Đường Về (Phần 2)

Thập Tứ dắt tay của ta, cười nói: "Ha ha, khách khí với Tứ ca cái gì, đều là người trong nhà." Lại nhìn huynh trưởng hắn nói: "Tứ ca ngươi thấy đúng không?"

Đối phương từ chối cho ý kiến.

Ta ngẩng đầu nhìn về Thập Tứ, hắn thu hồi ánh mắt nhìn ta, hơi thu lại nụ cười sắc sảo, nắm chặt tay của ta thêm một chút.

Na Lạp Thị cười kéo ta đến bên cạnh bàn, nói: "Tới, ngồi bên này."

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, ta vừa ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt đã từng quen thuộc kia, lạnh nhạt, không mang theo bất kỳ tâm tình gì nhìn bên này. Ánh mắt đụng chạm con ngươi cũng không còn sinh ra bất kỳ gợn sóng nào, thủy chung bình tĩnh giống như mới quen. Ta dời tầm mắt đi, lướt qua Niên Thị lộ vẻ mặt non nớt, chỉ thấy nàng nháy mắt tò mò nhìn ta chằm chằm, phát hiện ta cũng nhìn nàng, hai gò má đỏ lên, nhìn ta khẽ vuốt cằm.

Mùi rượu được hâm nóng xông từ chung rượu Thanh Hoa trước mặt tản mát ra, bên tai là tiếng vang thanh thuý của đũa nạm ngọc va chạm vào bộ đồ ăn bằng sứ, cùng với bọn Thập Tứ thỉnh thoảng nói chuyện với nhau bằng Hán ngữ xen lẫn Mãn Ngữ. Loại bữa tiệc này làm cho ta cảm thấy hoang đường bất khả tư nghị. Mùi thơm của thức ăn lại không thể làm cho ta sinh ra một chút ham muốn ăn, chẳng qua là cảm thấy phong phú, trước đây không sao nghĩ ra.

Lúc Mẫn Mẫn còn non nớt, trời tuyết lớn cùng khánh chúc ngồi ở trên kháng ấm áp, nghe bọn hắn đề cập bàn luận viễn vông đến dế mèn châu chấu các loại chim bồ câu, ta có thể rất thích ý xuyên thịt dê. Ở Hàng Châu, nghe lão gia tử hăng hái bừng bừng nhớ lại những việc trải qua khi hắn còn trẻ đi Lữ Tống chọn mua băng phiến, tổ yến cùng các loại hương liệu, cũng cảm thấy rượu mơ ướp lạnh hết sức ngon niệng. Hoặc là trong màn đêm trong trấn, vừa nghe Nhiếp Tĩnh cùng Cẩm Nhan thảo luận năm thứ hai có phải về núi Thái Nga hay không, vừa lột đậu phộng đi muối ăn. . . . . .

"Đệ muội, đệ muội." Na Lạp Thị vỗ mu bàn tay ta khẽ gọi.

Ta lấy lại tinh thần, thấy người một bàn đều nhìn ta, liền cười nói: "Xin lỗi, ta thất thần. Phúc Tấn muốn hỏi cái gì?" Lúc trước ta không tập trung, bọn họ hình như là đang đàm luận thú săn mùa đông.

Na Lạp Thị cười nói: "Đệ muội nhớ tiểu Cách Cách sao?"


Ta cười cười, cũng không phủ nhận.

Thập Tứ cầm tay của ta để trên đầu gối hắn, chỉ chỉ Niên Thị cười nói: "Là chị dâu nhỏ muốn hỏi, nàng thật có thể bắn hồ ly hay không, ta nói các nàng còn không tin."

Ta nghênh đón ánh mắt trong sáng của Niên Thị, cười nói: "Nếu như con hồ ly kia tự dâng lên trên miệng ta, hoặc là nhảy đến dưới vó ngựa ta, bình thường đều có thể săn, quyết không thất bại."

Khi bọn hắn hoặc cúi đầu hoặc che miệng cười, ta đứng lên, cáo từ nói: "Đa tạ vương gia phúc tấn khoản đãi. Chỉ là đầu của ta có chút choáng váng, sợ say rượu thất nghi, tha cho ta cáo lui trước. Chư vị thỉnh chậm dùng."

Thập Tứ cũng đứng lên, dựa gần đến hỏi: "Khó chịu sao? Có nặng lắm không?"

Ta lắc đầu rút tay về, nói nhỏ: "Không có chuyện gì. Ta đi bồi tiểu muội."

Na Lạp Thị tự mình đưa ta đi ra ngoài, đến dưới hành lang mới bị ta khuyên quay về.

Trở lại chỗ tiểu muội, thấy nàng cùng Lý Thục đang ăn cơm tối, liền bảo Uẩn Tú lấy thêm bộ bát đũa. Lý Thục kỳ quái hỏi: "Ngươi không phải là mới vừa dự tiệc trở lại sao?"

Ta nhận lấy cơm Đông Vân đưa tới, trả lời: "Ta ăn uống tốt, ăn hai đợt là chuyện thường."


Tiểu muội sai Uẩn Tú chuyển cái khay, để thức ăn ta thích đến trước mặt ta. Ta nếm cơm, hỏi: "Mùi này cùng hôm qua không giống nhau."

Lý Thục nói: "A, chắc do đã đổi gạo mới. Hàm tỷ tỷ ở nhà không phải chỉ ăn gạo mới sao?"

Chính xác là Thập Tứ dài dòng cùng Na Lạp Thị rồi, người này thật coi ta tới trong nhà người ta làm cô nãi nãi mà!

Tiểu muội ăn không được nhiều lắm, sau khi ăn xong liền cầm châm tuyến lên may vá làm nữ công. Lý Thục nói dưới đèn thiêu thùa may vá hại mắt, để cho nàng ít buồn bực, nàng lại trầm ngâm yên tĩnh suy nghĩ một hồi, nhìn ta hỏi: "Đông Đông, chắc cao lớn hơn không ít chứ?" Không đợi ta đáp, lại bắt đầu xỏ chỉ luồng kim.

Đông Vân mới vừa đổ nước rửa mặt cho ta , Do Nhi liền vội vội vàng vàng đi vào, ở bên tai ta nhẹ bẩm: "Phúc tấn, gia ở bên ngoài. . . . . ."

Ta phân phó nói: "Bảo hắn ở bên ngoài đợi lát nữa, ta sẽ ra."

"Vâng." Nàng đáp ứng vừa muốn đi ra.

Ta suy nghĩ một chút, kéo nàng lại nói: "Nhớ, đừng gọi hắn vào phòng. Đi đi."

Nhìn Do Nhi vén rèm đi ra ngoài, ta vội vàng nhận lấy khăn Đông Vân đưa tới lau khô tay trước, phủ thêm áo choàng rồi đi ra khỏi phòng. Do Nhi đang ở dưới hành lang thưa lại với hắn, ta vỗ vỗ vai của nàng, sai nàng về phòng trước, khép tay nói với Thập Tứ: "Thế nào còn chưa trở về?"


Hắn lấy tay ta bao lại giữa hai tay mình, xoa nhẹ hỏi: "Lạnh không?" Mặc dù dưới mái hiên treo một dãy đèn lồng, nhưng ánh sáng vẫn mờ mờ, đến gần tới mới nhìn rõ mặt của hắn bởi vì say mà hơi đỏ lên.

Ta lắc đầu một cái, nói: "Không còn sớm, trở về đi thôi."

Hắn chậm rãi đi tới gần, ôm chặt eo của ta, tựa đầu vào trong hõm vai ta, kề bên tai ta nói: "Ta muốn chờ nàng cùng nhau trở về."

Hắn chắc là uống không ít, có chút say rồi? Cảm giác nói chuyện mang theo chút trẻ con. Không thể làm gì khác hơn là dằn lòng, vỗ vỗ lưng của hắn nói: "Ta chung quy còn muốn ở hai ngày nữa."

"Qua ít ngày, chúng ta cởi ngựa đi săn được chứ?" Hắn hỏi.

"Ừ." Ta thuận miệng đáp ứng. Nghĩ thầm, nếu như đi thôn trang nào có vắt sữa bò sữa dê, còn có thể dẫn theo Đông Đông.

Hắn áp mặt vào trên má của ta có chút nóng, mà gió đêm tháng mười một ở Bắc Kinh lại hanh khô như thế, không khỏi co rúm lại ở trong khuỷu tay hắn. Hắn ngẩng đầu để lên trán của ta, khép lại cổ áo choàng lông cáo màu xám của ta thẳng đứng lên, nhắm mắt lại ở bên gáy ta hít sâu một hơi, mở mắt ra nói: "Bên ngoài lạnh lẽo, trở về phòng đi. Ta đi nha." Nói xong buông ta ra, lùi một bước.

Lúc ta vén rèm, quay đầu nhìn hắn nói: "Ta đi cởi ngựa mười ngày nửa tháng không có chuyện gì, chính là phải đề phòng các ma ma dài dòng."

Hắn cười lên, sải dài một bước đến hôn mặt của ta, cho đến khi ta vỗ nhẹ đầu của hắn, mới xoay người bước nhanh rời đi.

Đi viện của Lý thị bái phỏng, gặp Tam a ca Hoằng Thời từ trong phòng mẫu thân ra ngoài. Đứa nhỏ này nhìn so với hai năm trước lão thành hơn rất nhiều, nhìn thấy ta, dĩ nhiên cũng không gọi tỷ tỷ, quy củ thỉnh an, gọi: "Thẩm nương" . Huynh trưởng chết non, đại khái cũng mang đi ở nó một phần trẻ con ngây thơ rất lớn.


Lý thị nửa tựa vào trên kháng, sắc mặt mang theo vàng vọt vì bệnh, môi cũng không có chút huyết sắc nào, lúc nói chuyện thường ho khan. Nàng nói: "Nếu không phải là ta đây quấn bệnh trên người không xuống được, cũng không cần làm phiền ngươi đi chuyến này."

Ta cười nói: "Phúc tấn khách khí. Ta tới đây mấy ngày, nguyên sớm nên tới thăm hỏi."

Nàng cười khoát tay nói: "Chúng ta còn khách sáo cái gì, cũng không phảinhận thức một ngày hai ngày." Nói xong nhìn ta.

Ta mím môi không nói, nàng lại nói: "Hôm nay mời ngươi tới, cũng có mấy lời muốn hỏi. Oanh nhi muội muội, có khoẻ không?"

Ta đáp: "Thân thể đã dưỡng trở lại."

"Được, thân thể đã dưỡng trở lại. . . . . . Ngươi vẫn luôn là người biết chuyện." Nàng cười xuy một tiếng, liền bắt đầu ho khan kịch liệt, thật vất vả trở lại bình thường, dùng khăn che miệng nói: " Ngươi và nàng là thân tỷ muội, nàng lại không thể giống như ngươi. . . . . . Nàng trẻ tuổi, đối với người đối với chuyện cũng quá dụng tâm, chuyện lúc này, đại khái cũng là kiếp số của nàng. Bất quá ta thích nàng tâm nhãn thẳng tính tâm tư đơn giản, đừng nhìn bộ dáng này của ta, ước chừng một lát cũng không chết đi, sau này có thể có chuyện cần chiếu cố tự nhiên sẽ chiếu cố nàng."

Ta chỉ cần nghe ý tứ bề ngoài trong lời nói của nàng mà suy đoán, vì vậy rũ mắt trả lời: "Trước kia đa tạ Phúc tấn yêu mến tiểu muội. Sau này, cũng còn phải làm phiền Phúc tấn rủ lòng chiếu cố." Ở phần lớn thời gian, ta chỉ có thể chăm sóc tiểu muội, xác thực không có giành nhiều cho nàng.

Nàng vừa ho khan vừa cười nói: "Ngươi yên tâm, gia sẽ thương nàng. Khụ khụ. . . . . . Ta cùng gia bất đồng, cũng chỉ là bởi vì thích nàng mà thôi."

Ta chỉ có thể khẳng định một chút, nàng thích tiểu muội hơn xa ta. Dĩ nhiên, như vậy rất tốt.

Ở lại Ung Vương Phủ bảy tám ngày, Thập Tứ liền mặt dày chạy tới ăn chực cơm, thời điểm nhàm chán bắt chất nhi cùng hắn đánh cờ. Đại khái khi dễ đứa trẻ mà chiến thắng ung dung làm cho hắn có cảm giác rất thoải mái, cho nên đối với loại trò chơi vô cùng không ngang hàng lực lượng này làm không biết mệt.

Tinh thần tiểu muội tốt hơn rất nhiều, sau khi nàng chủ động yêu cầu ta về nhà chăm sóc Đông Đông, ta liền để cho người đóng gói hành lý. Lúc rời đi vương phủ, đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, chỉ muốn đi về nhà, hôn nữ nhi của ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui