Trên cánh tay của Thập Tứ có một con Thương Ưng, toàn thân nó màu nâu xám, tầm vóc lớn hơn gà trống bình thường một chút. Ta vừa lại gần, con chim ưng kia liền xoay đầu qua, dùng đôi mắt tròn màu nâu nhìn ta chằm chằm, ta bắt chước mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm cái mỏ sắc nhọn của nó. Thập Tứ cười cười với ta, mở dây trói ở trên chân nó ra, run cánh tay một cái, con ưng kia vỗ cánh một cái liền phóng vào bầu trời. Nó lượn mấy vòng trên không trung xoay quanh lều trại ngự doanh tầng tầng lớp lớp ở dưới, rồi bay về phía núi xa, chim tước sống ở trong rừng cây bên kia bị hoảng sợ bay ra.
Đúng là mùa thu. Phía đông đồng cỏ đã ngã vàng óng ánh, mà phía tây đồi núi nhấp nhô, trên đó bị bao phủ bởi cây cối được tô vẽ nhiều màu sắc, xanh đậm, xanh nhạt, vàng nhạt, màu quả quýt, đỏ rực. . . . . . Mà gió táp vào người, cũng bắt đầu có cái lạnh lẽo của cuối mùa thu. Thập Tứ phủ thêm áo choàng cho ta, ôm vai ta hỏi: "Còn lạnh hay không?"
Ta lắc đầu. Hắn lại nói: "Sáng mai nàng không cần phải thức dậy sớm, chờ bao vây xung quanh không sai biệt lắm, ta sai người gọi nàng." Ta không có ý kiến với sự sắp đặt này, dù sao coi như đi sớm cũng chỉ có thể thêm phiền.
Nhưng ngày hôm sau, ta cũng không ngủ nướng được. Thập Tứ đứng dậy lên đường không có đánh thức ta, nhưng tiếng tù và "Ô ô" giống như ma quỹ luồn qua lỗ tai. Không ngủ được, đành phải ngồi dậy. Sáng sớm ở bãi săn thật sự rất lạnh, ta không thể không trùm lên trang phục mùa đông chống lạnh. Hoàng đế và các vương công đại thần toàn bộ đã rời khỏi, chỉ để lại hộ vệ trực ban và nô bộc vẩy nước quét nhà làm chuyện vặt, cả nơi đóng quân vắng vẻ trống rỗng.
Ta tự mình dắt ngựa đi dạo ở trên đồng cỏ bên cạnh cánh rừng. Bốn phía là sương mù dày đặc, lúc mặt trời mọc, thẩm thấu sương mù trong rừng lộ ra ánh sáng vàng rực rỡ. Lúc này, tuyệt không hối hận dậy sớm chịu đông lạnh rồi.
Mãi đến sau giữa trưa, Thập Tứ mới kêu người đến đón ta đi săn thú. Bãi săn dã thú nhiều vô cùng, đập vào mắt chính là hồ ly, thỏ, hươu bào, đều bị rượt đuổigiống như chim sợ cành cong. Ta bắn được mấy con thú nhỏ linh tinh một con hươu sừng đỏ, mấy con cáo thỏ chuột lang…, liền ngừng tay. Thấy một đám Mai Hoa Lộc chạy qua trước mặt, liền nhớ tới mấy đứa trẻ ở Nhiệt Hà và đang ở kinh thành chờ đợi. . . . .Bắt mấy con nai con trở về, mấy nhóc nhất định sẽ thích đi. Nghĩ như vậy, liền giục ngựa đuổi theo, cũng kêu gọi bọn Quách Khoa sau lưng chuẩn bị túi lưới bắt sống một con.
Bầy hươu ở chỗ cạn trong dòng suối nhỏ vọt ra cánh rừng, nhưng không ngờ nghênh đón chúng nó là mũi tên đen lay láy của một đám thợ săn. Ta ghìm chặt dây cương, cũng ngăn cản tùy tùng đuổi theo kịp ở phía sau, nghĩ tới bên kia đừng xem chúng ta như bia ngắm bắn mới tốt nha.
Người dẫn đầu phía bên kia nâng cánh tay phải lên, ngăn lại thủ hạ tiếp tục bắn tên. Đợi hai bên từ từ đến gần, ta mới nhìn rõ thì ra là thái tử.
Ta chìa tay ra, cười nói: "Thái tử mời."
Sắc mặt của Thái tử nhìn cũng không tốt, mắt lạnh nhìn bầy hươu chạy tứ tán, "Hừ" một tiếng nói: "Ta còn theo chân bọn họ tranh cái gì!"
Ta không biết nên ứng đối nên như thế nào, dứt khoát gật đầu với hắn một cái, rồi chắp tay cáo từ. Vừa định khống chế ngự rời đi, thái tử lại một mình cưỡi ngựa nhích tới gần, nhỏ giọng nói một câu: "Đêm đó, thật xin lỗi."
Ta sững sốt, ngẩng đầu thấy vẻ mặt quẫn bách của thái tử, đang đắn đo tìm từ trả lời, chợt nghe sau lưng tiếng vó ngựa dần dần vang lên, giống như lại có vài người cưỡi ngựa đến gần. Vẻ mặt Thái tử lập tức lại biến đổi thành lạnh lùng, không nói được lời nào, xoay người liền quất ngựa rời đi.
Ta cũng ghìm cương quay đầu ngựa đi trở về, nghênh đón Thập Tứvội vàng chạy tới. Hắn kề dựa vào, nắm lấy dây cương của ta hỏi: "Có phải hắn lại gây khó dễ với nàng hay không?"
Ta lắc đầu một cái, đáp: "Lúc này hắn lại không có say."
Đó là lần cuối cùng ta thấy thái tử. Vừa về tới Kinh Thành, "Định đoạt" của người kia liền phế bỏ thái tử lần nữa.
Vừa qua khỏi Nguyên Đán tháng giêng, trái phải vô sự, bọn Lão Cửu liền mời mấy huynh đệ tốt ở nhà mở tiệc rượu. Màn kịch là tiết mục củ rích, ta xem vô vị tẻ nhạt, cũng không có khẩu vị gì với hạt dưa cùng mứt hoa quả. Đang kìm chế muốn ngáp suy tính có nên chạy ra ngoài tìm chút việc vui cho mình hay không, Bát phúc tấn liền kê vào lỗ tai cười nói: "Nếu ngươi thấy mệt, gọi nhà Cửu đệ tìm phòng cho ngươi vào nghĩ một lát."
"Không sao, không trở ngại mọi người xem diễn." Lao sư động chúng nhiệt tình quá tiêu thụ không nổi.
Bát phúc tấn nhíu mày, hỏi: "Đúng rồi, lần trước Phúc tấn Dụ Thân Vương nhờ ta hỏi ngươi một chút, xiêm y của ngươi đều là tìm cửa hàng nào may?"
"Hả?" Ta hoàn toàn không hiểu.
Nàng lại nâng cánh tay của ta lên, vuốt tay áo nói: "Ta xem chất vải này cũng không tồi, màu sắc và hoa văn rất đẹp mắt. Màu sắc khuy áo Hoa Cúc Lưu Ly vừa sáng lại trong suốt. . . . . ." Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta lại nói, "Ai, ta nói, vật của ngươi làm sao lại nhìn xem ra tốt hơn của nhà người ta vậy?"
Ta rút cánh tay về, mặt toát mồ hôi nói: "Đều là trong cửa hàng muội tử nhà mẹ ta làm." Lý Thục từng bộ từng bộ đưa tới, đeo trên đầu, đến mặc trên người, thậm chí hà bao treo bên hông, túi thơm và đồ rang sức, ta dùng được rất tốt, nghĩ đến giống như cũng chưa từng ghi chép qua trong sổ sách.
Bát phúc tấn liền hỏi: "Là vị Thục nhi muội muội kia hả? Cửa hàng tên gọi là gì? Mở ở đâu trên con đường nào? Ta phải trả lời người ta. Ừhm, ngày khác ta cũng đi dạo một chút đi."
Ta nhất nhất đáp. Các quý phụ cùng bàn đều im lặng nghe chúng ta nói chuyện, tiếp đó liền bắt đầu cùng thảo luận cách ăn mặc phục sức. Ta cũng không nói thêm lời nào, không thể làm gì khác hơn là ngồi một bên uống trà.
"Các vị tẩu tẩu." Một bàn tay để lên trên vai ta.
Các nàng cùng Bát phúc tấn ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng ta, rối rít kêu, "Lão Thập Tứ", "Thập Tứ đệ" "Thập Tứ gia" . . . . . .
Thập Tứ đỡ ta đứng lên, cười nói với các nàng: "Các vị tẩu tẩu mời ngồi, ta đến tìm nàng nói mấy câu."
Bát phúc tấn khẽ cười một tiếng, nói: "Đi đi đi đi, các ngươi luôn có chuyện nói không hết."
Thập Tứ nắm tay của ta kéo ta ra khỏi hai cách cửa, dựa vào thành lan can, tiến tới bên tai ta nói: "Đông Đông nháo muốn tìm nàng, bây giờ bọn Bát ca Thập ca còn đang dụ dỗ, một lát nữa ta sai Phó Hữu Vinh đưa nàng qua bên nàng."
Ta gật đầu một cái, ngạc nhiên phát hiện biểu diễn trên sân khấu đổi thành múa nước rất là mới mẻ. Năm nữ tử dáng người yểu điệu nhảy múa, kỹ thuật nhảy uyển chuyển, nước màu xanh trong tay áo vọt dài tới hơn một thước, tất cả lại thu phóng tự nhiên. Ta chăm chú nhìn một hồi, Thập Tứ liền ôm ta hỏi: "Nàng thích xem cái này?"
Ta hỏi ngược lại: "Ái, ngươi cảm thấy người nào đẹp nhất?"
Qua mấy giây Thập Tứ mới hiểu được ý của ta, sờ cằm trầm ngâm nói: "Ừhm. . . . . . Ta cảm thấy người thứ nhất."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta thấy nữ tử ở giữa động tác mềm mại nhất, trên mặt thần thái tự nhiên, đẹp mắt nhất. Làm sao ngươi nói người kia chứ?"
Thập Tứ phản bác nói: "Ta cảm thấy ánh mắt đó bình thường. Khiêu vũ làm cho người ta thưởng thức chính là để cho duyên dáng biểu lộ ra, càng nhìn càng tốt mới gọi xinh đẹp chứ sao."
Ta cau mày nói: "Mắt đẹp có ích lợi gì? Vũ điệu điều quan trọng nhất là linh tính, tiếp theo là tư thái."
"Ha ha ha. . . . . . Lão Thập Tứ, không ngờ ngươi cũng có lúc giằng co với nàng!" Thanh âm này, trừ Đôn Quận Vương Điện hạ không còn người thứ hai.
Thập Tứ bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười với ta, nói nhỏ: "Buổi tối Cửu ca chuẩn bị nồi lẩu cua, nàng nếm thử một chút có thích hay không."
Cái này trái lại là tin tức tốt, không khỏi cúi đầu tưởng tượng tới gạch cua thơm ngon một phen.
Trước giờ cơm tối Đông Đông đòi muốn đi chơi tuyết trong viện, nhưng nhìn chằm chằm con vẹt ở dưới mái hiên không chịu đi, còn chỉ vào nó nói: "Nương, người xem con chim này giống y chang của biểu di." Nàng nói biểu di chính là Thiền Tuyết, ở nhà ta không quản nàng gọi Thiền Tuyết là "Nương nương". Thật ra thì hai con đâu có giống nhau, bất quá chỉ giống nhau ở một điểm, tất cả đều đen như mực mà thôi.
Con vẹt này vỗ cánh nói: "Ngài tới rồi, Như Ý Cát Tường, Như Ý Cát Tường." Chọc cho Đông Đông cười "Khanh khách" không ngừng, cũng làm cho tâm nàng ngứa ngáy, thò tay túm lông đuôi nó. Tuy bị ta ngăn cản, con chim kia vẫn bị kinh sợ, lao thẳng vọt lên cái giá đồng, còn nói: "Ngài đi thong thả, hẹn gặp lại!" Ta nghĩ thầm, đây là đâu phải chim nuôi trong cửa hàng dùng để đón khách!
Than củi ở dưới nồi đồng vang lên "lách tách", nước lẩu đã sôi, bốc hơi nóng lên. Nhóm nha hoàn ở một bên hầu hạ đổ gạch cua vào nồi nước trước, rồi bỏ thịt nguội cá quế, thịt dê cắt lát, thịt ức gà, tôm bóc vỏ cũng cho vào nồi. Ta sợ Đông Đông quấy rối, bảo Đông Vân gắp chút rau chân vịt cánh hoa cúc tươi ngon cho nàng ăn. Bát phúc tấn nếm một gạch cua chấm gia vị, nhận khăn ướt nha hoàn đưa tới lau môi, nói: "Thứ này tuy nhỏ một chút, nhưng rất ngon."
Ta nói: "Nước canh nấu cua cũng thơm ngon. Chỉ là ăn lẩu thịt đã có người nhúng chín không coi là thú vị, tốt nhất một người một cái nồi, tự nhúng tự vớt, mới gọi là tư vị nha."
Bát phúc tấn cười nói: "Có người hầu hạ ngươi còn chê. Được, lần tới chúng ta thử một chút, không cho phép người phía dưới động thủ, xem trên áo choàng của ai một giọt nước canh cũng không dính."
Sau ngày thứ hai gia yến, Lão Cửu sai người đưa con vẹt kia tới. Người tới thưa lại: "Cửu gia nói, Ngũ cách cách thích Tước Nhi này, liền bảo tiểu nhân đưa tới cho cách cách chơi."
Ta nhìn nhìn con chim kia, hỏi: "Đây là chim mái hay chim trống?"
Người nọ ngẩng đầu nghi hoặc liếc nhìn ta, đáp: "Hồi Phúc tấn, là mái."
"Vậy thì lưu lại đi. Thay ta cám ơn gia các ngươi." Ta nói. Thái Nhi của Thiền Tuyết là chim trống, vừa vặn đưa đi làm bạn không đến nỗi đánh nhau.
Nghe nói hai năm qua thân thể Thiền Tuyết vẫn không được tốt, bắt đầu mùa đông lại đỗ bệnh, vẫn không thấy khỏi hẳn. Sau đầu mùa xuân, Thiền Tuyết dần dần tốt lên, ta lại không biết thế nào lại dính vào triệu chứng cảm mạo, cứ như vậy bệnh hơn một tháng vẫn còn nằm trên giường. Ta rất ít sinh bệnh, một lần bệnh lại bị một trận lớn như vậy, thuốc và châm cứu không hiệu nghiệm, cũng không hiểu được vì nguyên do gì.
Buổi tối không ngủ ngon, ban ngày thì nằm mơ màng, có đôi khi nhàm chán, tìm quyển sách lật xem cho đỡ buồn, nhưng cảm thấy thể lực không đủ. Bình thường gần tối Thập Tứ mới trở về, hôm nay có chút muộn, trời sắp chuyển sang một màu đen còn chưa có thấy hắn.
"Hôm nay Phúc tấn có tốt hơn một chút nào không. . . . . ." Phòng ngoài truyền đến tiếng Thập Tứ vàĐông Vân nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Mới nghĩ đến hắn hắn đã tới rồi.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền vào trong phòng, ngồi ở mép giường thăm dò trán của ta, nói khẽ: "Buổi tối muốn ăn cái gì, ta bảo phòng bếp làm cho nàng."
Ta lắc đầu một cái, trả lời: "Không muốn ăn." Trong miệng như có vị đắng chát, ăn cái gì cũng nếm không ra hương vị, lại nói cũng thật sự không có khẩu vị.
"Đông Vân nói buổi trưa hôm nay nàng chỉ uống chén cháo, không ăn cái gì sao được? Không muốn ăn cũng phải ăn. . . . . ." Hắn dùng mu bàn tay vuốt gương mặt của ta nói khẽ.
Ta thấy Đông Vân bưng chén thuốc vào phòng, liền chống tay ngồi dậy một chút, cười nói: "Không muốn ăn cũng phải ăn đồ đưa tới."
Thập Tứ nhận lấy chén thuốc, nhấp một hớp nhỏ, nói: "Có hơi nóng, đặt xuống một lát lại uống." Nói xong rồi điều chỉnh đệm dựa cho ta, kéo chăn cao thêm chút, lại nói, "Vừa rồi Quảng Thiện nhà Dụ Thân Vương tới, ta nói chuyện với hắn, cho nên tới đây trễ."
Ta"Ừhm" một tiếng. Hắn lại bưng chén thuốc lên quấy một hồi, nếm nếm, cười nói: "Bây giờ uống được rồi." Hắn muốn dùng thìa đút ta, ta nhăn mày đẩy thìa ra, nhận lấy chén thuốc làm một phát uống xong hơn phân nửa.
Uống thuốc xong, hắn lại muốn khuyên ta ăn cái gì đó. Ta rúc vào trong chăn, nhắm mắt lại nói: "Ta mệt rồi."
Hắn hết cách, vén chăn vào cho ta xong, nói: "Vậy nàng ngủ một lát."
Ta nghe tiếng bước chân của bọn nha hoàn rời khỏi phòng, lại biết hắn còn chưa đi, ở trong phòng dạo bước nhẹ nhàng. Một lát sau, liền truyền đến tiếng lật trang giấy. Ta tò mò, phủ thêm áo bông vải rời giường xem một chút, chỉ thấy hắn đứng ở trước thư án mở một trang giấy vo thành một cục lại mở ra, nhìn một hồi lại nhíu mày, lặp đi lặp lại như thế. Ta đoạt lấy cục giấy kia, nhíu mày hỏi: "Ngươi ở đây làm cái gì với phương thuốc của ta?"
Hắn lập tức đỡ lưng của ta, vội la lên: "Làm sao nàng ngồi dậy rồi, coi chừng bị lạnh!"
Ta ngó ra ngoài cửa sổ: "Thật là ấm áp, nhanh tới cuối xuân thật! Năm nay chưa được thấy hoa đào." Càng tệ hơn chính là cũng không được ăn mầm hương xuân nghiền với rau dương xỉ.
Hắn ôm ta, nói nhỏ: "Những thứ này lão ngự y có nói nàng không đáng ngại, nhưng như thế cũng không tốt? Nghe ban đêm nàng vẫn ho khan, ta liền. . . . . ."
Ta vỗ vỗ lưng của hắn nói: "Ta sẽ tốt, ta bảo đảm."
Hắn áp gò má vào bên tóc mai ta, hôn vành tai của ta nói: "Nàng tốt lên là tốt rồi, không cần bảo đảm với ta."
Ngày hôm sau, Dung Huệ đến thăm ta.
Từ sinh bệnh này, tiểu muội không cần phải nói, cơ hồ mỗi ngày đi theo ta, Dung Huệ cũng thường xuyên chạy đến nhà ta. Hoàn Nhan Thị các nàng ba ngày bốn bữa tới đây để thăm hỏi, mà mỗi ngày chị em bạn dâu đến thăm bệnh, còn có nhóm Phúc tấn thân thích xa gần, cũng nối liền không dứt. Thập Tứ nói, nếu ta mệt, thì đóng cửa từ chối tiếp khách là được. Ta cười hắn nói, người ta tới thăm là có ý tốt, nếu làm tổ không gặp người, bọn họ còn tưởng rằng ta thật sự bị bệnh sắp không qua khỏi đấy.
Dung Huệ mang thư Lý Hạo đến. Trong thư trừ mấy đoạn bày tỏ lo âu với bệnh tình triền miên không lùi của ta ra, còn có những điều thật thú vị khác, ví dụ như đoạn này: "Lần rồi sự vụ vụn vặt phức tạp, thường có chuyện lông gà vỏ tỏi quấn lên thân. Có một ngày, một đôi tiểu phu thê gây gổ dữ tợn, hàng xóm bẩm báo lên huyện nha, ta liền sao chép lời của người xưa phê - ‘ Phu phụ tranh cãi, rảnh rỗi không việc làm; hàng xóm tương cáo, ở không đi gây sự; bản huyện không rãnh, phê một nét bút kết thúc. ’ -sai nha dịch dán bát tự vào trên tường ngoài cửa nha môn."
Thập Tứ về tới thấy ta cười, liền hỏi chuyện gì thú vị như vậy, ta liền đưa thư của Lý Hạo cho hắn xem, hắn cũng cảm thấy mới mẻ, cười lớn một hồi.
Thời điểm Lý Thục đến kinh thành, tinh thần của ta đã có chút khởi sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...