"Người nào?" Thế nào vô duyên vô cớ hỏi tới lão bà Thập Tam rồi? Hôm nay nàng thật kỳ quái.
Nàng xoa huyệt Thái Dương nói: "Ngạch nương Tam a ca."
A, Đích Phúc tấn Triệu Giai Thị. Vì thế ta trả lời: "Gặp qua vài lần, không quen. Làm sao vậy?"
Nàng cau mày nói: "Ta cũng gặp qua nàng mấy lần. Trong lúc ở cữ thì không nói rồi. Đầy tháng Tam a ca lần đó, Hàm tỷ tỷ còn nhớ chứ, nàng mặc áo thêu hoa bách điệp vàng viền đỏ thẫm, y phục không tệ, đáng tiếc trên mặt của nàng còn bệnh phù chưa tiêu, màu da ảm hoàng. . . Thôi, dung mạo nàng bình thường . . . .Chẳng qua ta nghĩ có lẽ có cái khác chỗ hơn người. Tỷ như, khéo hiểu lòng người, ăn nói khôi hài, tính tình làm người vừa ý. . . Ở trên người nàng tìm những thứ này thật đúng là không dễ dàng! Người ta nói đánh bài, nàng nói nàng chưa bao giờ chơi; nói quần áo đồ trang sức, yêu thích của nàng hù chết người; nói thi thư, nàng căn bản không biết bao nhiêu chữ; tán gẫu nữa, nàng chỉ biết nói khi nào thì nên cho các tiểu a ca tiểu cách cách cắt may làm mũ, lúc nào thì nên vào cung thỉnh an mẫu phi; nói tới nữ công dù sao cũng nên có chút để nói chứ? Dạng hoa của nàng tới tới lui lui chính là ‘ Phú Quý Trường Xuân ’, ‘ Vạn Sự Như Ý ’. . . . . ." Nàng nói đến chỗ kích động, nắm bả vai của ta lắc lắc, "Hàm tỷ tỷ, ngươi nói ta điểm nào không bằng nàng?"
Miệng ta mở rộng, sững sờ nhìn nàng, hồi lâu mới nói ra một câu: " Trách không được vài ngày trước đầy tháng của a ca con nàng ấy ngươi muốn đi theo. . . . . ."
Lý Thục tựa vào bàn trên kháng, khuỷu tay chống trán, cắn răng nghiến lợi nói: "Hắn trói buộc với kiều thê như vậy? Liền yêu thích nữ tử ‘ dịu dàng hiền thục ’ như vậy?"
Ta giống như con cá thiếu dưỡng khí, trừng mắt hỏi: "Ngươi. . . . . . Thích Thập Tam?"
Lý Thục ném khăn bị xoắn đến thay đổi hình dạng lên trên đất, rót xuống một cốc nước trà lớn, vẫn căm tức nói: "Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi! Bảo ta làm sao cam tâm? !"
Ta bắt đầu nhức đầu, Lý Thục cùng Thập Tam nhấc lên loại quan hệ này tuyệt đối không làm người ta vui vẻ. Mà ta còn không rõ ràng lắm trước hết ta còn là người cuối cùng biết, chỉ có thể thở dài một hơi hỏi: "Thập Tam nói thế nào?"
"Nếu như hắn có nói thế nào ta liền sẽ không nghẹn một hơi đến bây giờ!" Lý Thục bĩu môi, cầm cái gối dựa vặn tua bông của nó.
Đây là có ý tứ gì? Không phải là Lý Thục đơn phương chứ? Vì thế ta đổi biện pháp hỏi khác: "Thập Tam biết ý của ngươi chưa?"
"Ai biết hắn có biết hay không! Hắn và Phúc tấn kia của hắn, quả thật làm cho người nổi điên!" Nói thêm gì nữa Lý Thục sẽ bứt tóc của mình rồi.
Ta nắm tay của nàng hỏi: "Ngươi muốn gả cho Thập Tam sao?"
Nàng nhìn ta một cái, ngó mặt đi chỗ khác nói: "Ta là thích hắn, cũng không phải là thích nhà hắn." Nói như vậy trước mắt nàng chỉ tính toán cùng Thập Tam nói chuyện yêu đương. . . . . . Nàng bỗng nhiên túm ta nói: "Hàm tỷ tỷ, ngươi cùng Thập Tam gia quen thuộc, nếu không ngươi giúp ta. . . . . ."
Ta cắt ngang nàng nói: "Không, chuyện này ta sẽ không giúp một tay." Bất luận là đi nói bóng nói gió với Thập Tam, hay là đáp cầu dắt mối, đều không phải là chuyện ta nên làm, ta cũng không muốn dính vào càng khuấy đảo càng lẫn vào."Ta nghĩ ngươi phải tự mình giải quyết." Ta tin tưởng năng lực xử lý của Lý Thục, hiện tại nàng chỉ là có chút kích động quá mức.
Lý Thục há miệng thở dốc, lại đóng lại, suy nghĩ một chút nói: "Đúng. Ta nên tự mình làm." Nàng thả gối dựa trở về, lại giống như nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, Hàm tỷ tỷ, còn có chuyện này nói cho ngươi. Ngươi còn nhớ Lan Kỳ trong phủ Ung vương gia hay không, người đó dáng cao gầy, da mặt trắng, hai má của nha đầu có một chút lấm chấm tàn nhan? Nàng có thai."
Tin tức này cũng làm cho người ta không thoải mái như thế. Ta hỏi: "Tiểu muội biết không?"
Nàng cười khổ nói: "Tại sao có thể không biết."
Vừa dứt lời, liền nghe bước chân nườm nượp, tiểu muội ôm Đông Đông, trong lúc ma ma và bọn nha hoàn vây quanh phía dưới tiến vào phòng.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Thập Tứ kéo ta đi xem quà khách nhân đưa trăm ngày. Lão Bát đưa là bộ đồ trẻ con áo lông chồn bạc, một cái áo choàng, phối với cái mũ cùng cái bao tay nhưng ta nhìn ít nhất một tuổi mới có thể mặc được. Thập Tam đưa là gương to cao nửa thước dài xuống đất, tạo hình không tệ, sau lưng khắc thỏ ngọc đảo thuốc, mặt bên là một chú mèo chợp mắt, nhưng ta nghĩ, cái này chẳng lẽ dùng để bản thân Đông Đông tự mình rèn luyện ý thức?
Thập Tứ chỉ vào bồn tắm bạch ngọc Lão Cửu đưa nói: "Nàng xem, hai bên còn có tay cầm, rất thú vị."
Ta nhìn nhìn cái hình bầu dục kia, so với chậu nước rửa mặt bình thường hơi lớn hơn một chút, hàng mỹ nghệ cảm xúc hoà cùng sắc màu trong suốt cũng không tệ, nói: "Cái này nhìn cũng được, để dùng cho Đông Đông tắm rửa, vừa sâu lại vừa cứng, cũng lớn, không thực dụng." Nói không chừng đổ nước nóng vào liền nứt ra, cũng không biết có phóng xạ hay không, ngược lại có thể lấy ra nuôi cá vàng.
Không xem được mấy cái ta liền mệt nhọc, Thập Tứ đành phải sai người làm sửa sang dọn dẹp.
Vừa qua khỏi Tháng Giêng, trong cung liền phái người truyền ý chỉ của Thái hậu, bảo ôm Đông Đông đi thỉnh an. Dĩ nhiên không thể nói không rãnh, cũng không thể nói thác đau đầu, bởi vì Hoàng đế cùng Thái hậu đều đã đi đến Sướng Xuân Viên ở rồi, lại còn gần kề buổi sáng ngày hôm đó liền phải vội vàng đến trong viện chờ tấn kiến.
Bà vú so với ta may mắn hơn, bởi vì nàng ôm Đông Đông không phải làm đại lễ, mà ta, lúc Lão Thái hậu giơ tay lên nói: "Miễn đi, vừa qua khỏi hết năm, không cần vừa quỳ vừa dập đầu nữa." Trước đó, đã quỳ một lần túc một lần.
Chưa hết, Thái hậu ngồi bên cạnh Đức Phi, phải thỉnh an. Mặt khác còn có một quý phụ không nhận biết, hẳn là chủ vị hậu cung nào đó. Đức Phi cười giới thiệu nói: "Đây là ngạch nương Ngũ a ca cùng Cửu a ca ." Ta đi túc một túc, mới tính là kết thúc.
Thái hậu nhìn ta vẫy vẫy tay, nói: "Ôm tiểu Cách Cách nhà ngươi để cho ta xem."
Ta đáp một tiếng "Vâng" , bèn nhận lấy Đông Đông từ trong tay bà vú, âm thầm may mắn nàng còn ngủ, lúc này là nàng thành thật nhất. Lúc muốn giao đến trong tay Thái hậu, nàng liền tỉnh, trong tay toát mồ hôi, nếu nàng khóc rống, sợ hù doạ lão thái thái ra bệnh. Cũng may nàng cũng không có khóc, đại khái cũng không đói, liền chớp mắt tò mò nhìn người ôm nàng.
Thái hậu gọi cung nữ lấy kính lão của bà ra, giúp bà đeo lên, sau đó liền cẩn thận tỉ mỉ nhìn Đông Đông, Đông Đông cũng mút lấy ngón tay nhìn bà. Thái hậu cười nói với Đức Phi: "Nhìn nha đầu này mắt nhiều thuỷ linh, giống như ngạch nương nàng."
Đức Phi cười tán thành. Nghi phi liền nói: "Đứa nhỏ này thật khả ái, cùng Thái hậu ngài cũng thân. Ai, ánh mắt chân thật, bộ dạng tương lai nhất định xinh xắn."
Ánh mắt của Đông Đông ngược lại thật chân thật, quả thật lanh lợi chiếm nửa gương mặt, người khác đều nói đáng yêu, ta lại nghĩ, đứa nhỏ này chẳng lẽ là người ngoài hành tinh hay sao? Phát triển tiếp xuống nữa sợ sẽ phải đổi thành E. T rồi.
"Ai, người xem nàng cười!" Nghi phi dùng ngón tay khẽ chạm khóe miệng của nàng, Đông Đông cười vui vẻ hơn, chọc vui Thái hậu.
Thái hậu ôm mệt mỏi, giao cho Đức Phi, Đông Đông tỉnh táo rất nhiều, bắt đầu "Nha nha" kêu lên. Ta vẫn lo lắng nàng có phải đói bụng rồi hay không, chỉ là nàng cũng không có khóc bày tỏ muốn ăn. Nghi Phi thích trẻ con, cũng muốn ôm kề lại gần ôm một cái. Thái hậu cười nói với Đức Phi: "Ngươi xem nàng, cháu gái của mình không biết mấy cái, hiện tại tới cướp ôm ấp của ngươi."
Đức Phi cũng cười nói: "Nghi tỷ tỷ giống Thái hậu, thương yêu trẻ con, bất luận thấy là nam hài nhi hay là nữ oa nhi, đều muốn ôm một cái, trêu chọc một lát ."
Nghi phi vừa định đáp lời, liền nghe thái giám tới bẩm báo, nói Hoàng đế giá lâm. Nghi phi vội vàng giao Đông Đông cho bà vú ôm, chờ Hoàng đế đi vào, thỉnh an cho Hoàng thái hậu xong, liền cùng Đức Phi đi tiến lên hành lễ. Ta cũng không thể đứng bên cạnh thất thần, cũng may Hoàng đế phản ứng nhanh hơn so với Thái hậu, ta túc còn chưa tới cuối, hắn liền giương một tay lên nói: "Được rồi. Nhà Thập Tứ, hôm nay Trẫm đặc biệt muốn nhìn tiểu tôn nữ của Trẫm một chút." Nói xong ngồi xuống ở bên kháng trác đối diện Thái hậu.
Ta vội vàng tuân chỉ ôm Đông Đông đi qua, dâng lên. Lúc này ta càng không yên lòng, Thái hậu dầu gì kinh nghiệm ôm trẻ con phong phú, Hoàng đế sợ rằng căn bản không ứng phó xong trẻ con như vậy. Vạn nhất nếu là Đông Đông cảm thấy tư thế ôm không thoải mái, bèn khóc lớn lên, ai có thể chịu đựng được! Bất quá Đông Đông trừ giãy dụa nhiều hơn ra, vẻ mặt bình thản như cũ, không có mếu máo, không có cau mày, ta hi vọng có thể giữ vững.
Hoàng đế khẽ chạm vào mặt của Đông Đông, nói với Thái hậu: "Bộ dáng giống ngạch nương nàng nhiều hơn một chút."
Thái hậu gật đầu nói: "Ừ. Màu da này cũng trắng."
Ta nghĩ thầm, mỗi ngày bú sữa, đều đã nôn một chút ( hoặc là chảy một chút ) ra ngoài rửa mặt, có thể không trắng sao?
Đông Đông "Hừ nha" kêu loạn, nhìn Hoàng đế vươn tay ra, trên cổ tay nàng mang vòng tay lục lạc, lung lay kêu "Đinh đinh đang đang" vang dội, hết sức thanh thúy. Hoàng đế cười nói: "Tiểu nha đầu nghĩ muốn cái gì?" Đại khái cảm thấy sắc màu bàn tay nhỏ bé giống như sữa bò hết sức đáng yêu, liền tiến tới muốn hôn một cái.
Ta dự cảm không lành, vừa định ngăn cản, liền nghe Hoàng đế nhẹ "Ôi" một tiếng, Đông Đông đã chộp một nhúm râu rồng vào trong tay rồi.
Tất cả mọi người ngây người, Đông Đông lại khanh khách cười, đại khái cảm thấy thú vị, còn đưa ra một cái tay khác cũng đi bắt. Lúc này thái giám đứng hầu bên cạnh mới phản ứng kịp, muốn tiến lên tách móng vuốt nhỏ của nàng ra. Hoàng đế lại khoát tay áo, nhẹ nhàng cầm hai cổ tay Đông Đông, cười nói với nàng: "Tiểu nha đầu thật biết lựa chọn, đáng tiếc cái này không thể thưởng."
Thái hậu không chịu đựng được, "Phù" một tiếng phun trà ra ngoài, sau đó ngửa tới ngửa lui cười lớn không ngừng. Các cung tỳ liền vội vàng chuyển khăn, vỗ lưng thuận tức cho Lão Thái hậu. Đức Phi cùng Nghi phi thấy thế, cũng che miệng cười khẽ.
Ta âm thầm may mắn khí lực Đông Đông có hạn, không có nhổ đứt râu Hoàng đế, nếu không không biết làm thế nào để kết thúc. Sớm biết nàng thích loại vật này, ở nhà ta cho nàng một đống bông tua rua nắm chơi, xúc cảm cũng không tồi.
Hoàng đế hất cái cằm lên với ta, cười hỏi: "Tiểu nha đầu này xếp hàng thứ mấy hả?"
Ta kính cẩn trả lời: "Hồi hoàng thượng, thứ năm ạ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...