Ta bước lên một bước, bắt được tay hắn lại, Thập Tứ thấy ta liền buông cánh tay xuống. Ta nhìn gã sai vặt kia cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, trên tay phải có một vết roi thật sâu, trên mặt cũng bị trầy da, mới vừa rồi Thập Tứ căn bản không quất được hắn, hẳn là bị Đông Đông đánh, không nhịn được giận sôi lên, giật lấy roi ngựa hung hăng ném trên đất một cái, nói: "Nên quất không phải là hắn."
Thập Tứ ôm ta nói: "Đừng lo lắng, ta đi tìm Đông Đông trở về." Nói xong liền dẫn theo một tốp người dắt ngựa đi ra cửa.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, liền nghe tiếng nhân mã ồn ào ngoài cổng chính, Thập Tứ mang theo Đông Đông cùng cưỡi chung một con ngựa vào cửa, đi theo phía sau còn có Hoằng Xuân, Hoằng Minh, Hoằng Ánh cùng một đám gia nhân. Ta đợi ở dưới mái hiên một chút, nhìn thấy bọn họ liền xoay người trở về viện, vừa vào nhà chính ngồi xuống, Thập Tứ liền ôm Đông Đông trở lại. Đông Đông nghiêng mặt nhìn ta, rồi ôm cổ của cha nàng không chịu buông.
Thập Tứ vỗ vỗ nữ nhi, cười nói với ta: "Bọn nhỏ đua ngựa ở trong trang viên của Thập ca, Hoằng Xuân Hoằng Minh mấy tiểu tử kia không chịu mang nàng đi theo, cho nên. . . . . ."
"Cho nên liền cởi ngựa của ta chạy đi cùng các ca ca so tài?" Ta hất cằm với Đông Đông, trầm giọng nói: "Con qua đây."
Nàng run lên, lại co vào trong ngực Thập Tứ. Thập Tứ nhẹ giọng trấn an, thả nàng xuống nói: "Đi đi, nhận sai với ngạch nương con." Nàng nhìn nhìn Thập Tứ, xoắn vạt áo rề rà đến trước mặt ta.
Ta hỏi: "Biết mình sai ở đâu không?"
Nàng cúi đầu, lấy mũi giày quẹt quẹt sàn nhà, không cam lòng nũng nịu nói: "Không nên trộm cưỡi ‘ lốm đốm ’, không nên lén đi ra ngoài. . . . . . Nhưng mà, nhưng mà tại bọn hắn cười Câu nhi của con thấp lùn mà. . . . . ."
"Những cái này tạm thời không đề cập tới! Con đả thương người, con biết không?" Ta ngắt lời nói.
Nàng sững sốt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó chẳng hề để ý nói: "A, chính là tên tiểu tử trông coi ngựa kia. Ai bảo hắn nắm ‘ lốm đốm ’ không thả, con liền quất nhẹ một roi, không có gì đáng ngại."
Nàng lúc nào thì biến thành như vậy? Ta không khống chế được tức giận, vỗ bàn trà đứng dậy: "Quất nhẹ một roi? Ngươi nói thật nhẹ nhàng!" Ly trà rơi xuống đất, "Choang" vỡ tan tành. Đông Đông sợ tới mức run lên, nước mắt chảy xuống.
Nhìn bộ dáng uất ức này của nàng, bình thường sẽ cảm thấy đau lòng, lúc này chỉ cảm thấy phiền lòng, khoát tay áo nói: "Trở về phòng. Sáng mai đi với ta nói xin lỗi với người ta."
"Con không đi!" Nàng nhìn chằm chằm ta nói.
"Cái gì?"
"Con sẽ không đi. Con là chủ tử, hắn là nô tài, con muốn đánh liền đánh!" Nàng vừa rơi lệ vừa hô to với ta.
Ta khó có thể tin nhìn nàng, vô cùng gian nan thu hồi tát tay nàng, nghiến răng nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Bất quá kiếp này vận khí ngươi tốt, là nữ nhi Ama ngươi thôi!"
Thập Tứ xông lên ngăn cản ta nói: "Bảo bối, nàng tội gì vì một tên nô tài cùng Đông Đông sinh khí lớn như vậy. Cẩn thận làm hại thân thể!"
Bây giờ ta mới phát hiện, cho dù biết được vấn đề ở đâu, nhưng cũng bất lực. Nhắm mắt lại, nhìn hắn dịu dàng nói: "Gần đây Thuận Thừa Quận Vương hoăng rồi, Quý Tự đã chết, vùng biên cương Mông Cổ lại xảy ra chuyện, ngươi đủ bận rộn rồi."
"Vẫn. . . . . .Khá tốt." Hắn sững sờ nhìn chằm chằm ta nói.
"Chuyện Đông Đông, ta trông nom là được." Ta dắt tay của hắn, đưa hắn tới cửa: "Mấy ngày nay ngươi đều thức đến nửa đêm. Ngươi làm việc của ngươi đi, cũng đừng thức quá muộn."
Tiễn bước Thập Tứ, xoay người ra lệnh cho Đông Đông: "Trở về phòng, một tháng không cho phép ra cửa! Tối nay không cho phép ăn cơm, ngẫm lại mình sai ở đâu. Sáng sớm ngày mai đi xin lỗi người ta!"
"Con nói không đi thì không đi!" Đông Đông dậm chân một cái, chạy ra khỏi phòng, dừng lại ở ngưỡng cửa quát, "Tối nay con không ăn cơm, sáng mai cũng không ăn cơm, về sau cũng không ăn luôn!" Nói xong liền chạy về phòng của mình, bà vú cùng nha hoàn rối rít đuổi theo ở sau lưng nàng.
Buổi tối qua canh ba vẫn lăn qua lộn lại không cách nào ngủ. Thập Tứ cũng không ngủ, ôm ta nói khẽ: "Nếu ta không phải là nhi tử của Hoàng a mã, vậy nàng. . . . . ."
"Cái gì?" Ta mở mắt ra hỏi.
Hắn hôn mặt của ta, nói: "Không có gì. Ngủ đi."
Sáng ngày hôm sau dùng cơm xong, vẫn muốn đi vào cung. Khi rời phủ lên xe thì Thư ma ma vô cùng lo lắng chạy tới, ngăn ta nói: "Phúc tấn, không cho phép cách cách ăn cơm như thế sao được? Từ trung ngọ hôm qua đến nay cách cách không có một hột cơm, sẽ đói chết đó!"
Ta liếc nàng một cái, hỏi: "Ngươi đưa đồ cho nàng cũng không chịu ăn à?"
Nàng rũ mắt xuống, trả lời: "Cái gì cách cách cũng không chịu dùng."
"Đó chính là vẫn chưa đói, ma ma để mặc nó đi." Ta ở bên trong xe ngồi vào chỗ của mình, phân phó Đông Vân, "Đi thôi." Đông Vân liếc mắt ra hiệu cho gã sai vặt đánh xe, buông rèm xuống, xe ngựa liền lắc lư lên đường.
Lúc tới giờ cơm tối, Thư ma ma lại tới nữa, ta chỉ chăm chú gắp đồ ăn trên bàn vào chén cơm trong tay, nàng vòng hai vòng, dậm chân tự mình đi ra ngoài.
Sau khi thu dọn bàn ăn, mới vừa súc miệng, một thuyết khách khác đi vào phòng . Lý Nam đã là thiếu niên nho nhỏ, da trắng nõn, ngũ quan bảy phần giống hệt nương nó, tướng mạo xinh đẹp như nữ hài, nhưng đỉnh đầu cao hơn đứa bé cùng lứa một chút. Nó nhanh nhẹn cúi chào thỉnh an, gọi: "Cô cô."
Ta vẫy nó đến gần một chút, hỏi: "Làm xong bài tập rồi sao?"
"Làm xong." Nó khoanh tay đáp, mấp máy môi, lại nói, "Đông Đông còn chưa có làm. Nàng đói bụng, con dạy nàng, nàng cũng không còn hơi sức nghe."
Ta vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của nó, nói: "Cho người đưa đồ ăn cho nàng còn ít sao?"
Nó vỗ đầu, nói: "Nàng rất bướng bỉnh, cái gì cũng không chịu ăn. Hôm nay khóc suốt, cổ họng đều bị khàn luôn rồi."
Ta thở dài: "Nàng cảm thấy uất ức phải không?"
Lý Nam nắm tay áo của ta, ngửa đầu nói: "Cô cô, thật ra thì Đông Đông biết sai rồi, chỉ là giận dỗi với người."
Ta vỗ vỗ vai của nó, nói: "Ừ, ta biết rồi, con trở về đi ngủ sớm một chút." Nó nhất thời còn không chịu đi, ta mỉm cười vỗ phía sau lưng của nó, nó mới bước từng bước quay đầu ra khỏi phòng.
Buổi tối Thập Tứ trở về phòng, ta tận lực tránh chuyện này, hắn cũng không tìm được cơ hội nói với ta. Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, hắn hạ triều trở lại đi nhìn nữ nhi trước, rồi sau đó mặt rầu rỉ lôi kéo ta nói: "Bảo bối, Đông Đông hai ngày chưa ăn cái gì. Bé con nghe lời nàng, nàng khuyên nhủ bé con có được hay không? Chỉ cần đừng bảo bỏ đói bé con hại thân thể, về sau nàng nghĩ phạt bé con thế nào cũng được!"
Đứa nhỏ này quá cố chấp, không biết là giống ai!"Ai ——" ta không thể không cúi đầu thở dài, nói: " Ta đi xem một chút."
Bước vào phòng Đông Đông, liền nghe mùi thơm của thức ăn, bà vú đang cầm chén khuyên nàng ăn cái gì. Thư ma ma nhìn thấy ta, vẻ mặt phức tạp, giống như yên tâm lại giống như oán giận. Ta phất phất tay, ý bảo các nàng lui xuống trước đi, chỉ một phút đồng hồ, trong phòng chỉ còn lại ta và Đông Đông.
Đông Đông xõa tóc rối bời nằm ở trên kháng, thỉnh thoảng khóc thút thít. Ta ngồi vào mép kháng, nàng liền lui về bên trong, bĩu môi nghiêng đầu đi không để ý ta. Ta thở dài một cái, nói: "Con là nữ nhi của ta, ta không thể nào nhìn con đói chết. Cho nên, ta nhận thua."
Nàng đột nhiên quay lại nhìn ta, trên mặt nước mắt chưa khô tràn đầy kinh ngạc. Ta tiếp tục nói: "Chỉ là con có phải thật sự cho rằng mình không sai hay không? Ngang ngược kiêu ngạo, la lối om sòm đánh người, con cảm thấy cái này gọi là cao quý sao? Nếu là như vậy, chỗ này của con cũng quá nhỏ, còn không bằng những cách cách không có đọc qua sách." Nói xong chỉ chỉ trái tim của nàng.
Nàng vẫn cúi đầu cắn môi dưới không nói lời nào. Ta vuốt vuốt tóc trên trán của nàng, sau cùng nói: "Con lớn rồi, sẽ tự mình biết suy nghĩ mọi chuyện. Nếu thật sự chán ghét ta giáo huấn con, về sau ta cũng không quản con nữa."
Nàng "Oa"một tiếng khóc lên, nhào vào trong lòng ta nói: "Nương, không muốn không quan tâm con!"
Đút Đông Đông ăn hai chén cháo, liền dẫn nàng đi xem gã sai vặt bị nàng đánh. Nàng nhìn thấy đứa bé kia trên tay trên mặt bị thương, vừa sợ vừa xấu hổ, cúi đầu nắm tay của ta không nói tiếng nào. Ra khỏi căn phòng nhỏ nơi mà đứa bé kia cùng phụ thân hắn ở, ta nâng mặt của nàng lên nói: "Trước khi thương thế của tiểu ca ca kia tốt lên, mỗi tháng phải bồi thường cho người ta mười lượng bạc, tiền bạc thì khấu trừ từ bên trong tiền tiêu vặt hàng tháng của con."
Nàng không có phản đối, chỉ ra sức gật đầu."Ngựa ta có thể dạy con cưỡi tốt hơn, cung tiễn cũng có thể dạy con bắn chính xác hơn." Ta nắm tay của nàng, vừa đi vừa nói, "Chỉ là con phải hiểu được, tôn quý không phải dùng cậy mạnh ngang ngược tới biểu hiện. Đối kháng cường giả là dũng cảm, mà khi dễ người yếu hơn mình là tàn bạo vô sỉ."
Nàng cái hiểu cái không, lại bĩu môi nói: "Nương, con biết rồi. Con hung dữlàm cho người ta ghét. . . . . . Về sau con sẽ không đánh người nữa á!" Trong lòng cảm thấy có chút an ủi, cười sờ sờ đầu của nàng, chỉ hy vọng nàng có thể nhớ lời mình đã nói.
*********
Khi mùa xuân trôi qua, một cơn mưa phùn kéo dài suốt đêm, Thiền Tuyết yên tĩnh ra đi. Đỉnh Tân được phong danh hiệu quý nhân, tang lễ theo nghi thức tần lệ, Hoàng đế còn đích thân viết tế văn Hán Văn, cũng có thể gọi là vinh dự. Cữu mẫu thương tâm một tháng cơm nước không vô, các huynh đệ tỷ muội cũng buồn bã, bất quá, đối với nàng mà nói, có lẽ rời đi như thế mới coi là thanh thản.
Gặp lại Hoàng đế, trên gương mặt già nua của hắn không che giấu được bi thương, trước lúc đi tái ngoại Bắc tuần, liền bị bệnh. Sau khi từ Nhiệt Hà hồi cung, bệnh tình của Hoàng đế và Thái hậu cũng ngày càng trầm trọng. Tháng mười hai, Hoàng thái hậu băng hà.
Sinh nhật ba mươi tuổi của ta, liền trôi qua trong quốc tang. Đầu tháng giêng là hai mươi bảy ngày đại tế Thái hậu, cởi xuống đồ tang chỉ có ba ngày, mất đi tổ mẫu sầu não bi thương lan tràn khắp Tử Cấm thành, khiến kế hoạch ăn mừng nửa năm trước tan vỡ Thập Tứ chỉ có thể ôm ta yên lặng không nói gì.
Nhưng là Hoàng đế và các hạ thần của hắn cũng không thể đắm chìm ở trong bi thống bao lâu, kỳ binh của Chuẩn Cát Nhĩ công hãm Lạp Tát, Lạp Tàng Kha Hãn gửi thư dâng tấu cầu viện khuấy đảo an bình trên triều đình. Hoàng đế lập tức lệnh cho thị vệ Sắc Lăng cùng với Tây An Tướng quân Ấn Vụ Tổng đốc Ngạch Luân Đặc đi viện trợ. Trong tháng năm, lại được tin Lạp Tàng Kha Hãn —— Hòa Thạc Đặc Mông Cổ ở Tây Tạng một vị Kha Hãn vương cuối cùng, từ lúc dâng tấu chương cầu viện trước khi tới Bắc Kinh đã bỏ mình. Mà tình huống tiếp theo, càng làm cho Hoàng đế và văn võ cả triều kinh hãi: viện binh ở Ca Lạt Ô toàn quân bị diệt.
Quân báo này khiến triều đình nổ oanh, có chủ chiến, có chủ hòa, hơn nữa là ba phải. Hình như Thập Tứ ở phe phát động chủ chiến, mỗi ngày về nhà nói mãi "Tây Tạng nếu loạn, Thanh Hải, Tứ Xuyên nhất định sẽ nguy hiểm " , "Chính xác là họa lớn, họa này chưa diệt trừ, Đại Thanh ta làm sao yên ổn" vân vân. Nhưng mà làm cho hắn phiền não nhất không phải là ở Viễn Y LêSách Vọng A Lạp Bố Thản, cũng không phải là Lạp Tát bị chiếm đóng, mà là thái độ mập mờ của triều thần cùng các huynh đệ của hắn.
"Chuẩn Cát Nhĩ bất nghĩa nên thảo phạt, chỉ là Tây Tạng xa xôi, dụng binh không dễ, chi bằng cực kỳ thận trọng. . . . . . " hắn hắn giọng bắt chước người ta nói chuyện, tiếp theo vỗ bàn một cái nói, "Hòa hay chiến rốt cuộc phải cho ý kiến nha! Nói cũng như chưa nói, đám cẩu vật này! Không có chút chủ ý." Hắn tức giận vẫn là tức giận, cũng chỉ ở nhà phát tiết, ai bảo hơn phân nửa vương công đại thần đều lập lờ như vậy, mà đại đa số huynh đệ của hắn cũng ôm chặt thái độ giống nhau. Bất quá, hắn cũng không lo lắng, bởi vì Hoàng đế cha hắn, phương diện này có nhiều chủ ý, đủ làm cho người ta tin tưởng.
Quả nhiên, không lâu sau, Hoàng đế liền quyết định xuất binh Tây Bắc, nhưng chọn chủ soái lại thành một vấn đề nan giải. Nếu kết luận chiến, sẽ không có ai do dự nữa, những người ban đầu chủ chiến, phản chiến, khuấy nhiễu tất cả đi ra tiến cử tự tiến cử, thật là náo nhiệt. Thập Tứ cũng hăm he nóng lòng muốn thử.
"Vì sao ngươi muốn tranh chức đại tướng quân này?" Ta hỏi hắn.
"Vì quốc gia cống hiến, vì phụ hoàng phân ưu, đây là trung hiếu lưỡng toàn , có thể không tranh sao? Lại nói, như có thể lập nên thành tựu, cũng không coi là sống uổng phí một đời!"
Ta nhìn mắt hắn, nói: "Coi như cuối cùng có thể làm Tướng quân, cũng không đại biểu có thể vì vậy trở thành quân chủ. Ngươi, đã nghĩ xong rồi sao?"
"Trước mắt ta chỉ muốn làm tướng quân, việc khác mặc kệ nó!" Hắn kiên định đáp, rồi sau đó lại hỏi, "Nàng phản đối sao?"
Ta lắc đầu, cười nói: "Ta tại sao muốn phản đối? Cơ hội ra chiến trường rất khó." Chỉ cần hắn không phải đơn thuần vì tích lũy tư cách, chuyện này chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Hắn mừng rỡ như điên, ôm ta từ trong viện trở về trong phòng, vòng quanh cái bàn tròn vài vòng, cuối cùng dựa lưng vào tủ quần áo cao lớn hôn ta.
Ở đây thế cục còn chưa rõ ràng, Lý Mạc và Lý Thục đột nhiên tới Kinh Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...