Tháng mười, chủ tử sinh hạ một vị cách cách. Bởi vì sinh vào mùa đông, cho nên chủ tử gọi là Đông Đông. Da trẻ mới sinh nhăn nhăn đỏ hồng không dễ nhìn cho lắm, qua mấy ngày nẩy nở một chút mới xinh đẹp hẳn ra, nhìn dung mạo thật giống Phúc tấn như đúc. Thành thật mà nói, Đông Vân có chút thất vọng, nếu là tiểu a ca thì tốt biết bao nhiêu! Ngược lại dường như Thập Tứ gia không thèm để ý là cách cách hay là a ca, mở yến tiệc lớn mời khách bắt đầu từ lúc tắm ba ngày, bận rộn loay hoay đến trăm ngày.
Chủ tử đang ở cữ, đương nhiên không thể cùng gia cùng phòng, mà từ khi có tiểu Cách Cách, thì đều giành hết thời gian trông nom. Thập Tứ gia tìm không ra được chút thời gian thân thiết nào, cho nên tuy cao hứng mới có được nữ nhi, nhưng vẫn có chút tính khí không thuận, nóng nảy cực kì.
Hôm đầy tháng của cách cách, chờ tiễn khách xong, Đông Vân đã mệt đến không thở được, cố lên tinh thần hầu hạ phúc tấn trở về phòng, chờ chủ tử an trí xong, nàng liền có thể trở về phòng chui lên kháng ấm áp. Trong viện tối đen như mực, không có một bóng người, đang nghi hoặc, liền bị người che miệng kéo tới hành lang. Nàng bị dọa sợ tay chân trở nên cứng ngắt, nhưng khi xoay người nhìn lại, thì ra là Phó Hữu Vinh, hắn vừa chỉ chỉ chánh phòng vừa ra dấu chớ có lên tiếng, nàng lập tức hiểu là chuyện gì xảy ra .
Trong phòng truyền đến tiếng “Binh binh bang bang” , không phải phúc tấn cùng chủ nhân sao, Đông Vân không sợ nàng bị thua thiệt, cùng Phó Hữu Vinh nhìn nhau một cái, che miệng cười. Cái này có lẽ là lạc thú khuê phòng, cứ để hai vị tổ tông kia nháo đi!
Tiểu Cách Cách càng ngày càng đáng yêu, một đôi mắt to tròn như nước trong veo, người nhìn thấy nhịn không được muốn hôn lên khuôn mặt trắng noãn kia một cái. Ngay cả Thư ma ma cũng thích đến không nhịn được, vẻ mặt nhìn tiểu cách cách tốt hơn khi nhìn Thập Tứ gia rất nhiều.
Chủ tử thương nữ nhi vô cùng, vẫn luôn bận bịu chăm sóc nàng, sau đầu mùa xuân, rốt cuộc cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút. Ngày hôm đó Thập Tứ gia cũng không có ở trong phủ, Quách Khoa kêu hai thị vệ đi theo. Phúc tấn thích nhất là phố Lưu Ly, thường đến đó tìm đồ chơi. Muốn Đông Vân nói về nơi đó, thì chỗ đó nhiều nhất chính là sách cũ, mùi nấm mốc xông vào mũi, thật không biết có cái gì hay mà đi dạo. Mọi người nói gì mà”Thư Hương”, không biết người tạo cái từ này có ngửi qua mùi vị này chưa, gọi là “Sách thối” còn không sai biệt lắm. Phúc tấn biết nàng không có hứng thú, liền cười nói: “Ta coi của ta, ngươi đi dạo quanh đây một chút đi, chỉ là cẩn thận đừng đi lạc.”
Đông Vân đáp lại, tự mình đi xem quầy vẽ tranh, lại thấy có bán đồ cổ châu báu, liền tò mò muốn chen qua đi nhìn một chút xem có giống như đồ trong hộp trang điểm của chủ tử không. Đang cầm một vòng tay xem thử ra sao, lại bị người bắt lấy cổ tay.”Bộ dạng tiểu nha đầu thật tươi tắn, đã hứa cho nhà nào chưa?” Một công tử bột tuổi còn trẻ buông lời cợt nhã, một tay kia còn muốn sờ lên khuôn mặt nàng. Đông Vân thấy hắn quần áo gọn gàng nhưng cử chỉ bỉ ổi, đè nén chán ghét trong lòng xuống, cau mày cả giận nói: “Thả cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
Có lẽ ác thiếu kia có uống chút rượu, rốt cuộc nàng tránh thoát được, đáng tiếc còn chưa chạy được một bước, liền bị hai gia đinh của hắn ngăn lại. Hắn lắc tua rua trên bím tóc đến gần, nắm cằm nàng nói: “Tiểu gia hỏa này dáng dấp nhỏ bé, thật nhìn không ra lại hung dữ như vậy!”
Đông Vân ở phủ Bối Tử, đừng nói hạ nhân, ngay cả gia cũng hòa nhã với nàng, chưa từng bị đùa giỡn vũ nhục như vậy, giận đến tát qua một cái. Đáng tiếc bị tên háo sắc kia một phát bắt được, vuốt ve tay nàng nói: “Tay nhỏ bé thật là mềm mại.” Toàn thân Đông Vân đều sởn gai óc, xấu hổ và giận dữ đến hai gò má đỏ bừng lên. Ban ngày ban mặt vô lễ với nữ tử đàng hoàng, vậy mà người vây xem hoàn toàn không có một ai ra ngăn cản. Nàng quay đầu sốt ruột tìm bóng dáng hai người Nhã Đồ và Huệ Anh ở trong đám người, vừa rồi Phúc tấn mới lệnh hai người bọn hắn đứng xa một chút, cũng không biết đi đâu rồi.
“Tiểu mỹ nhân đang tìm ai vậy?” Người nọ lại muốn sờ mặt nàng. Đông Vân nghiêng đầu tránh ra, liếc xéo gương mặt kinh tởm của hắn, hôm nay rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là mặt dày.
“Nàng đang tìm ta.” Giọng nói trong trẻo động lòng người này, chính là chủ tử của nàng đang tách đám người ra đi đến gần .
Tên háo sắc kia nhìn chủ tử ngẩn ngơ, nhất thời quên nắm chặt nàng, Đông Vân liền tránh thoát chạy về bên cạnh chủ tử. Chủ tử nhìn nàng trấn an, cầm tay của nàng, mới nheo mắt nhìn về phía người nọ nói: “Ngươi làm gì muội tử ta?” Thanh âm không lớn, nhưng ẩn chứa chút sát khí.
Người nọ như mất hết lá gan mê sắc vừa rồi, lắp bắp nói: “Ta...ta. . . . . .”
Chủ tử tiến lên trước một bước, liếc nhìn hắn hỏi: “Ngươi là ở kỳ nào, nhà ai?”
Người nọ lui về phía sau, quát tôi tớ, nói: “Chúng ta đi.” Trước khi đi còn quay lại nhìn các nàng một cái.
Nhã Đồ và Huệ Anh đợi đám người giải tán mới chạy tới, hỏi: “Phúc tấn, đã xảy ra chuyện gì?”
Chủ tử cười nói: “Không có gì.”
Lúc này một người bán hàng rong đuổi tới, nhìn chủ tử nói: “Vị phu nhân này, quyển sách trong tay ngài còn chưa trả tiền a!”
“A, thật xin lỗi!” Chủ tử sực nhớ tới, cười nhận lỗi nói, “Chỉ là, trên người ta không có mang theo bạc.”
Nàng mới vừa nói xong, ba người bên cạnh liền cúi đầu tìm hà bao, cuối cùng vẫn là Huệ Anh động tác nhanh nhẹn nhất, tìm ra bạc vụn đưa cho người bán sách.
Trên đường trở về, chủ tử vuốt tóc Đông Vân nói: “Lần tới ngươi ra ngoài, nhớ ăn mặc khá hơn một chút. Trang phục Mãn Thanh quý giá khoác lên người, sẽ không có ai dám tùy tiện động tới ngươi, hiểu không?”
Đông Vân gật đầu. Trong lòng lại nghĩ, chủ tử đẹp hơn nàng nhiều, lại không có ai dám đánh chủ ý lên nàng, có lẽ là nhìn nàng toàn thân khí phái, liền biết không thể trêu vào. Như nàng, vừa nhìn là biết dễ khi dễ, dựa hết vào quần áo, cũng không biết có tác dụng hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...