Cả ngày không thấy Lý Thục, nghe các ma ma nói, nàng cũng không có ra cửa. Ta chỉa vào nữa cái bụng lớn, bình thường thích ngủ, lúc tỉnh thì cũng yêu nằm, không có tinh lực bồi nàng đi khắp nơi. Nàng cũng không đeo dính ta, tự mình rất có thể tìm thú vui, tới mấy tháng, nghe nói cùng một nửa phúc tấn phu nhân cách cách các tiểu thư kinh thành lăn lộn quen mặt, mỗi ngày trên xuyến môn tất cả các phủ, mời liên tục đáp ứng không xuể. Nàng là một người tính tình không chịu được buồn bực, cho nên có thể đem mình giam trong phòng một ngày, cũng thật là kỳ quái .
Ta không nhịn được đi dạo trong viện của nàng đi xem một chút, Tích Quế nhẹ bẩm: "Nhị tiểu thư ở trong phòng." Ta một mình đẩy cửa đi vào, chuyển tới nội thất, chỉ thấy nàng ngồi chồm hỗm ở trên kháng, chắp tay trước ngực, nhắm cặp mắt, vẻ mặt mang theo một tia buồn bã thê lương như có như không. Có lẽ là ta tiến vào phòng gây ra tiếng động đã quấy rầy nàng, nàng mở mắt ra cười một tiếng với ta nói: "Hôm nay là ngày giỗ cái người muội phu xui xẻo kia của ngươi."
A, thì ra là trên kháng trác dâng cúng ba ly trà xanh một mâm trái cây chính là vì tưởng niệm vong phu. Nàng thường ngày mặc đồ màu trắng mộc mạc, hôm nay cũng không trang điểm, trên búi tóc chỉ đeo một cành trâm ngọc ngân truỵ. Ta hỏi: "Hiếu kỳ sớm nên mãn rồi?"
"Ừ, ta cũng vừa nhớ lại lúc hắn còn, lười phải trang điểm." Nàng từ trong mâm đựng trái cây lấy mật đào đưa cho ta, mình cũng cầm một trái cắn một cái.
Loại quả đào này không lớn, lại giòn ngọt nhiều nước, lần tới dùng để làm sinh tố trái cây cũng không tệ. Ta nhớ tới nàng lần trước đi Thiên Tân ở hơn một tháng, liền hỏi: "Đúng rồi, lần trước chuyện thuyền kia, đều giải quyết xong rồi?"
Nàng hung hăng quăng hột đào ra ngoài cửa sổ, cắn môi căm tức nói: "Đừng nói nữa! Trà thuyền ngược lại thuận lợi, một chiếc khác chở hàng đường trang phục, mới ra Đài Loan, liền bị cướp thuyền vây quanh đoạt tiền bạc và đường, chỉ có quan cốc may mắn thoát khỏi. Vốn nên đến cảng Ninh Ba giao hàng, bọn họ thấy phía trước có cướp thuyền tới lui tuần tra, nhưng khoang lại trống không hơn phân nửa chạy vội tới Thiên Tân. Không biết mất bao nhiêu!"
Đây cũng là mới mẻ, ta trừng lớn mắt tò mò hỏi: "Thật có chuyện như vậy?"
Lúc này Tích Quế cũng đi vào phục vụ, Lý Thục nhận lấy khăn ướt nàng đưa tới lau tay, đáp: "Quản sự trên thuyền chính là lão nhân trong nhà, nên tin được. Tất cả người đi theo ta cũng nhất nhất đã hỏi lời nói, không có chỗ khả nghi, thật tình cho là như thế. Ta cũng không phải nghi ngờ có người biển thủ rồi, nhưng quan phủ còn nghi chúng ta tự cướp hàng hoá để tránh thuế."
"Vậy làm sao bây giờ?" Ta che miệng nén cười, hỏi.
"Để cho quản sự viết phần lời khai đi nộp quan nha, mất chút trắc trở, cuối cùng đem đúng quan cốc ban đầu nên giao vào Ninh Ba ở Thiên Tân bán." Nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm ta hỏi, "Hàm tỷ tỷ, ngươi cười cái gì?"
Ta chỉ có thể ho khan hai cái, trả lời: "Không có, không có gì, chính là cảm thấy thú vị. Chuyện này rất thú vị ."
Nàng hơi cáu nói: "Thú vị? Ta đều buồn muốn chết ngươi còn giỡn chơi? Hàm tỷ tỷ, ngươi có biết thực tiễn ngươi cũng có phần hay không?" Sau đó trợn trắng mắt nói thầm một câu, "Nữ nhân mang thai đều kỳ quái . . . . . ."
Ta cười trấn an nàng nói: "Lại không thua thiệt đến táng gia bại sản, không cần gấp gáp. Ngươi không phải đã nói sao, tiền thua thiệt tất cả mọi người có phần, mọi người cũng chịu trách nhiệm mà, ngươi đừng buồn như vậy!"
Nàng "Hừ" một tiếng, nói: "Chỉ đục khoét ta đấy, chút tiền này ta cũng bồi thường nổi. Chính là phiền đại ca dài dòng, bởi vì đường mễ lương buôn bán ở Đài Loan, đều là một tay ta quản."
"Ngươi để ý đến hắn thế ! Làm ăn không phải đều có lời có lỗ sao." Ta lại lấy một quả đào.
"Một lần cũng không sợ. . . . . . Năm nay mua bán ở Đài Loan tiền kiếm được không ít, cuối năm trên mặt sổ sách cũng chắc chắn sẽ không khó coi. Chỉ sợ loại chuyện xui xẻo này đã có lần thứ nhất tức có lần thứ hai, không thể không phòng." Nàng trầm ngâm nói.
Ta suy nghĩ một chút nói: "Ưmh, triều đình giống như có chỉ cấm thuyền bè mang theo pháo giới quân khí xuất dương. . . . . ."
Nàng nói tiếp: "Ra Nam Dương thuyền lớn mới cho phép trang bị hai ổ hỏa pháo, súng hơi chỉ có tám khẩu, đao đeo chỉ có mười chuôi, gặp hải tặc làm sao có thể có tác dụng? Đánh cá biển đều không đủ!"
"Võ lực không ngăn cản được, vậy chỉ có thể dĩ hòa vi quý. . . . . ." Không biết đây có phải là biện pháp hay không, hay là đưa ra chủ ý cùi bắp.
Nàng cư nhiên chấp nhận gật đầu một cái, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, trở về cùng đại ca thương lượng kế hoạch. Ở mảnh đất đó hoạt động, không phải chỉ mấy đám người như vậy nha, cầu tài mà thôi, cần phải thảo luận họp lại. . . . . ."
Chợt nghĩ đến, nếu quả thật có thể thương lượng được, trộm trốn thuế liền dễ dàng, thường thường báo bị cướp, có thể tiết kiệm không ít. Chẳng qua ta có thể nghĩ tới, Lý Thục cùng Đường Huynh dĩ nhiên cũng có thể nghĩ đến, hai người này đối với sổ sách sổ ngạch so với ta thì nhạy bén hơn nhiều, căn bản không cùng ta đây một người không chuyên nói. Liền hỏi: "Thuyền gặp nạn kia, xuôi nam hả?"
Nàng đáp: "Không có, trang phục vải vóc, giấy phẩm, chảo sắt, muối Trường Lô đi đến Ngưu Trang, năm nay đổi vận chọn mua da lông cùng dược liệu mới xuôi nam. Thua thiệt hết, phải có bù lại."
Ta ngạc nhiên nói: "Các ngươi có thể thu lấy được da lông nạp cống còn sót lại à?"
"Chúng ta tự mình không thu được hàng thượng đẳng, đều là thăm hỏi Phạm gia Sơn Tây mua. Da lông Đông Bắc buôn bán phần lớn bị người Sơn Tây độc chiếm, nhất là ‘ hoàng thương ’ Phạm gia này." Lý Thục cười lạnh nói, "Đại ca hai năm qua theo chân nhà bọn họ đi được gần, năm ngoái hùng vốn hướng Đông Dương mua đồng, hình như rất có thu hoạch." Đang nói, nàng đột nhiên kéo tay của ta, nói: "Hàm tỷ tỷ, trái thứ tư rồi."
Ta đổi tay cầm quả đào, chẳng hề để ý trả lời: "A, đứa nhỏ này muốn ăn."
Nàng đoạt lấy quả đào ta thả vào khóe miệng vừa muốn cắn, nói: "Ngươi không thể ăn nữa rồi, sẽ đau bụng ."
Đang lúc chúng ta sẽ vì một quả đào nổi lên tranh chấp, Tích Quế đi vào đáp lời, tiến tới bên tai nàng vừa muốn nói, Lý Thục liền cười nói: "Ngay trước mặt Hàm tỷ tỷ có cái gì không thể nói?"
Tích Quế lúng túng nhìn ta một cái, sau đó nói: "Tiểu thư, Thuận Thừa Quận Vương phủ tặng đồ tới đây."
Lần này đổi thành Lý Thục có chút cảm thấy khó xử mà cười nói với ta: "Cái đó, gặp qua đại gia nhà bọn họ ban cho tặng phẩm vài lần."
Ta nghi hoặc, đây coi như là người theo đuổi?
Tích Quế mời người đưa đồ gì đó đi vào, mở gấm vóc che ở phía trên ra, chỉ thấy là một bộ đồ trang sức bằng Phỉ Thúy. Lý Thục chỉ lấy một cây trâm, nói: "Còn lại, trả về thôi. Chuyển lời, ừ, nói ta đa tạ ý tốt của Thế tử, quà tặng này, nên chia sẻ cùng nhị cách cách tam cách cách nhà hắn."
Thập Tứ tới giờ lên đèn mới về đến nhà, trên mặt hơi có mệt mỏi, Thư ma ma bọn họ phục vụ hắn tắm rửa đổi qua quần áo ở nhà, thần sắc mới tốt lên. Ta không có những tiết mục khác, tỉnh thì lật sách, bình thường hắn trở lại sẽ bị huyên náo không có cách nào xem. Ta chỉ đành buông quyển sách xuống, nhìn hắn hỏi: "Dùng qua cơm tối?"
Hắn nắm chặt tay của ta hỏi: "Còn chưa ăn. Nàng theo ta ăn một chút?"
Ta trả lời: "Ta sớm ăn rồi. Để cho phòng bếp làm cho ngươi chút gì đi."
Hắn hôn một cái lên tóc mai ta nói: "Không, giờ Dậu ăn chút điểm tâm rồi, vẫn chưa đói."
Nói đến điểm tâm, ta trái lại lại muốn ăn, từ trong hộp điểm tâm bên tay lấy một miếng bánh đậu xanh nhét vào miệng. Hắn thấy ta ăn, cũng cầm lên một miếng, cắn một cái, còn chưa có nhai, liền vặn lông mày, giống như ăn phải cục đá lẫn trong cơm gương mặt đau khổ, nói: "Đây là cái gì, ngọt quá. . . . . ."
Ta kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, nói: "Ăn thật ngon a." Ta nhìn miếng mứt táo kia của hắn, liền hỏi một câu, "Nếu không thử một chút bánh đậu xem?"
Hắn nuốt xuống giống như uống thuốc viên, nói: "Ta hoài nghi ta với nàng ăn không phải cùng một dạng bánh."
Hắn là nói đùa hay là nghiêm túc? Ta không để ý tới hắn vờ ngớ ngẩn, tự ý lại chọn một miếng bơ hạch đào mè đường, mới vừa ngậm lên, hắn dùng ngón tay nhấc cằm của ta, lại gần ta nói giọng khàn khàn: "Xác định một chút được rồi. . . . . ." Vừa nói môi liền dính sát, lưỡi thăm dò vào trong miệng ta tranh đoạt viên hạch đào từ từ bị nước miếng hòa tan, mút liếm cắn, cho đến trong cổ họng không còn mùi nước đường nước nữa, hắn mới hài lòng rời đi.
Ta che miệng, khó có thể tin nhìn hắn chằm chằm. Nhưng người này lại như không có việc gì cười với ta, còn hỏi: "Ai, có muốn thử lại một miếng hay không?"
Trời, hắn không cảm thấy ghê tởm sao? Cúi đầu trả lời một câu: "Ta muốn uống nước."
Hắn rót ly trà cho ta, ta lại thay đổi chủ ý, gọi Đông Vân đi vào, phân phó nàng chuẩn bị nước súc miệng cho hai chúng ta. Giày vò xong, ta cũng không có hứng thú ăn cái gì, liền nằm xuống ngủ một lát. Thế nhưng hắn lại hăng hái bừng bừng, dựa đi tới cùng ta nằm song song, chơi tóc rơi ra của ta, khẽ hỏi: "Hôm nay đều làm cái gì? Tiểu tử đàng hoàng sao? Có hay không mệt mỏi nàng?"
Ta nhắm hai mắt, thuận miệng mà đáp: "Nó chỉ biết ngủ, thành thật."
Hắn hôn chóp mũi ta, nói: "Gần đây đều không được rảnh rỗi cùng nàng, một mình buồn bực không?"
"Rất náo nhiệt, mỗi ngày đều có người tới, còn có Lý Thục ở đây. . . . . ." Ta bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều Lý Thục nói chuyện thuyền hàng, không nhịn được ngồi dậy nói với hắn, "Nói cho ngươi biết một chuyện thú vị."
Thập Tứ cũng ngồi dậy dựa vào giường bình, vòng tay ôm ta rất có hứng thú hỏi: "Là cái gì?"
Ta cười nói: "Thuyền hàng nhà của chúng ta, lúc xuất đi Đài Loan bị trộm thuyền cướp, hàng hóa trên thuyền bị cướp đi hơn phân nửa."
Hắn nghe xong nhìn ta, hỏi: "Cái này. . . . . . Thú vị?"
Ta hỏi ngược lại: "Ngươi không cảm thấy chơi thật khá sao?"
"Phải . . . . . Thật có ý tứ. . . . . ." Hắn dắt khóe môi cười , sau đó hỏi, "Hao hụt bao nhiêu?"
"Ước chừng, trên dưới hai ngàn lượng." Ta nghĩ nghĩ đáp, vừa cười nói, "Mang đi một thuyền đường cát trắng, đường đỏ, đường phèn, còn có thịt Long Nhãn khô." Nếu như ăn hết toàn bộ, một ổ hải tặc cùng thân nhân, cũng nên chỉnh thành bệnh tiểu đường rồi.
Thập Tứ để cho ta coi hắn như đệm lưng dựa vào, hôn lỗ tai của ta nói: "Có lẽ là các phu nhân hải tặc có thai, cũng bàn nhau đi kiếm đồ ngọt dùng."
Ta nhíu mày hỏi: "A, ngươi là chê ta ăn quá nhiều đường của ngươi?" Ăn ngọt có cái gì không tốt? Có thể sinh đồ chơi làm bằng đường cho hắn.
Hắn cắn một bên mặt của ta, nhẹ nhàng trả lời: "Không chê. Đừng nói là đường, nàng chính là muốn ăn ta cũng được. . . . . ." Vừa nói vừa cọ đến bên môi ta.
Tiểu tử này, thế nào lại học nói năng ngọt xớt? Ta ngó mặt đi chỗ khác không để ý tới hắn. Hắn không cách nào, chỉ đành phải dùng sức hôn một cái lên bụng đang đội lên của ta, lẩm bẩm nói: "Tiểu tử, tiểu bảo bối, để cho Ama hôn nhẹ nào." Thật ra thì ta rất muốn nói với hắn, hắn hôn vị trí đó, hẳn là cái mông thai nhi.
Hắn tựa đến bên người ta, toàn tâm toàn ý vuốt bụng ta, hướng về phía thai nhi chít chít thầm thì không biết đang nói cái gì. Chừng lầu bầu hơn một khắc đồng hồ, ta mơ mơ màng màng cũng nhanh ngủ thiếp đi, hắn lại tiến tới bên tai ta hỏi: "Bảo bối, nhà các nàng trừ Thục muội muội, còn có tỷ muội khác không?"
"Ừ, ưmh. . . . . ." Chờ ta phản ứng kịp hắn hỏi cái gì, lập tức mở mắt ra nhìn hắn nói, "Không có. Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
Hắn"Nha" một tiếng, đáp: "Ta thuận miệng hỏi một chút. Trước đó vài ngày bọn họ hỏi thăm ta nghe mấy lần."
Ta không có hứng thú truy cứu"Bọn họ" là ai, lại vì vậy nhớ tới một chuyện, hai tiểu đường muội, hình như cũng đến tuổi. Ngày thứ hai liền hỏi Lý Thục, nàng trả lời nói: "Ta đã sớm cùng đại ca nói qua chuyện này, hắn cũng chỉ trả lời ta trong lòng hắn có mấy người. Chuyện trong nhà, cha cùng Tam thúc mặc kệ, đều là đại ca một mình định đoạt. Ta không làm gì được hắn cả, nếu không Hàm tỷ tỷ ngươi hỏi hắn một chút ."
Ngày đó ta liền viết một phong thơ cho Lý Mạc, hỏi hắn đối với chuyện sang năm tuyển tú của Lý Hồ cùng Lý Lan có an bài gì. Nếu như gia gia vẫn còn, dĩ nhiên ta không cần phải quan tâm, nhưng là lo lắng đến trình độ ra bạc của đường huynh, làm cho người ta không nhịn được hoài nghi a!
Ngược lại rất nhanh nhận được thư hắn hồi âm, đáng tiếc nội dung không để cho ta hài lòng, hắn ở trong thư chỉ là một ít chuyện tỉ mỉ hắn ở hầm muối Tứ Xuyên buôn bán gặp phảibao nhiêu phiền toái, làm cho hắn phiền lòng. Ta lấy thư của hắn cho Lý Thục nhìn, nàng "Hừ" cười lạnh một tiếng, nói: "Ta cũng biết rõ chuyện này, giống như đụng phải địa đầu xà rồi. Mình mở mỏ muối, đổi mấy nhóm mướn công, không có một người chịu ra sức, mua muối người ta, vận chuyển trên đường lại gặp chuyện không may. Đại ca cùng chỗ phủ huyện quan viên cũng báo bao nhiêu lần rồi, còn kém không có vỗ bàn, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp."
Ta ném mấy tờ giấy viết thư này lên trên bàn, liếc mắt, nói: "Vậy hắn hồi âm cái tin này cho ta là có ý gì?"
Lý Thục che miệng cười nói: "Ai biết! Nói không chừng trông cậy vào tỷ phu giới thiệu Tổng đốc Tứ Xuyên cho hắn biết. Ha ha. . . . . . Chẳng qua ta thấy chuyện này không dễ làm, đại ca vẫn còn phải phiền lòng."
"Đường huynh, có phải hay không khắc nghiệt đối với người làm thuê bản địa rồi hả?" Ta không khỏi nghi ngờ.
"Đại ca lần này có hay không hẹp hòi ta không rõ ràng lắm, nhưng khẳng định hắn cũng sẽ không hào phóng là được." Lý Thục cầm giấy thư tới nhào lộn, "Ừ, đối phương có mấy cái làm cho hắn nhức đầu chính là nhân vật, dẫn đầu gọi Hồng cái gì. . . . . . Đúng rồi, gọi là Hồng Kế."
Danh tự này nghe quen tai. . . . . . Ưmh, nhớ tới, cái đó ở Nghi Tân gặp qua hai lần, cái tên lỗ mãng mãi nghĩ kéo Cẩm Nhan xuống nước, hình như liền kêu tên này.
"Hàm tỷ tỷ? Ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Lý Thục vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta hỏi.
"Không có gì." Ta nhận lấy hồng trà Đông Vân đưa tới, trả lời, "Thì phát giác phạm vi quanh ta thật là nhỏ, đụng tới đụng lui đều là người quen. . . . . ."
Ta viết thơ cho Nhiếp Tĩnh, để cho hai con chim bồ câu ú mang đi, rất nhanh xác nhận phỏng đoán của ta. Tiếp theo liền đơn giản, làm người trung gian một lần liền coi như xong, tuỳ vào hai người bọn họ song phương đi tranh luận. Bất quá đường huynh cùng Nhiếp Tĩnh cũng thích viết thơ cùng ta oán trách đối phương gây ra nhiều khó khăn, dùng từ hành văn đi với nhau cũng không sai biệt lắm: ngươi lấy ở đâu ( biết) loại thân thích quái quỷ ( vô lại ) này. . . . . . Mọi việc như thế, mặc kệ là được, dù sao cũng náo không ngã, cũng chỉ là bởi vì hai bên đều am hiểu đem lợi ích của mình tối đa hóa, liền khó tránh khỏi có điều ma sát.
Thời điểm bọn họ vẫn còn ở cò kè mặc cả, ta gửi cho đường huynh một cái thư, rất trực tiếp nói cho hắn biết, ta không muốn qua sang năm bên trong danh sách tú nữ thấy tên hai đường muội. Ngoài ra, lần sau hắn có lời gì, phiền toái nói gọn gàng dứt khoát, quanh co lòng vòng đi vòng vèo, thứ nhất ta không hiểu, thứ hai sẽ làm tâm tình ta phiền não. Lần này thơ hắn hồi âm ngược lại cùng ta một dạng trực tiếp sáng tỏ, để cho ta thư thái không ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...