Đường Về (Phần 2)

Thư phòng của ông cụ, nằm tại góc Đông Bắc của tòa nhà. Lúc đi vẫn như cũ qua mấy cái tường rào vuông vức chỉnh tề, vòng quanh hồ cá. Đi lên đường đá bằng phẳng nối ở chính giữa hồ, nhìn cá chép đỏ thỉnh thoảng trồi lên mặt nước hồ trong suốt xanh ngắt, không khỏi nghĩ, chỗ này thật đúng là thích hợp thay đổi thành hồ bơi, khoảng giữa đoạn đường đá có một trúc đình mộc mạc lịch sự tao nhã, vừa vặn dùng để nghỉ ngơi uống trà. Hơn nữa, trong hồ nuôi cá nhìn thật là đẹp mắt, chất lượng thịt thì không tốt. . . . . .

"Hàm tỷ tỷ." Lý Thục đi lên khoác cánh tay của ta, ta không thể không dừng lại. Nàng hỏi "Ngươi hứa gả cho người nào chưa?"

Ta nhất thời nhớ tới Đạt Lan, không biết hiện tại hắn như thế nào. Dừng một chút đáp: "Coi là hứa rồi đi."

Nàng không cảm thấy câu trả lời này có cái gì khác thường, cười hỏi: "Hắn. . . . . . Công tử nhà đó, bộ dạng như thế nào? Ngươi gặp qua chưa?"

Ta gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Là một người thú vị rất tao nhã."

"Người Bát Kỳ?" Nàng hỏi.

"Ừ."

"Tỷ tỷ thấy vừa mắt, nhất định không có sai." Nàng le lưỡi một cái nói: "Nhất định đừng cùng gia gia đề cập đến."

Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tam thúc cũng liên tục dặn dò ở nhà đừng nhắc tới chuyện Lý Hạo cùng Dung Huệ, ta đoán đại khái có lẽ là ông cụ không thích Mãn Châu.


Lý Thục lại nói: "Ta còn chưa có định đâu. Chẳng qua ta không muốn gả, kén rể mới tốt."

Đúng, nuôi dưỡng ở trong nhà có vẻ thích hợp với nàng.

Nàng bất ngờ nhìn ta chằm chằm hỏi: "Ngươi không phản đối?"

Ta nhìn nàng cười nói: "Ta vì sao phải phản đối?"

Nàng dùng sức ôm ta một cái, nụ cười hồn nhiên hiện ra: "Thật tốt quá! Ngoại trừ gia gia ra, ngươi là người thứ nhất không phản đối đấy!"

Vừa cười nói, mắt thấy đã đi vào tới sân viện. Bên ngoài tường rào trắng không cao, là triền núi xanh tươi bát ngát, khắp núi là một rừng trúc bao la, gió thổi lá cây vang như sóng biển rì rào. Dưới chân tường còn đào một cái rãnh, dẫn nước từ trên núi chảy xuống, có tiếng kêu róc rách, nhìn hướng đi này, chắc là chảy vào cái hồ cá chép vừa mới đi qua kia, nước hồ cá đầy, lại đổ vào sông nhỏ phía trước nhà. Ông cụ cũng thật là người biết hưởng thụ, một tòa nhà chiếm diện tích lớn như vậy, cũng có thể dùng làm công viên. Trừ bỏ tiếc nuối không có hồ bơi ra, ta còn lo lắng lũ quét bất ngờ cuốn tới, cũng do thời tiết thôi.

Lý Thục dẫn ta vào phòng ở, phòng làm việc của ông cụ, bên trong cũng không có người, nàng cũng không thấy kỳ quái, chỉ huy Tích Quế cắm hai cành hoa sen vào bình sứ trắng bày cùng hoa cúc vàng quả lê tươi thơm mát trên kỷ trà. Sau khi loay hoay xong rồi, nàng ngồi không yên, lôi kéo ta đi phía trước sân viện tìm kiếm, dần dần nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Chúng ta vọt vào phía sau đại sảnh, nghe được tiếng vỗ cánh quạt ở ngoài cửa, âm thanh các nam nhân nói chuyện với nhau.

"Lão Nhị Lưu gia uống rượu hoa bên ngoài, trở về bị vợ biết, hai vợ chồng cư nhiên đánh nhau, huyên náo làng xóm đều biết." một giọng nam trung niên nói.

Lý Thục kề sát bên tai ta nói: "Đây là La Bảo Trưởng. Cả ngày không có chuyện lớn gì toàn là chuyện nhỏ như lỗ kim cũng tới thật phiền."


"Vợ chồng nhà người ta đánh nhau, ngươi làm Bảo Trưởng cũng trông nom?" Ông cụ ngạc nhiên nói.

"Thái gia ngài không biết, nhà mẹ đẻ nữ nhân này cũng thật là lợi hại, nói là hắn đả thương con gái nhà họ, muốn hắn bồi thường một con trâu, nếu không gặp quan." La Bảo Trưởng thấy ông cụ không có phản ứng, tiếp tục nói, "Hai phe đều kéo ta làm chủ cho họ. . . . . ."

"Được!" Ông cụ cắt đứt lời hắn, "Quy định của làng xã bày ra để làm cái gì? Lấy quy định ra phán xét, nếu như bọn họ muốn ồn ào đến huyện nha xin cứ tự nhiên, chỉ là sau này chuyện của bọn họ cùng trong thôn không còn liên quan. Còn có chuyện gì gấp gáp nói nữa hay không, không có liền giải tán đi."

"Vâng" La Bảo Trưởng cũng không phản đối nữa.

Lại có một người nói: "Thái gia, chuyện đất nhà kho bên Huyện thúc giục mấy lần, nơi cũng tìm xong rồi, chính là quyên góp như thế nào mở. . . . . ."

"Hừ, bản thân ta vốn là có thể tự nhận thức được vài phần, nhưng là còn lại, chính bọn họ nhận thức, hoặc là do ta sai khiến, phải định một thời gian cùng nhau đóng đủ." Ông cụ hừ lạnh nói.

Người nọ tựa hồ muốn nói tiếp, bị ông cụ ngăn lại liền nói không nên lời.

Đang lúc trầm mặc, liền nghe một âm thanh trong trẻo nói: "Triều đình cũng nói, đất xây kho tồn trữ lương thực lưu lại thôn chuẩn bị cứu tế, lâu dài dồn lại cùng nhau đưa ra ngoài Quận. Ý kiến dựng kho này cũng là vì quêhương mưu phúc, nhà ta tự nhiên sẽ làm hết sức."


Ta nhìn về phía Lý Thục dò hỏi, nàng nói nhỏ: "Đây là Đại ca."

Ông cụ nói: "Ta mệt mỏi, Mạc Nhi thay ta đưa tiễn mọi người."

Lý Mạc đáp dạ một tiếng, sau đó chính là âm thanh mọi người đứng dậy cáo từ.

Không đợi mọi người đi hết, Lý Thục liền lôi kéo ta đi vào tiền thính. Lý Thục chạy về phía ông cụ, ta liếc mắt nhìn bóng lưng Lý Mạc một cái, chỉ cảm thấy cao lớn thon gầy, tai nghe thoáng qua một câu: "Tề Thế bá cũng đừng quá lo lắng, chuyện đất xây kho còn phải hảo hảo tìm cách. Lúc này có thể lựa chọn trước vài mảnh đất phù hợp. . . . . ."

"Gia gia, ta cùng Hàm tỷ tỷ đi hái hoa sen tới cắm vào bình, người xem xem thế có được không." Lý Thục làm nũng nói.

"Nếu là không được, thì như thế nào?" Ông cụ đùa giỡn hỏi.

"Nếu là không được, liền khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của con. Chỉ là Hàm tỷ tỷ còn chưa có tiền tiêu vặt hàng tháng, người có thể không phạt nàng."

Vẻ mặt ông cụ vốn là mệt mỏi, bị nàng pha trò như vậy, nhất thời tươi cười rạng rỡ: "Tốt lắm. Hàm nha đầu, ngươi cũng lại đây."

Ta đi chầm chậm đến trước mặt hai ông cháu, gọi một tiếng: "Gia gia."

Ông ấy nhìn nhìn ta, cau mày nói: "Tên cha khốn kiếp kia của ngươi thật keo kiệt! Một chút trang phục và trang sức đều không có."


Ta hiểu được ông ấy nói như vậy là có ý tứ gì, liền vì lão cha biện hộ nói: "Là con không thích mang những thứ đó, cảm thấy mệt vô cùng."

Lý Thục hé miệng cười nói: "Hàm tỷ tỷ không thích mang, nhưng lại có mắt chọn. Nàng từ trong kinh mang đồ trang sức cho con cùng bọn muội muội, thật là xinh đẹp đấy."

Ông cụ nhíu mày nói với ta: "Đừng cố nói tốt cho lão cha ngươi! Hai ngày nữa Thục nhi cùng ngươi đi chọn, cái này cũng đừng tiết kiệm, cũng là của hồi môn của ngươi."

"Cám ơn gia gia." Ta cúi đầu đồng ý. Lúc có đồ tốt, ta luôn luôn không khách khí, dù sao ông cụ nói rồi, là hồi môn của ta.

Buổi tối trở về, nhìn thấy Lý Hạo, hỏi hắn một ngày nay đi đâu, hắn trả lời là, đi cùng Lý Dung vào thành. Bất quá nghe nói vậy mà đi du hồ linh tinh, cùng mấy người bạn xấu của Lý Dung đến Hổ Bào uống trà. Lúc trở về, không quên khiêng cho ông cụ một thùng nước suối Hổ Bào mát lạnh trà búp Minh Tiền trà núi Long Tỉnh của năm nay.

Lý Hạo nói, Lý Dung đối với việc làm quan có hứng thú nồng hậu, chỉ là ông cụ đã từng khẳng định qua không được làm quan, hắn cũng không dám đi làm trái ý tổ phụ để gặp xui xẻo. Nói đến cái này, ta lại nhớ đến một chuyện, nhìn về Lý Hạo hỏi "Thu này ngươi muốn tham gia thi Hương phải không ?"

Hắn đáp: "Dạ, năm nay là lớn hơn so với mọi năm."

Ta thở dài nói: "Kỳ thật cũng có thể không tham gia." Từ Quốc Tử Giám đi ra, qua Lại Bộ khảo chức vụ, là được trực tiếp thụ quan, không cần cùng nhiều người đi chen chút cầu độc mộc. Tuy nói người Hán thi Hương cũng được đặt tên trên bức hoành phi, so tỷ lệ thì người Bát Kỳ lớn hơn, nhưng dù sao cũng là mấy chục người chọn một. Tâm tiểu tử Lý Hạo này cũng thật là quá cao ngạo, buông tha cho con đường bằng phẳng, dám liều lĩnh đi thi để lấy danh hiệu Tiến Sĩ này, có lẽ đây chính là một giấc mộng khoa cử của một thế hệ người đọc sách đi.

Hắn nói: "Tỷ, qua mùa hè này theo ta cùng nhau hồi kinh đi."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui