Cứ như vậy được Đại phòng dẫn tới Kinh Thành, hạ nhân ở nhà trong kinh thành nhàn hạ nhất. Trong phòng thiếu gia không thiếu tỳ nữ sai bảo, nàng là người mà hắn vì Đại tiểu thư tuyển chọn. Kể từ khi thu dọn phòng Đại tiểu thư xong, thì nàng không có chuyện gì làm nữa, mỗi ngày lau chùi cũng không mất bao nhiêu thời gian, thường hay chạy đi đến phòng Oanh nhi tiểu thư tìm đám người Uẩn Tú nói chuyện. Đối với tình hình Đại phòng Lý gia, cũng do tán gẫu mà hiểu rõ hơn. Lão gia ở trong kinh làm đại quan, có hai vị tiểu thư một vị thiếu gia. Thiếu gia có công danh trên người, hình như rất nhanh sẽ thi cử nhân. Oanh nhi tiểu thư thì đã biết đến, mà chủ tử chưa từng gặp qua của nàng kia mới là phức tạp.
Đại tiểu thư là tỷ tỷ sanh đôi với thiếu gia, nhất định dung mạo rất đẹp mắt. Nhưng tại sao vẫn chưa trở về nhà? Thiếu gia nói, Đại tiểu thư thân thể không khỏe, ở nơi khác dưỡng bệnh. Nhưng bọn hạ nhân trong phủ truyền với nhau rằng, Đại tiểu thư là đi ra ngoài. Chẳng lẽ cùng người bỏ trốn ư? Trước kia ở Tiền gia cũng đã nghe nói qua, tiểu thư một nhà nào đó theo người bên ngoài cùng nhau trốn ra khỏi nhà. Nhưng mà, thật sự khó có thể tưởng tượng, thiếu gia tuấn nhã như vậy, bào tỷ của hắn sao làm ra chuyện chẳng biết xấu hổ như thế được.
Về sau, lại nghe nói Đại tiểu thư là hứa gả cho hoàng tử làm Trắc Thất, còn là Vạn Tuế Gia khâm điểm ban cho nhân duyên. Nàng liền khẳng định chuyện phỏng đoán bỏ trốn kia là không chính xác. Đối với Đại tiểu thư, nàng càng hiếu kỳ thêm rồi.
Hôm nay, nàng đang ở sau nhà cắt cành đào, chuẩn bị cắm vào bình, rồi đặt vào trong phòng Đại tiểu thư và thiếu gia mỗi người một bình, liền nghe Phùng ma ma sốt ruột kêu: "Bích Lạc, Bích Lạc!"
"Dạ —— ở chỗ này." Nàng lên tiếng. Tên Bích Lạc này không thuận miệng, nhưng mà nếu là thiếu gia đặt cho, nàng cũng thật vui mừng đón nhận.
"Ôi chao, làm sao ngươi còn ở chỗ này nha! Vứt đồ trên tay đi, để xuống để xuống mau!" Phùng ma ma lôi kéo nàng đi, "Ngươi còn không biết hả, Đại tiểu thư đã về rồi!"
Nàng vừa nghe, vứt cây kéo lên trên đất, chạy như bay trở về. Thở hồng hộc chạy trở về viện, trên đường đụng phải ai cũng không rõ, vịn cửa phòng nhìn quanh vào trong, chỉ thấy một người ngồi đối diện với Oanh nhi tiểu thư, đây chính là Đại tiểu thư sao. Thật. . . . .đẹp quá, vẻ đẹp hoàn toàn khác với Nhị tiểu thư. Nói như thế nào đây, nàng nhìn ngươi một cái, ánh mắt đó có thể làm cho ngươi không ngốc đầu lên được. Đây chính là chủ tử của nàng á!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...