ dùng hằng ngày cùng laptop, chiếm vị trí lớn nhất là một hộp thức ăn thật lớn.

Đường Mộ Thần mở hộp ra, cũng không ngẩng đầu lên nhất nhất dọn lên bàn, “Mình vừa về nhà nấu ít cháo cho mọi người ăn, cậu yên tâm, đều là mình tự nấu. Ngày hôm nay gấp quá nên chưa kịp hỏi thăm bệnh trạng của cậu, ngày mai muốn ăn gì, mình nấu cho!”

Kì An Chi đóng cửa lại, nhìn hai lỗ tai hơi đỏ của y, nhíu mày, “Mình cũng sắp khỏe lại rồi.”

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, nếu y muốn ở lại thì phải làm sao? Kì An Chi cười giễu, tuy rằng anh là bệnh nhân, nhưng em có thể đừng khiêu chiến khả năng nhẫn nại của anh như thế có được không?

(PS: hắc hắc, quả táo tự dâng đến cửa, có muốn cắn một miếng hay không? Tiểu Bình An bấn rùi. Vì cái gì không khí còn không mau nóng lên? Tiểu Hoa Quế cũng bấn a. Vì cái gì cả hai đứa nhỏ đều hi sinh sắc đẹp với thân thể thơm ngào ngạt như thế mà một đêm không làm năm sáu lần? Con heo nào đó rất bấn~~. )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui