Đông Đông không thích bữa ăn chính, Thư ma ma nói cho nàng ăn cơm là một việc khó vô cùng, qua mấy tháng, mỗi ngày ở mặt này tiểu muội phải cần gần một canh giờ mới xong. Bà vú một tay bưng chén cơm, một tay cầm thìa, khắp khuôn mặt cực nhọc bất đắc dĩ, nhưng trước sau Đông Đông không tiếp nhận.
Ta múc một muỗng bí đao vào trong chén Đông Đông, nàng lập tức bĩu môi nói: "Ừhm ừhm, bí đao, ăn không ngon."
"Ai nói?" Ta nhận lấy chén cơm trong tay bà vú, rưới một chút nước canh thịt băm, dầm nát bí đao, múc nửa thìa cơm bí đao đưa đến bên miệng nàng, nói: "Lại nếm thử một chút xem."
Đông Đông nhìn ta, cuối cùng không dám phản kháng, nuốt thức ăn vào. Ta cùi miệng cho nàng, lại dặn dò: "Nhai mười cái mới cho phép nuốt."
Lại đút vài hớp, nàng liền chỉ vào một đĩa tôm chiên trước mặt Thập Tứ nói: "Con muốn ăn cái đó."
"Cái nào? Trứng tôm sao?" Thập Tứ vội vàng bưng tôm đến trước mặt nàng.
Ta lắc đầu một cái, nhìn đã ăn hơn phân nửa chén rồi, cũng tùy theo nàng. Nàng làm sao ăn tôm, một tay cầm lấy một con, rồi đưa vào trong miệng, cắn xác thịt lẫn lộn thành một đống, nhả cặn bả lên trên bàn. Liền ngăn cản nàng nói: "Ngồi yên, ta bóc cho con." Cầm đũa chọn con lớn, vặn phía dưới, lột xác từng vòng đi, cầm cái đuôi chấm chút nước canh, đưa cho nàng: "Rồi, ăn đi. Phun cái đuôi ra, đừng nuốt xuống."
Trẻ con thích thức ăn mang vị ngọt, nàng liên tiếp ăn xong mấy con, còn không chịu ngừng. Ta lo lắng nàng ăn nhiều, lại nghe Thập Tứ nói: "Đông Đông no chưa?"
Nàng lắc đầu: "Còn muốn, trứng tôm."
Thập Tứ sai Thư ma ma lấy cái đĩa sạch sẽ, gắp bỏ vào chừng mười con cho nàng, dụ dỗ nói: "Ngoan, cùng Lý Nam ca ca cùng nhau ăn đi, để ma ma bóc cho con."
Đông Đông gật đầu một cái, liền nhảy xuống khỏi ghế cao, nhúng nhảy theo bà vú đi ra khỏi phòng.
Ta nhìn nàng nhúng nhảy qua hành lang uốn khúc, sau khi buông màn trúc xuống, phát hiện bọn Phó Hữu Vinh cũng đi ra ngoài. Thập Tứ cười híp mắt nhìn ta, nói: "Ta cũng muốn ăn tôm."
Ta gật đầu nói: "Vậy thì để lại cho ngươi hết đó."
Hắn bưng đĩa tôm đến trước mặt của ta, lại nói: "Cũng bóc cho ta đi."
Ta liếc hắn một cái nói: "Ngươi cũng ba tuổi à?"
"Một con thôi." Hắn dựng thẳng một ngón tay, chờ mong nhìn ta.
Ta thở dài, không thể làm gì khác hơn là lột một con, vừa định thả vào trong chén hắn, hắn liền tóm lấy tay của ta, hé miệng cắn, sau khi nuốt tôm vào còn không bỏ qua, lại bắt đầu mút ngón tay của ta. Ta vừa sợ vừa nhột, vội vã rút tay về, hắn chẳng những không buông tay, còn bóp chặt eo của ta thoáng cái lấn đến gần, ta vội vàng cầm cái khăn chặn cái miệng của hắn lại. Hắn nhận lấy khăn, lau một cái, nhả cái đuôi tôm vào bên trong, ném lên trên bàn. Ta ở trong ngực hắn không thể động đậy, cổ tay để bờ vai của hắn nói: "Trên tay ta toàn là dầu. . . . . ."
Hắn chặn ngang ôm lấy ta, vòng qua bình phong đi qua cánh cửa, đi về phía phòng trong, nói: "Trên người ta, tha hồ bôi vào."
Ta cũng không để ý lau trên quần áo hắn hay là chăn đệm rèm che trên giường, đêm nay cảm thấy trên người hai người đều là mùi dầu tôm chiên.
Rất nhanh liền đến tháng tám, Trung thu hôm đó, đầu tiên Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi vương công Mông Cổ, tất cả hoàng tử và quan lại đều tham gia, sau đó mới là gia yến. Ta chịu đói không nỗi, ăn trước chút điểm tâm.
Ngay cả Đông Đông cũng bị triệu đến giải buồn cho Hoàng thái hậu, cho nên thời gian chờ đợi càng thêm vô cùng buồn chán."Ầm, ầm ——" phía đông bầu trời đêm bỗng nhiên xuất hiện pháo hoa sáng lạng, ta mò ra cửa, Đông Vân ở phía sau kêu lên: "Phúc tấn, người đi đâu vậy? Sắp tới thời gian rồi."
Ta cũng không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay nói: "Ta đi xem một chút sẽ trở lại."
Trăng Trung thu, tỏa ra màu vàng nhàn nhạt, đương nhiên tròn vành vạch, treo ở đàng kia, làm cho quần tinh thất sắc.
Đứng ở trên dốc cỏ, nhìn lửa khói ở dưới sườn dốc bốc lên, kêu to bén nhọntrong nháy mắt xông lên trời cao, ánh sáng từ một điểm bộc phát ra, phút chốc u tối rồi ở chỗ cao hơn lại ầm ầm rực rỡ. Để đèn ở trong tay xuống, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm lúc sáng lúc tối. Dần dần, có loại cảm giác tất cả đều là ảo giác, giống như pháo hoa tan biến, ta xoay người sẽ đối mặt cuộc đời hoàn toàn khác, có lẽ là cụ già bảy mươi, con cháu cả sảnh đường, có lẽ là thiếu nữ mười tám tuổi,con đường phía trước không biết. . . . . . Vậy, ta tên gọi là gì?
"Cao Lăng, Cao Lăng" "Tiểu Hàm ——" sau lưng giống như có người kêu gọi. Ai? Thanh âm khác nhau đan xen vào, nhưng tất cả đều mềm mại để cho ta hoài niệm. Cõi lòng đầy vui sướng quay đầu lại, chỉ thấy một mảng trống rỗng mờ mịt của sân cỏ và bóng đen rào rạc trong rừng cây cách đó không xa. Gió thật to, thổi loạn tóc rơi của ta, thổi trúng áo choàng hơi rộng thùng thình sạc sạc vang dội. Hai cánh tay không nhịn được vòng ôm trước ngực, lạnh quá, làm sao vừa rồi không cảm thấy? Trở về thôi.
Dưới ánh trăng thất thiểu đi trở về, lúc gần đến hồ nước, lại phát hiện hai tay trống trơn, mới vừa rồi có xách theo ngọn đèn lưu ly nho nhỏ rồi bỏ quên. Ánh trăng sáng ngời, hơn nữa trước mặt đèn đuốc càng nhiều, không cần lo lắng vấn đề chiếu sáng, nhưng đèn kia là ta dùng chút tâm tư tìm đến cho Đông Đông, mới vừa rồi cầm ở trong tay thưởng thức, dự định đợi lát nữa mang đến dụ dỗ nàng, hay là đi tìm trở về đi, dù sao cũng không xa.
Nghĩ như vậy, lại tìm đường trở lại. Lúc gần đến, bỗng nhiên xa xa thấy một bóng người thoáng qua, thấy không rõ lắm, lại cảm thấy có chút quen thuộc. Dọc theo bên bìa rừng đi nhẹ nhàng, thấy hai bóng người đứng ở cách đó hơn mười mấy thước, phản xạ liền vọt đến phía sau một gốc cây. Ta biết vừa rồi thấy là ai. . . Người kia, là Chung Bình.
"Gia, nên trở về rồi. Thời gian sắp tới." Chung Bình nói.
Sau một lúc lâu mới nghe hắn trả lời: "Ngươi hãy đi trước. Ta nán lại chút nữa. . . . . ."
"Vâng" tiếp theo là tiếng bước chân "Lác đác" đi xa của một người.
Ta dựa lưng vào thân cây, một cử động nhỏ cũng không dám, ngay cả hít thở cũng phải nhẹ nhàng chầm chậm. Đã từng thề, như sao Sâm sao Thương, không bao giờ gặp nhau, chung quy lại không tránh được bởi vì liên hệ dạng này dạng kia mà chạm mặt. Bất quá, chỉ còn cách cố gắng hết mức để không thấy thôi. Mặc dù mỗi lần nhìn thấy, hắn nhìn ta giống như người xa lạ không quen biết, nhưng ta nghĩ, hắn chắc là không vui khi nhìn thấy ta. Nhiều lần đụng phải như nhau, chỉ cónhiều thêm một chút chán ghét của hắn mà thôi. Mà ta, có lẽ không bằng hắn, cũng không như chính mình tưởng tượng quên đi. . . . . .
Không biết qua bao lâu, mới nghe được tiếng tay áo ma sát cùng tiếng giẫm đạp lên thảm cỏ "Xạc xạc", mãi đến khi từ từ rời xa, cuối cùng không thể nghe thấy nữa, mới dám thở dài một hơi.
Ở chỗ vừa rồi đứng mò mẫm một chút, liền tìm được ngọn đèn lưu ly ánh nến đã tắt từ lâu.
Trở lại chỗ ở, chào đón ngoại trừ Đông Vân, còn có tiểu muội đợi ta cùng nhau dự tiệc."Đợi tỷ tỷ đã lâu, Đức Phi nương nương phái người tới thúc giục." Nàng cười kéo cánh tay của ta, lại nói, "Bây giờ có thể đi? Ưhm, vẫn nên chải đầu lại cho tỷ tỷ. Mới vừa rồi tỷ tỷ đứng ở đầu gió hả ?"
Buổi tiệc của nữ quyến mở ở Tùng Hạc Thanh Việt, ta và tiểu muội thuộc loại đến trễ, vốn định len lén chạy vào chỗ ngồi, còn đặc biệt nhìn xem có người quen và vị trí trống không. Thì thấy Đức Phi xa xa ngoắc, kêu hai chúng ta đến bên cạnh, cười nói: "Thái hậu mới vừa nhắc tới các ngươi đã đến rồi."
Nghi phi cũng cười nói: "Tới trễ, các ngươi nhận phạt không?"
"Đừng hù dọa hai đứa bé này. Tới đây, để cho ta xem." Hoàng thái hậu cười cho đòi chúng ta qua. Đông Đông từ trên ghế đẩu bên cạnh Thái hậu leo xuống, nắm lấy vạt áo của ta, ngửa đầu kêu: "Ngạch nương." Ta dắt tay của nàng, cùng tiểu muội cùng nhau hành lễ Thái hậu.
"Miễn lễ." Thái hậu lại chuyển hướng tới bên cạnh, ngoắc kêu, "Ngụy thường tại, tới đây."
Liền thấy biểu muội Thiền Tuyết thướt tha duyên dáng đi đến trước mặt, nghiêm trang cúi đầu. Thái hậu bảo cung tỳ đỡ nàng đứng lên, nắm tay của nàng, quan sát nàng một hồi, lại nhìn ta và tiểu muội. Ta có chút nghi hoặc, Thiền Tuyết và tiểu muội xem ra có chút khẩn trương. Ánh mắt Thái hậu hiền hoà tuần tra ở trên người ba người chúng ta một trận, liền quay đầu lại vui đùa nói với Đức Phi các nàng: "Nhìn xem ba tỷ muội này, các ngươi nói mỹ nhân thế nào đều sinh ở nhà các nàng rồi hả?"
Đức Phi mỉm cười gật đầu hòa cùng. Nghi phi cười khanh khách nói: "Thái hậu, chuyện này nô tì cũng muốn hỏi nha!" Vừa nói vừa ôm lấy Đông Đông, hôn một cái ở trên mặt nàng, nói: "Điều quan trọng nhất là, tại sao cũng có thể có một bảo bối như vậy!"
"Ngươi nha, ngươi. . . . . ." Thái hậu chỉ về phía nàng, cười đến ngửa tới ngửa lui. Những người còn lại cũng khẽ cúi đầu cầm khăn tay che miệng mà cười.
Ta cùng với Thái hậu và các nương nương chọc cười qua một hồi, liền lôi kéo tiểu muội ôm Đông Đông, đi đến vị trí chỗ ngồi an bài cho ta. Chỗ ngồi của Thiền Tuyết, nằm theo phân chia tần vị của Hoàng đế, nàng nhìn chúng ta, không buông nắm tay của ta, sau đó liền rũ mắt xuống lui về.
Ta và tiểu muội ngồi cùng một mâm, Bát phúc tấn ngồi ở bên cạnh dựa sát vào, rỉ tai nói: "Này lâu thế, đi đâu vậy? Mới vừa rồi Thái hậu và các nương nương trêu chọc nha đầu nhà ngươi rất vui vẻ đó."
Ta còn chưa trả lời, Đông Đông liền bổ nhào tới kéo thái duyệt của Bát phúc tấn: "Thẩm. . . . . ."
Bát phúc tấn bắt lấy tay của nàng, vừa ôm vừa hôn, cười nói: "Tiểu bảo bối, ta là bá mẫu không phải thẩm. Ngoan, buông tay, siết bá mẫu con rồi." Nàng cùng Đông Đông chơi đùa, cũng không đợi được câu trả lời của ta. Một lát, lại để cho Đông Đông ngồi trên chân nàng, đút nàng ăn cái gì đó.
Ta hỏi: "Phúc tấn không mang cách cách tới sao?"
Nàng giúp Đông Đông cầm vững cái chén nhỏ, tranh thủ đáp: "Không có, cùng Hoằng Vượng hai đứa đều ở lại trong kinh rồi." Nàng mặc cho Đông Đông cầm thìa khuấy trong chén nước canh, gắp một đũa thịt cá mịn, tỉ mỉ lấy hết xương ra, sau đó mới đút cho Đông Đông. Tiểu muội nửa ngồi ở bên cạnh, cầm khăn lau dầu bóng mẩy bên miệng cho Đông Đông, ta lắc đầu cười nói: "Cả đêm phục vụ ngươi rồi. Tới đây, đừng luôn quấn bá mẫu cùng tiểu di."
Nàng liền buông chén xuống , sau đó giống như Tiểu Hầu Tử leo lên đầu gối của ta, cọ ở bên tai ta làm nũng: "Nương, con muốn đi chơi."
Ta ôm nàng ngồi xong, khẽ dụ dỗ nói: "Đợi lát nữa liền dẫn con đi. Bây giờ ngủ một lát có được hay không?"
Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Không ngủ. Con ngủ, ừhm, nương liền chạy mất."
Bát phúc tấn bị nàng chọc cho cười "Khanh khách" không ngừng, nói: "Tiểu nha đầu thật tinh, sợ ngươi lừa nàng ngủ!" Ôm Đông Đông qua, lại nói, "Tới đây, bá mẫu nói chuyện với con, ta không ngủ được."
Lúc này, có thái giám chưởng sự đi vào đáp lời, nói pháo hoa chuẩn bị xong, thỉnh Thái hậu cùng chư vị nương nương đi ra ngoài thưởng thức. Vì thế một đám nữ quyến vây quanh Thái hậu đến trong vườn. Ban nãy ta mới vừa xem rồi, cũng không thấy mới mẻ, ngược lại Đông Đông vô cùng hưng phấn, vừa kêu lên vừa cười, không ngừng đong đưa bả vai ta, khiến cho ta đau đầu. Thái hậu lớn tuổi, dễ dàng mệt, xem xong pháo hoa liền lệnh cho giải tán, để cho mỗi người tự ngắm trăng ngắm đèn.
Bát phúc tấn nói ngắm trăng phải gần nước mới được, liền sai các nha hoàn ma ma sắp xếp các loại thức ăn, lôi kéo ta và tiểu muội đi Nguyệt Sắc Giang Thanh ăn cơm dã ngoại. Ta bảo Thư ma ma đi dẫn Lý Nam tới, Bát phúc tấn cười đùa giỡn nói: "Ngươi khi nào thì có một con đứa trai ngoan như vậy." Nói xong ngắt mặt hắn một cái. Lý Nam văn tĩnh, ngồi cúi đầu, tay cũng không dám khua loạn.
Ta bảo Đông Đông cầm bánh Trung thu nho và sữa ngựa cho Lý Nam ăn, không ngờ lại biến thành Lý Nam dỗ dành nàng ăn. Đông Đông bướng bỉnh, ở trên thân người ta leo lên leo xuống, túm y phục kéo lỗ tai người ta, không lúc nào ngừng nghỉ. Khó được Lý Nam tính tình dễ chịu, ta lại không nhìn nổi, để cho tiểu muội ôm Đông Đông đi, gọi Lý Nam tới ngồi bên cạnh ta.
"A a. . . . . ." Chợt nghe có tiếng trẻ con chơi đùa truy đuổi nhau, từ xa lại gần.
Ta xoay người, cười vẫy tay nói: "Nhị a ca, bên này."
Hoằng Minh theo Hoàng đế tới Nhiệt Hà, từ khi ta đến nơi này về sau đây là lần đầu tiên thấy hắn. Mấy nhóc bên cạnh hắn, chắc cũng là con cháu dòng họ, đều chạy đến đầu đầy mồ hôi. Bọn nó chạy tới thỉnh an, ta hỏi: "Chơi cái gì vậy?"
Hoằng Minh thần bí hề hề kê vào lỗ tai ta nói: "Thập Lục thúc bọn họ ở chỗ Vân đê lưới tôm, chúng ta cũng đi bắt mấy con."
Ta ngắt lỗ mũi hắn một cái, cười nói: "Cẩn thận đừng rơi xuống nước." Cúi đầu thấy ánh mắt long lanh của Lý Nam, liền chỉ vào nó nói với Hoằng Minh, "Đây là chất nhi của ta, dẫn hắn cùng đi được không?"
Hoằng Minh sảng khoái nói: "Được, đi thôi." Nói xong liền kéo Lý Nam.
Ta dặn dò: "Đừng cho người ta ăn hiếp hắn."
"Yên tâm đi!" Hoằng Minh quay đầu lại liếc nhìn Đông Đông, lôi Lý Nam chạy nhanh như chớp.
Đông Đông ầm ĩ muốn cùng các ca ca đi chơi, thấy bàn chân Hoằng Minh như bôi dầu, liền không thuận theo khóc rống lên. Ta biết Hoằng Minh sẽ không kiên nhẫn ứng phó với tiểu tổ tông này, bị Đông Đông huyên náo phiền lòng, đành phải lấy đèn Lưu Ly ra dụ dỗ nàng. Nàng còn mếu máo không vui, ta liền nói: "Nếu con không thích, lần tới ta cho Tứ cách cách là được."
Nàng mới không chịu, sống chết cầm đèn không chịu buông, nói mình mệt mỏi, sẽ để cho Thư ma ma cầm.
Bát phúc tấn nói: "Ngươi rất có biện pháp đối với tiểu hài tử."
Tiểu muội phụt cười nói: "Chỉ có tỷ tỷ mới trấn áp được Đông Đông."
Ta trả lời: "Các ngươi đều nuông chiều nàng, tương lai nàng có thể sợ ai?"
Tiểu muội ôm lấy Đông Đông, hôn một cái, nói: "Ai muốn nàng sợ, thương nàng còn không kịp nha!"
Nói chuyện trên trời dưới đất, chúng ta cùng ăn mấy cái đĩa dưa và trái cây ướp lạnh uống mấy chung rượu. Hưng trí cao lên, liền sai Đông Vân lấy lỗ tai thỏ nhung ra, dụ dỗ Đông Đông mang vào. Nàng vẫn còn tức giận vì chuyện ta không để cho nàng cùng bọn Hoằng Minh chơi và muốn đưa đèn Lưu Ly cho người khác, bĩu môi phồng má nhìn ta, ta liền kể chuyện xưa dụ dỗ nàng, rốt cuộc làm cho nàng cam tâm tình nguyện đội lỗ tai thỏ một nửa dựng thẳng một nửa cụp xuống vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...