Đường Về (Phần 2)

Trong viện phòng ốc không nhiều lắm, trong đó xây dựng hầu như phân nửa thuộc về cá nhân Thập Tứ ( bao gồm người hầu hạ ở bên cạnh). Ngoại trừ ta và Đông Đông, Hoàn Nhan các nàng và nhi nữ của Thập Tứ, mỗi người đều được phân đến mấy gian phòng. Đối với vấn đề không có phòng riêng của mình, ta và Thập Tứ thảo luận thật lâu cũng không đạt thành nhận thức chung, tạm thời chỉ có thể xếp vào trong phòng hắn.

Hôm nay Thập Tứ vì viện mới hoàn thành, mở tiệc chiêu đãi thân bằng náo nhiệt một ngày. Những khách nhân đều ở trước tiền viện, đứa nhỏ Đông Đông này một mình chạy đi đâu không thấy bóng dáng, bà vú và Thư ma ma lo lắng quýnh lên. Ta ở bên cạnh hồ tìm được Lý Nam, nó đang cùng Đại Bối Tiểu Bối câu cá nhỏ. Hỏi nó có gặp qua Đông Đông không, nó trả lời nói mới vừa rồi còn ở đây, sau đó cùng bọn Hoằng Trú chạy đi vào rừng phía sau nhà chính chơi.

Ta theo phương hướng nó chỉ tìm kiếm, dọc theo đường hẻm phần nhiều là cây liễu, xen kẻ có mấy buội cây Hải Đường, thời kỳ nở hoa còn chưa qua, cánh hoa trắng hoặc hồng luôn rơi rụng trên bả vai, ta cũng lười vuốt xuống. Trời vừa mới mưa, nước trong đất chưa khô, ta đi rất cẩn thận.

Vì hôm nay, ta đặc biệt dùng vải sa tanh đồng nhất, làm cho mình và Đông Đông mỗi người một bộ quần áo, màu xanh nhạt đan xen cánh hoa nhỏ màu vàng nhạt, nút thắt dùng màu xanh lá, mặc lên người có vẻ rất linh lợi.

Lúc này, chợt nhìn thấy bóng dáng xanh nhạt ở đằng trước! Ta đến gần hai bước, thì thấy Đông Đông đưa lưng về phía ta, một tay chống nạnh, hung hăng xưng bá chỉ vào đứa bé nhỏ gầy trước mặt chất vấn: "Mới vừa rồi ngươi sai Lý Nam giúp ngươi cầm cần câu phải không? Ngươi dựa vào cái gì mà dám sai khiến hắn?"

Đứa bé trai kia nhỏ hơn Đông Đông khoảng chừng một hai tuổi, thấp hơn nàng nửa cái đầu, bị bộ dáng hung hăng của nàng dọa sợ, cà lăm nói: "Ta, ta…Ta không có. . . . . ."

"Còn nói không có! Ta đều nhìn thấy rồi. Ngạch nương nói không cho người khi dễ biểu ca, ngay cả ta cũng không thể sai khiến hắn, người khác càng không được!" Đông Đông tiến tới gần một bước nói.

Đứa bé kia sợ đến mức lui về phía sau mấy bước, Hoằng Trú đứng ở bên cạnh vội vàng ngọt ngào ngây thơ nói: "Đông Đông tỷ tỷ, Tứ ca không phải cố ý. Ngươi đừng mắng hắn."

Lúc này ta mới biết thì ra đứa bé kia là Hoằng Lịch. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi nhìn nhiều thêm một chút, cũng chỉ là đứa bé năm tuổi rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Đông Đông bĩu môi suy nghĩ một chút, khua tay nói: "Được rồi. Tiểu tử kia ngươi qua đây." Hoằng Lịch dè dặt tới gần nàng hai bước. Nàng chỉ vào nó nói, "Từ lúc gặp mặt đến bây giờ ngươi còn chưa có gọi qua ta. Gọi Quận chúa tỷ tỷ."

Hoằng Lịch cắn môi nửa ngày vẫn không mở miệng, có lẽ là đang suy nghĩ có muốn khuất phục ở dưới dâm uy của nàng hay không. Đông Đông không kiên nhẫn: "Nhanh lên gọi a! Ngươi câm à!"

Hoằng Lịch ngẩng đầu lên, lấy dũng khí nói: "Không cần. Các ca ca nói. . . . . . Bọn họ nói ngươi là thỏ cách cách." Nói xong hai tay để lên đỉnh đầu, khoa tay múa chân tạo ra hình dáng lỗ tai con thỏ.

Đông Đông bị nói thành cô nàng thỏ vì động tác này của nó hoàn toàn nổi giận, xông lên đẩy nó ngã xuống: "Ngươi mới là con thỏ nhỏ chết tiệt kia!" Nàng học lời chửi thô tục kia ở đâu? Ta còn nghi vấn, hai đứa bé cũng đã lăn lộn ở trên mặt đất. Ta do dự có muốn đi ra ngoài ngăn cản hay không, trẻ con đánh nhau, hẳn là không sao cả, ừhm, dù sao bộ quần áo kia của Đông Đông cũng bị hủy đi rồi. Hoằng Trú lại vội vã đi lên khuyên can: "Đông Đông tỷ tỷ, Tứ ca, đừng đánh nhau!"


"Ngươi tránh ra!" Đông Đông dùng sức đẩy Hoằng Trú ra, nó đứng không vững, cũng đặt mông ngồi ở trong bùn.

Hoằng Lịch tuy là nam hài, nhưng không lớn bằng Đông Đông, sức lực cũng không bằng nàng, rơi vào thế yếu. Đông Đông cưỡi ở trên lưng nó, nắm lấy hai tay của nó, lôi đuôi sam của nó, thở hồng hộc hỏi: "Đầu hàng hay không?" Hoằng Lịch nâng hai chân lên đá cũng lật người không được, vùng vẫy một hồi, bị ăn đau, đành phải nhận thua.

Hoằng Trú trợt vào vũng bùn gắng sức nhiều lần, rốt cuộc đứng vững, chạy tới kéo Đông Đông. Đông Đông được thắng lợi, cảm thấy mỹ mãn thuận thế đứng lên, thuận tiện cũng xách Hoằng Lịch lên. Nàng cúi đầu nhìn nhìn bản thân, lại nhìn hai tiểu đường đệ, liền lôi Hoằng Lịch và Hoằng Trú khắp người đều là bùn lầy đi tới bên cạnh hồ, nói: "Tắm một chút, nếu không ngạch nương bọn họ sẽ mắng." Liền"Bùm, bùm" đẩy hai người bọn họ đi xuống, sau đó mình cũng nhảy xuống nước.

Giao mùa, mặc dù nước không lạnh, nhưng nhiệt độ cũng không thích hợp bơi lội. Cũng đừng hại đứa bé nhà người ta ngã bệnh! Ta ba bước cũng như hai bước chạy tới bên cạnh hồ, một tay một xách Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú đi lên, hai đứa bé này bị dọa sợ, rất có thể còn bị sặc nước, không ngừng ho khan.

Đông Đông nhìn thấy ta, mím môi tự mình chống bên bờ bò lên, cũng không dám ngẩng đầu, cứ xoắn nước trên quần áo.

"Đừng sợ, không sao rồi." Ta vỗ vỗ lưng của bọn nó, an ủi. Hoằng Lịch nắm vạt áo ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ta, trong mắt nước mắt chảy cuồn cuộn. Hoằng Trú dứt khoát nhào vào trong lòng ta"Oa oa" khóc lớn, nước mắt nước mũi quét hết lên mình ta.

Sau lưng chợt truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, ta quay đầu nhìn lại, thì ra là Hoằng Thời, chắc là đến tìm các đệ đệ. Hắn nhìn thấy ta đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó cung kính gọi: "Thẩm nương."

Đông Đông nhào vào trên người thiếu niên mười hai tuổi này, thân thiết kêu: "Tam ca ca!"

Ta cười nói với Hoằng Thời: "Bọn nó đều nhảy vào trong hồ, dẫn bọn nó đi tắm thôi."

Hoằng Thời gật đầu đáp vâng. Ta liền một tay ôm Hoằng Trú, một tay dắt Hoằng Lịch đi trở về, Hoằng Thời liền ôm Đông Đông cùng đi ở phía sau.

Đi tới nửa đường Thư ma ma nghênh đón, nhìn này cảnh tượng này liền vỗ ngực, ta nâng cằm phân phó nói: "Ma ma đi chuẩn bị chút nước nóng đi."

Nàng làm việc hết sức tỉ mỉ ổn thỏa, rất nhanh đã chuẩn bị đầy đủ quần áo thay thế cho mọi người, sai mấy ma ma đi hầu hạ ba huynh đệ Hoằng Thời. Ta cũng dẫn Đông Đông đi tắm.


Đông Đông vẫn cúi đầu không nói lời nào, chỉ dám thỉnh thoảng len lén xem sắc mặt của ta. Ta ôm nàng ngồi ở trong bồn tắm, lấy tay múc nước giội lên trên vai nàng, hỏi: "Biết sai rồi?"

"Vâng." Nàng gật đầu.

Ta nâng mặt của nàng lên, gỡ tóc ướt sang một bên, nói: "Trong vòng năm năm không cho phép cùng các đệ đệ đánh nhau. Nhớ không?" Ta nghĩ tới lúc đó, các nam hài tử đều có thái độ đúng mực không còn đánh nhau với nữ hài, mà bé con còn nhỏ, ta không muốn Đông Đông có ý niệm đi khi dễ người khác.

Nàng nghi hoặc nhìn ta, có lẽ không hiểu tại sao là năm năm, nhưng vẫn dùng sức gật đầu.

Sóng gió qua đi, tiểu muội và Na Lạp Thị tới đón hai đứa bé. Hoằng Trú chạy thẳng tới bên cạnh tiểu muội miêu tả sinh động như thật, Hoằng Lịch thì ở một bên cúi đầu không nói. Đông Đông mặc chỉnh tề, được Thư ma ma dắt ra khỏi phòng. Nàng đổi trang phục Mãn Thanh màu hồng, trên cổ đeo hạng quyển Trường Mệnh Kim Tỏa, chuông trên vòng tay reo "Đinh đang" vang dội, bước đi phát ra tiếng, chùm tua rua màu trắng bên trên giày giật giật. Hoằng Lịch thấy nàng, liền trốn ra sau lưng ta. Tay ta vỗ nhẹ lên vai nàng, nàng liền cúi đầu xin lỗi.

Lúc này Dung Huệ dẫn Đại Bối Tiểu Bối đến xem náo nhiệt chậm một bước, Hoằng Lịch và Hoằng Trú đã bị dẫn đi, nàng chỉ có thể thất vọng tùy các con kéo Đông Đông đi nhìn bọn nó câu cá."Hàm tỷ tỷ, đây là thư ký chi gửi." Nàng vừa định ngồi xuống, chợt nhớ lại còn có chuyện này.

Khi mở thư ra, liền nghe nàng hưng phấn nói: "Chàng nói chàng muốn triệu hồi vào kinh, ngươi có biết không Hàm tỷ tỷ?" Ta nhất thời sửng sốt, phải nói là kinh sợ nhiều hơn vui mừng. Lý Hạo từ Tri huyện nơi vùng hoang sơ thăng lên làm Thái An Tri Châu mới hơn một năm, rời xa Kinh Thành mới ba năm, không ngờ muốn quay trở về rồi à? Nhưng nhìn sắc mặt Dung Huệ đều mang theo vui mừng hớn hở, ta sao nhẫn tâm tạt nước lạnh vào nàng.

Chịu đựng đến tối, bên gối hỏi thăm Thập Tứ, không ngờ hắn sảng khoái nói: "Ta thấy nàng luôn tưởng niệm người trong nhà, nhạc phụ lại điều nhiệm ở Phúc Kiến, trùng hợp Lý Phiên Viện có chỗ trống, liền tiến cử ký chi."

Ta há mồm không thốt nên lời, chỉ có thể thở ra một hơi.

Thập Tứ từ phía sau lưng ôm ta, kề vào bên tai nói: "Ký chi cùng Dung nha đầu cũng đã tách ra hai nơi hơn ba năm, hắn hồi kinh, không chỉ có tỷ đệ các nàng có thể luôn gặp mặt, đôi tiểu phu phụ này cũng có thể đoàn tụ một chỗ. . . . . . Thật tốt, phải hay không?"

Nhớ tới Dung Huệ cùng hai chất nhi, trong lòng phản đối cũng vô lực, suy nghĩ càng trách cứ sắp đặt của Thập Tứ.

Thập Tứhôn gáy ta, đôi tay dò về phía trước xoa nhẹ áo ngủ của ta, cười hì hì nói: "Thật là kỳ quái, trên người nàng thật là càng ngày càng trơn!"


Ta thở dài, vứt bỏ chuyện đã thành kết cục đã định vừa rồi, xoay qua đối mặt với hắn đáp: "Vậy sao? Chắc là nhờ công lao nương nương thưởng cho thuốc bổ." Tính ra một mình ta uống, thật sự uống không hết, không thể không ép buộc Đông Vân các nàng giúp ta giải quyết, Thư ma ma biết hết sức tức giận, bèn ngay cả nàng cũng cưỡng ép chuốc vào.

Thập Tứ đưa tay dò vào trong áo ngủ ta, hô hấp trầm xuống lẩm bẩm nói: "Ngạch nương muốn tôn tử, hôm nay ta đi thỉnh an, cũng ăn một bát súp. . . . . ."

Hai tay ta khoác lên trên lưng hắn, hỏi khẽ: "Vậy ngươi cũng muốn nhi tử sao?"

Hắn dừng lại nhìn ta hỏi: "Nàng thì sao?"

"Có Đông Đông, ta đã thỏa mãn rồi." Ta thở dài nói.

Hắn hôn mặt của ta, nói: "Có cũng được, không có cũng được. . . . . . Tất cả nghe trời cao an bài. Chúng ta có Đông Đông, cũng coi như không tiếc nuối rồi."

Ta ôm bờ vai của hắn, hắn ôm ta trở mình, chuyển xuống dưới người của ta hà hơi, nói: "Cái khác không quản được, hôm nay khí nóng trên người nàng phải giải cho ta rồi!"

"Sau nhà có hồ nước đấy." Ta cười.

Hắn nâng eo của ta, lẩm bẩm nói: "Lát sau lại đi."

Có lẽ là trời cao cũng không đồng ý cho chúng ta hài tử, uống các loại thuốc bổ hai năm, ta vẫn không mang thai nữa. Năm nay, Thập Tứ ba mươi tuổi rồi.

Ngày sinh nhật đó hắn đòi quà tặng, ta đưa cho hắn một cái ấn Điền Hoàng, trên có khắc bốn chữ triện "Tam thập nhi lập", cười thở dài nói: "Sang năm liền đến phiên ta, chúng ta đều lớn cả rồi không còn nhỏ nữa!"

Hắn nắm chặt đá Điền Hoàng ở trong lòng bàn tay, dùng ngón cái vuốt ve hồi lâu, ngẩng đầu nhìn ta nói: "Tam thập nhi lập, Tứ thập chững chạc, Ngũ thập biết thiên mệnh. . . . . . Chúng ta đều ở chung một chỗ!"

Ta cười, vuốt nhẹ râu ngắn mới mọc trên môi hắn, ánh mắt nghiêm túc thậm chí mang theo chút ngây thơ kia phối hợp cùng cái này thật đúng là không thích hợp chút nào! Sau đó, hắn liền ôm chặt lấy ta, đè vào trong hõm vai ta ấp úng nói: "Nàng không thích, sáng mai ta sẽ cạo sạch nó."

"Không khó nhìn." Ta nói, "Rất uy vũ." Không phải dỗ dành, bộ dáng này của hắn đi ra bên ngoài có thể dọa người.

Hắn vui mừng trở lại, sáp tới hôn ta, rồi lại lầu bầu nói: "Vẫn bất tiện . . . . ."


Tháng giêng còn chưa qua, trong cung truyền lời đến, bệnh của Thiền Tuyết lại nặng thêm rồi. Cữu mẫu không cách nào đi thăm nàng thường được, bệnh của nàng cuối cùng cũng không tốt lên, có lẽ bởi vì tịch mịch, vì thế mấy ngày nay ta hầu như ngày ngày tiến cung làm bạn với nàng. Nàng ăn không vô, ăn gần nửa chén cháo đã nói no rồi, sau khi ăn xong chắc chắn sẽ đau bụng một hồi. Dùng thuốc, cũng là lúc tốt lúc xấu.

Hôm nay mới vừa ngồi một lát, Hoàng đế chợt tiến vào, liền vội vàng đứng dậy thỉnh an. Hoàng đế phất tay với ta, liền ngồi vào mép giường chỗ ta vừa mới ngồi, đè Thiền Tuyết nằm xuống lại, nói: "Thân thể ngươi không tốt, dựa vào đi. Chính là sợ ngươi gắng gượng những nghi thức này, mới không để cho bọn họ thông truyền. Như thế nào, hôm nay có khá hơn chút nào hay không?"

Thiền Tuyết vẫn ngồi thẳng một chút, nói: "Tạ hoàng thượng nhớ mong! Nô tì cũng không lo ngại. Ngược lại hoàng thượng ngày đêm vất vả, phải bảo trọng long thể mới đúng."

Hoàng đế thở dài nói: "Ài, nghe nói ngươi vẫn không có khẩu vị. . . . . . Muốn ăn cái gì, cứ việc nói cho người phía dưới biết. Còn nữa, trẫm ân chuẩn cho ngạch nương ngươi thường tới trong cung làm bạn với ngươi. Mấy ngày nữa, chờ trẫm xin Thái hậu ân điển, liền phong ngươi làm quý nhân."

Thiền Tuyết cũng giống như ta lấy làm kinh hãi, ho khan, cung nữ tiến lên, bị Hoàng đế vẫy lui, hắn ôm lấy vai của nàng, để cho nàng tựa vào trên người hắn, vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu hỏi: "Đỡ hơn chút chưa?"

Thiền Tuyết dần dần thuận khí, nhưng vẫn nói không ra lời, Hoàng đế trấn an nói: "Ngươi yên tâm thoải mái dưỡng tốt thân thể, tất cả đã có trẫm."

Sau đó ta thay mặt Thiền Tuyết đưa Hoàng đế đi ra ngoài, hắn nhìn ta lo lắng nói: "Nhà Thập Tứ, ngươi bồi nàng nhiều hơn."

Ta vội vàng đáp "Vâng" , cúi đầu tiễn bước hắn. Nán lại chỗ Thiền Tuyết thật lâu, lúc không nói lời nào chúng ta liền ngồi yên lặng, nàng rất yên tĩnh, có lúc nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Đến giờ đóng cửa cung ta mới trở về, đến nhà lại cảm thấy không khí có chút kỳ lạ. Hỏi Quách Khoa chuyện gì xảy ra, hắn lau mồ hôi đáp: "Ngũ cách cách, Ngũ cách cách người. . . . . . Một mình chạy ra phủ, bây giờ còn chưa có trở lại." Nói xong cúi đầu.

Nha đầu Đông Đông này thật là càn rỡ, bất quá cũng không tính là chuyện lớn, hôm nay quá mệt mỏi, tạm thời không để ý tới nàng. Lại hỏi: "Làm sao chạy ra? Phái người đi tìm chưa?"

"Nô tài cũng không biết là chuyện gì xảy ra, gia đang bên trong viện hỏi người."

Ta vừa nói chuyện với hắn vừa đi vào trong, bước vào cửa viện liền nghe tiếng gào thét của Thập Tứ càng lúc càng lớn: "Các ngươi hầu hạ như thế nào? Nhiều người như vậy cũng không chăm sóc được cách cách, không thấy người cũng không biết!" Nói xong lại chỉ về phía một gã sai vặt đang quỳ trên mặt đất, trách mắng, "Còn ngươi nữa, cách cách muốn cởi ngựa, ngươi tại sao không ngăn lại?"

Gã sai vặt kia run rẩy trả lời: "Hồi, hồi gia, nô tài nhìn thấy khanh khách cởi ‘lốm đốm’ của Phúc tấn, vội đi lên cản, cách cách tức giận nô tài nắm dây cương, liền thưởng cho nô tài một cây roi, nô tài trong lòng sợ hãi, nhất thời không có nắm chặt, cách cách liền đánh ngựa xông ra rồi."

"Cách cách chỉ mới tám tuổi, tại sao ngươi không ngăn được nàng? Nếu nàng xảy ra chuyện gì, xem gia ta không quất chết ngươi!" Nói xong nắm roi ngựa lên muốn đánh qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui