Đường Về (Phần 2)

Bát phúc tấn và tiểu muội chỉ biết che miệng cười, Đông Đông hoạt bát muốn cùng ta chơi trốn tìm, thật đúng là giống con thỏ con. Ta đuổi theo nàng chạy, không ngờ lại đụng vào một người, vội vàng giữ thăng bằng, ngẩng đầu nhìn người tới, hơi giật mình, cuối cùng không quên hành lễ: "Thỉnh an thái tử."

"Thái tử, thái tử! Ngoài miệng gọi thái tử, trong lòng thì chỉ mong ta gặp xui xẻo!" Thái tử lảo đảo đứng không vững, trên người một cỗ mùi rượu nồng nặc, nói bừa như thế, chín phần là uống say quá rồi.

Ta lui một bước cau mày nói: "Thái Tử Gia đa tâm."

Hai thái giám phục vụ đi theo bên cạnh hắn, lo lắng đỡ lấy hắn, khuyên nhủ: "Thái Tử Gia, trở về thôi. . . . . ."

Thái tử vung tay lên, tránh ra, lại tiến tới gần một bước, nói: "Còn gọi là Thái Tử Gia, Hừ! Trong lòng các ngươi coi ta thành cái gì, ta hiểu rõ lắm! Ừ, hiểu rất rõ. . . . . ."

Lúc này Bát phúc tấn cùng tiểu muội bọn họ cũng chạy tới, Bát phúc tấn nói: "Thái Tử Gia, thỉnh tự trọng."

Thái tử trừng mắt say lờ đờ: "Tự trọng! Ngươi, ngươi, còn có ngươi. . . . . ." Hắn dùng tay chỉ Bát phúc tấn, ta còn có tiểu muội (thật ra thì hắn cũng không biết tiểu muội, chỉ là say nên nói bậy), nói: "Từng cái một, cùng một dạng với nam nhân các ngươi, ngạo mạn hung hãn! Bản thái tử nhìn liền chán ghét!"

Sắc mặt Bát phúc tấn trắng bệch, đôi môi khẽ run nói: "Thái Tử Gia, chúng ta là em dâu ngài, dù cho uống nhiều mấy chén, nói chuyện cũng cần phải đúng mực!"

Thái tử bỗng nhiên cười to nói: "Ha ha ha, các ngươi còn coi ta là Nhị bá sao? Bọn họ thật coi ta là huynh đệ?"

Bát phúc tấn tức giận đến toàn thân phát run, tiểu muội sợ hãi, trốn phía sau chúng ta. Đông Đông nắm lấy vạt áo ta, khẽ gọi một tiếng: "Nhị bá bá. . . . . ."

Thái tử ngồi xổm người xuống, tựa như khóc tựa như cười nói với Đông Đông: "Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi coi ta là bá phụ đúng không?"

Ta ôm lấy Đông Đông sắp khóc ra, nói với hắn: "Thái tử chính là thái tử, là quốc chi thái tử. Chúng ta hầu thái tử, lúc này trước lấy lễ quân thần, sau lấy gia lễ. Cho nên thái tử đối đãi chúng ta, trước cần phải có quân chi uy nghi, sau mới làhuynh trưởng từ ái. Thái Tử Gia cho là, dáng vẻ phong phạm của ngài hiện nay, thỏa đáng không?"

Thái tử sửng sốt một hồi, rồi lại híp híp mắt, đi lên phía trước giơ một tay lên, tựa như nổi điên cười nói: "Ngươi dạy ta? Trừ Hoàng a mã, còn có người dám giáo huấn ta?"

Ta chỉ lui về sau một bước, không khỏi cười tự giễu, cùng người say rượu đấu võ miệng cái gì. Hơn ngoài dự đoán, một cánh tay tráng kiện ôm eo của ta, nhẹ ôm ta vào ngực. Ta quay đầu liền thấy Thập Tứ híp mắt nhìn thẳng thái tử, giọng nói vững vàng hỏi: "Thái tử cho rằng nói như thế không đúng?"

Thái tử liếc hắn một cái, cười lạnh: "Hừ hừ, đúng thì như thế nào? Bề ngoài các ngươi nói qua lời xã giao còn thiếu sao?"


Ta cảm giác bắp thịt cánh tay của Thập Tứ buộc chặt, giơ khuỷu tay chạm nhẹ hắn một cái, vậy mà hắn chỉ ôm ta, rồi cúi đầu, cười trả lời: "Thái tử dạy rất đúng, phu phụ thần đệ xin nghe huấn lệnh."

Loại thái độ này không coi là cung kính, thái tử dĩ nhiên cũng bất mãn, "Hừ" một tiếng, vừa muốn phát tác, liền nghe một thanh âm trầm thấp lại khiếp người nói: "Chuyện gì?"

Nghe thanh âm quen thuộc của người này, đầu gối đều như bị gõ vào, không được mấy giây liền quỳ trên đất rầm rầm. Cơn say của Thái tử, đại khái cũng tỉnh năm sáu phần, không dám hé răng.

Hành lễ xong, nói hay là không nói. Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử đứng ở bên cạnh Hoàng đế mặt không chút thay đổi, ta lại cảm thấy tất cả bọn họ đều mở to mắt chờ xem diễn trò, chỉ tiếc ta và thái tử đều không có biểu diễn nhiệt tình. Tiểu muội đã thối lui đến một bên, Bát phúc tấn ở bên trượng phu của nàng nhìn chăm chú, cúi đầu. Loại tình huống này, tức là bụng làm dạ chịu (để cho Thập Tứ mở miệng cũng không biết hắn sẽ nói ra cái gì, còn không bằng ta tự mình tới), giao Đông Đông cho Thập Tứ ôm, cúi thấp đầu đáp: "Hồi hoàng thượng, Thái Tử Gia nhất thời nhận lầm Đông Đông thành cách cách nhà ngài ấy, do đó ở đây cùng chúng thần nói đùa vài câu."

Vẻ mặt Hoàng đế, nhìn không ra hỉ nộ, hắn dùng giọng mũi "Ừhm" một tiếng, ngừng một chút nói: "Nữ nhi cũng có thể nhận lầm, đúng là say quá rồi! Đỡ thái tử đi xuống nghỉ ngơi."

Thái tử cũng phải vui vẻ tiếp tục say, mặc cho hai thái giám dìu đỡ hắn rời đi.

Hoàng đế chậm rãi đến gần, một đám người không dám thở mạnh, chỉ có Đông Đông khe khẽ cất tiếng gọi: "Hoàng gia gia. . . . . ." Hoàng đế dừng ở trước mặt Thập Tứ, ôm Đông Đông qua, dịu dàng hỏi: "Tiểu nha đầu, bị dọa sợ sao?"

Đông Đông bĩu môi, ngồi ở trong khuỷu tay Hoàng đế lắc đầu, hai lỗ tai thỏ nhung liền quẹt lên trên mặt hắn. Hoàng đế nắm một cái tai thỏ, hỏi: "Đây là cái gì?"

Đông Đông nói: "Hoàng gia gia, con đóng vai tiên nữ. Ưhm, ngạch nương nói tiên nữ trên mặt trăng chính là như vậy."

"Hả?" Hoàng đế cười liếc ta một cái.

"Hoàng gia gia chưa từng nghe chuyện xưa tiên nữ sao?" Đông Đông nghiêng đầu hỏi.

Hoàng đế lắc đầu cười nói: "Chưa từng nghe qua. Đông Đông nói cho Hoàng gia gia nghe một chút có được hay không?"

Đông Đông nhào vào trong ngực Hoàng đế dùng sức gật đầu một cái, đôi tai thỏ liền run run hai cái: "Được —— ngạch nương nói, ngày xưa có một thợ săn, bắn tên ra rất chuẩn xác, có một ngày, hắn lên núi săn thú, gặp được một con thỏ trắng nhỏ, con thỏ nhỏ rất xinh đẹp, thợ săn rất thích nó, muốn, muốn. . . . . ."

"Muốn cái gì?" Hoàng đế cười hỏi.

"Muốn cùng nó thành thân." Rốt cuộc Đông Đông cũng nhớ ra cái từ này.


"Phụt!" Ngũ Hoàng tử Hằng Thân Vương tay trái nắm quyền để lên môi, cúi đầu.

Hoàng đế cố nén cười: "Sau đó thì sao?"

"Con thỏ nhỏ cảm thấy thợ săn khó coi, không thích hắn. Thợ săn liền bắn mặt trời xuống, treo lên đầu giường con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ thật cao hứng. Thợ săn liên tiếp bắn chín cái mặt trời, nên nó đồng ý gả cho hắn á. Ngày thành thân đó, thợ săn lưới tôm cho con thỏ nhỏ ăn, con thỏ nhỏ ăn tôm, lỗ tai càng ngày càng dài, rồi biến thành tiên nữ bay lên trên mặt trăng. Ngạch nương, con nói có đúng không?" Đông Đông nói xong chờ mong ta khẳng định.

Đứa nhỏ này thật là, sao không quan sát tình hình chứ! Tai ta nóng như lửa đốt, không dám nhìn phản ứng của người chung quanh, đầu có thể cúi thấp bao nhiêu thì cúi thấp bấy nhiêu, chỉ nghe thấy tiếng cười khe khẽ, cũng không phân biệt ra được đến từ người nào.

Thập Tứ vẫn ôm vai ta, lúc này kề vào bên tai ta khẽ cười nói: "Chuyện xưa thỏ con thợ săn trứng tôm này, ta cũng chưa từng nghe qua. . . . . ." Ta hung hăng trừng hắn một cái, liền thành thật.

Lúc tiếng cười dần dần dừng lại, thì nghe Hoàng đế hỏi: "Ngũ cách cách còn chưa có đại danh chứ?"

Ta và Thập Tứ nhìn nhau, mới nhớ tới còn có chuyện như vậy. Thập Tứ khom người đáp: "Hồi Hoàng a mã, nhũ danh gọi đã quen, đại danh. . . . . . Thì quên cho."

Hoàng đế nói: "Ừ, ba tuổi, nên cho rồi. Lần trước Thái hậu nói chữ ‘Viên’ không tệ."

Ta nhìn mắt Đông Đông, nghĩ thầm, "Viên" là không sai, bánh trôi, long nhãncũng rất thơm ngọt. Hoàng đế lại nói: "‘ Nguyên ’ ý là mới bắt đầu, căn bản, thêm nữa, kiểu chữ ngắn gọn nét bút không nhiều lắm. Các ngươi cảm thấy như thế nào?"

Ta và Thập Thứ làm sao mà nói không được, vui vẻ gật đầu khen hay. Còn tưởng rằng là "Viên", thì ra là "Nguyên", chữ "Nguyên" cũng được nha, kim ngân nguyên bảo, đồng Euro, Dollar, nhiều phú quý!

Đông Đông nghiêng đầu, một tay khoác lên trên vai Hoàng đế, một tay lôi kéo lỗ tai thỏ, không rõ chân tướng nhìn chung quanh. Hoàng đế nhìn nàng, gật đầu cười nói: "Liền gọi là ‘ Thừa Nguyên ’ đi, ‘ Thừa ’ kế thừa quá khứ khai sáng tương lai. Tiểu nha đầu, con nói có được hay không?"

Đông Đông hoàn toàn không hiểu chúng ta đang thảo luận cái gì, mếu máo nói: "Ưmh, con không biết."

Chắc Hoàng đế cảm thấy phản ứng của nàng thú vị, ngắt gương mặt của nàng cười to.

Thập Tứ mừng rỡ tạ ơn nói: "Tạ Hoàng a mã ban thưởng tên."


Ta cũng nghĩ hay, tên "Thừa Nguyên" này, thật đúng là thông dụng cho cả nam lẫn nữ.

Sau đó, Hoàng đế dứt khoác gọi một đám hoàng tử hoàng tôn tới, ngắm trăng mới giải tán. Trên đường trở về, Đông Đông không chịu để ý ta, chắc là lỗ tai thỏ của nàng bị các đường huynh đùa cợt rồi.

Ta dụ dỗ nàng: "Đừng giận, đợi tìm cho con mấy ông già thỏ đẹp mắt nhất để đầu giường, có được hay không?"

Nàng cau mày, miệng vểnh cong lên, ôm lấy cổ Thập Tứ không nhìn ta, giận dỗi nói: "Không thèm ông già thỏ!"

Ta véo nhẹ miệng của nàng, cười nói: "Vểnh nữa, liền biến thành hình dáng Tiểu Trư."

Nàng "Oa" khóc lên, nước mắt bôi lên trên người Thập Tứ, khóc kể lể với cha nàng: "Ama, nương là trứng thối! Gạt con. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Bọn họ đều cười con. . . . . ."

Thập Tứ không có biện pháp với nước mắt của nữ nhi, đỡ lưng của nàng, vỗ nhẹ trấn an: "Đông Đông ngoan, đừng khóc. Ai dám cười con, Ama đi kéo hắn tới làm ngựa cho con cưỡi."

Đông Đông nằm ở trong ngực Thập Tứ khóc thút thít, ta khẽ dựa qua, nàng liền giận dữ nhìn ta: "Ghét nương!"

Chờ trở lại chỗ ở, lúc bà vú và Thư ma ma mang nàng đi ngủ, nàng lại không chịu đi, túm túm áo choàng của ta, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mang lệ, không cam tâm tình nguyện nói: "Kể chuyện xưa."

Ta cười ôm lấy nàng, giống như thường ngày, ngồi ở đầu giường kể chuyện xưa dỗ nàng ngủ.

Dàn xếp cho Đông Đông xong, ta và Thập Tứ cũng chuẩn bị lên giường ngủ."Nghe nói buổi tối nàng đến chỗ Thái hậu bị muộn, đã đi làm cái gì?" Hắn đạp giày, ngồi tựa vào trên tọa tháp hỏi khẽ.

"A, ở bên kia bãi cỏ phóng pháo hoa, ta đi xem một lát." Ta lấy cây trâm hổ phách cài trên tóc để xuống, thuận miệng trả lời. Lúc này Thập Tứ không có lên tiếng, ngược lại ta có lời muốn nói với hắn, liền đứng lên đi qua hỏi hắn: "Vừa rồi ngươi hà tất gây khó dễ cùng thái tử?"

Hắn kéo lê giày, từ trên tháp xuống, nắm tay ta véo nhẹ, trả lời: "Ai bảo hắn gây chuyện với nàng."

Ta không khỏi bật cười nói: "Hắn say. Huống chi, dù sao hắn cũng là thái tử."

Tính trẻ con trong giọng nói thoáng qua từ trên người hắn vừa rồi biến mất, hắn nhíu mày, liếc xéo tay của ta, cười lạnh một tiếng nói: "Hừ, hắn cũng xứng!"

"Xứng hay không xứng ngươi không định đoạt được!" Ta buột miệng nói ra.

Hắn chấn động, giật mình nhìn ta. Khoảnh khắc nhìn nhau kia, ta nhìn thấy trên mặt hắn không thể lý giải, lại giống như có một chút uất ức, liền không tránh được có chút hối hận. Những năm gần đây, ta đã không còn dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn, một câu vừa rồi kia, nói quá nhanh cũng hơi quá đáng. Ta chỉ là, chán ghét giọng điệu vừa rồi của hắn. . . . . . Ta thở ra một hơi, rũ mắt xuống dời tầm mắt đi. Thật sự không cần thiết, bởi vì chuyện này cùng hắn cãi vả.


Hắn ôm chặt ta, nói khẽ: "Chúng ta không nói hắn. Đừng tức giận với ta được chứ?"

Ta biết rõ mình có chút không có đạo lý, liền dựa vào trong ngực hắn, mặc hắn ôm.

"Đúng rồi, tại sao nàng không có mặc cái áo choàng kia?" Ước chừng là muốn chuyển đề tài, hắn kề vào bên tai ta hỏi.

"Cái nào?"

"Chính là cái màu hồng thêu hoa mẫu đơn trắng." Hắn dùng ngón tay chỉ vạt áo mạ Mã Não cài nút bạc quanh ta, lại nói, "Ừhm, giống như cái này mạ vàng cài nút khắc hoa mẫu đơn. . . . . ."

Hai ngày trước, hắn cho người đưa tới vài bộ đồ mới, nhất định ta phải thử từng cái cho hắn xem. Ta nhớ hắn từng nói qua, thích ta mặc cái đỏ thẫm kia nhất. Ta liền đáp: "Cái đó quá sáng chói."

"Làm sao có thể? Rất hợp với nàng." Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, nhắm thẳng vào trong tai ta thổi hơi.

Hắn vờ ngớ ngẩn, hay thật là không hiểu? Ta không khỏi nghi ngờ. Nhưng mà vẫn dằn lại chút tính khí, nghiêng đầu ép một bên cổ, trả lời: "Thường ngày trong phòng mặc một chút thì cũng thôi đi. Hôm nay, Thái hậu cùng các vị nương nương đều ở đây. . . . . ."

Hắn nghe vậy liền ngừng động tác, ta thoáng đẩy hắn ra, vỗ nhẹ cổ của hắn nói: "Ngươi không mệt mỏi sao? Ngủ đi. . . . . ."

Ta còn chưa nói xong, lời nói còn dư lại liền bị hắn nuốt. Tay hắn kìm lại mạnh mẽ, ta bị hắn siết chặc xương sườn cũng sắp đứt ra, liều mạng dùng bàn tay chống đẩy hắn ra, lại phát hiện bắp thịt trên người của hắn đều cứng cáp, thật vất vả lấy được một chút thở dốc: "Đau quá! Thập Tứ ngươi mau buông ra!" Hắn làm sao vậy? Không đến nỗi muốn mạng của ta chứ?

Hắn vẫn không buông tay, bị ta căm tức nhìn thật lâu mới tin tưởng ta đúng là đau đớn, tiếp theo ánh mắt của hắn liền có vẻ đáng thương. Loại người như hắn tính khí thất thường làm cho ta vô pháp khả thi, bất đắc dĩ kéo hắn lên trên kháng, ném cho hắn một cái chăn mỏng nói: "Đi ngủ." Đa phần, lúc nói như vậy liền có hiệu quả.

Trước khi lên đường, viết cho Thập Tam một phong thơ, cuối cùng nói, "Mặc dù Nhiệt Hà mát mẻ, thời tiết cũng không được tốt, trời quang bất định. Trong kinh hiện giờ cũng là cuối thu khí sảng rồi, chưa chắc không thể sánh bằng Thừa Đức Hảo. Mặt khác, xem qua trong thư của ngươi nhắc tới sen Tử Ngọ, hoa nhỏ mà thơm mát, giờ tý thì xem nó nở ra, có thú vị khác."

"Cô cô." Lý Nam đứng ở bên án thư khẽ gọi.

Ta thấy hắn tò mò nhìn chằm chằm cái hũ sành đen được đậy kín đặt ở trên bàn, liền cười nói: "Bên trong này ngâm mầm hoa sen, sau khi đợi xuân tới là có thể trồng vào trong hồ." Ta dự định đến lúc đó mang về trong kinh cho Thập Tam.

Lý Nam cái hiểu cái không gật đầu, ta liền ôm hắn ngồi trên đùi, cầm một quyển bức tranh hoa sen lật cho hắn xem: "Con thấy qua hoa sen chưa? Chính là nơi bình thường con vọc nước lá cây cùng hoa nhỏ lơ lửng ở trên mặt nước. Hình như nơi này, hoa lớn chừng cái đấu chính là Thục Hà. Hạ Thiên, hoa sen Giang Nam rất đẹp, nếu như có người hỏi, con có thể nói là đã gặp qua. . . . . ."

Không biết lúc nào thì, Đông Đông ôm ông già thỏ đi vào phòng. Nàng cau mày bĩu môi nhìn chúng ta, giang hai cánh tay làm nũng nói: "Nương, con cũngmuốn xem."

Lý Nam vội vàng từ trên đầu gối ta nhảy xuống, đứng nghiêm một bên. Ta cười lắc đầu, ôm lấy Đông Đông, nàng mới có chút hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui