Thuyền đi qua Tô Châu, lại dọc theo Ngô Giang, rồi vào ranh giới Chiết Giang. Giữa tháng năm âm lịch, quang cảnh kênh đào hai bên bờ sông mặc dù đẹp, nhưng ánh nắng mặt trời cũng chói chang, cho nên ban ngày ta đều chỉ núp ở bên trong khoang thuyền. Lý Hạo lần đầu đến Phương Nam, ngược lại đối với cái gì cũng đều mới mẻ, như một ông cụ non suốt ngày đi dạo trên boong thuyền, phơi nắng một hai ngày liền đen không ít.
Tạm dừng lại ở phủ Gia Hưng, rồi lên đường đi về phía nam. Không tới một ngày, Tam thúc lại phân phó đến cửa sông đổi sang đi thuyền nhỏ. Hai bên bờ sông ruộng nước xanh mơn mởn mênh mông bát ngát, Lý Hạo ngạc nhiên nói: "Phải đổi thuyền vào thành?"
Tam thúc hình như sớm đoán được chúng ta sẽ hỏi câu này, cười đáp nói: "Chúng ta sống ở nông thôn, toà nhà trong thành thường ngày cũng đều để trống, lúc Nhị thúc các con đi tuần ban đêm mới tới ở."
Chỉ có một phần nhỏ của mui thuyền mới có thể đi vào con lạch rộng sáu bảy thước, cũng may lão bộc tới đón chúng ta đã chuẩn bị hai chiếc thuyền nhỏ, đem tất cả hành lý của chúng ta xuống thuyền. Tam thúc nhìn về phía lão bộc hỏi tình trạng sức khoẻ của tổ phụ, ông cung kính đáp: "Lão gia bệnh lúc tốt lúc xấu, ít ngày trước ban đêm ho khan gay gắt, hai ngày này đã tốt hơn một chút, tinh thần sức khoẻ vẫn còn dồi dào."
Tam thúc gật đầu một cái, lại hỏi: "Lưu thúc, nhị ca trở về chưa?"
Lão bộc đáp: "Nhị gia sáng nay vừa mới trở về."
Sông nhỏ xuyên qua một mảnh cánh rừng, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa, phía sau một tảng đá hình vòm cầu, là tường trắng khói đen bay trên mái hiên của thôn xóm. So với thành Hàng Châu, nơi này là một địa phương an bình!
Đường sông kéo dài vào trong thôn, hai bên sông là nhà, thấp thoáng lộ ra vài cây chuối tây, nghe tiếng mái chèo "Cốc …Cách" , ta giống như tiến vào một thế giới khác. Dọc theo con sông có thật nhiều nhà dân được xây dựng ở trên mặt nước, vừa lúc ấy một thôn cô mở cửa gỗ khắc hoa ra để lấy nước, "bùm" một tiếng buông thùng treo, múc nước từ dưới sông lên. Trên kệ ngoài cửa sổ đặt một chậu hoa nhài, một con mèo trắng như tuyết đứng ở trên bệ cửa sổ, liếm lông mao trên móng vuốt của mình.
Ai, không biết Mẫn Mẫn đưa về Thịnh Kinh như thế nào rồi? Còn có Hồng Nguyệt Nhi. . . . . .
Thuyền nhỏ vẫn đi về phía trước, xuyên qua thôn, lại đi qua một chỗ tường rào rồi quẹo vào, ở phía xa bên trái, cư nhiên lại có một khoảng trời riêng, đi vào một chỗ có ba mặt tường đều là nước. Ta nhất thời hiểu ra đây là bến đò cá nhân của một ngôi nhà. Người chèo thuyền chèo thuyền cặp bờ, buộc chặt dây trên đá ở bờ sông. Lưu thúc nhảy lên thềm đá trước, tiếp theo là Lý Hạo cùng ta, cuối cùng là Tam thúc.
Dường như là ta có chút e sợ, trong lòng hoang mang đối với việc gặp tổ phụ, hướng Tam thúc hỏi "Gia gia biết chúng con muốn tới không?"
"Chuyện đó lúc trước khi viết thư ta có nói qua." Tam thúc dường như cũng không có nắm chắc, nhưng lại trấn an chúng ta nói: " Đừng lo lắng, gia gia ngoài miệng không nói, thật ra thì trong lòng vẫn nhớ đại ca. Thấy các con nhất định sẽ vui mừng."
Lúc này, một nam quản sự trung niên dẫn theo mấy gã sai vặt nha đầu ra đón, thấy Tam thúc, khom người cười nói: "Tam gia tốt! Lão gia nghĩ thiếu gia tiểu thư trên đường vất vả, phân phó thu thập sương phòng, để thiếu gia tiểu thư nghỉ ngơi trước, thời điểm cơm tối mới cho gọi."
Ta nhìn Tam thúc cau mày, không khỏi muốn cười, tổ phụ thật đúng là không muốn nhìn thấy chúng ta quá nhanh. Chẳng qua ta nghĩ ta cùng Lý Hạo tới sẽ không giống như cha chọc ông tức giận, nếu không ta đoán chừng đêm nay chúng ta không được ngủ ở sương phòng, chỉ có thể ngủ ở chuồng ngựa.
Tam thúc nói với quản sự: "Như vậy cũng tốt. Đồng Đức, dặn dò bọn họ sắp xếp hành lý của thiếu gia và tiểu thư cho tốt. Hầu hạ cho cẩn thận"
Đồng Đức quản sự đáp dạ, rồi gọi hai nha đầu dẫn ta cùng Lý Hạo trở về phòng. Ta và Lý Hạo cùng ngụ ở một tiểu viện, đều là lầu hai, chỉ là hắn ta ở phía đông, ta ở phía tây, vừa lúc có thể cách cửa sổ nhìn nhau. Viện bốn bề đều là cửa sổ khắc hoa, trong sân có một cái bàn đá, cách đó một thước trồng một cây dành dành, đang nở hoa, viện đầy mùi thơm ngọt mát lành.
Cầu thang gỗ eo hẹp mà sâu thẳm, đạp ở phía trên sẽ phát ra âm thanh rất thú vị. Nha hoàn Đinh Hương dẫn đường là người Phương Nam điển hình, vóc dáng nhỏ nhắn, ánh mắt trong veo như nước, làn da trắng nõn mềm mại, tiếng nói êm dịu đu đưa mang theo khẩu âm Phương Nam. Đẩy cửa sương phòng ra, chỉ thấy trên bàn gỗ lim vẽ một bức tranh cỏ linh chi, hoa văn trên ghế ngồi tròn cũng được trang trí giống như vậy, một cái tủ đựng quần áo đứng hình vuông dựa vào tường, xinh đẹp nhất chính là cái giường lớn sơn màu hồng bạt.
"Tiểu thư, nô tỳ mở cửa sổ cho thoáng gió được không ạ?" Đinh Hương hỏi.
"Ừ." Ta gật đầu. Đang cảm thấy trong phòng có chút nóng bức.
"Ken két ——" Cửa gỗ điêu khắc theo một kiểu riêng mở ra, trừ ánh sáng, còn có không khí trong lành xuyên vào phòng."Độp độp độp…", là trời mưa sao? Đinh Hương thở nhẹ nói: "Mưa rơi rồi !" Sau khi nàng kéo màn trúc xuống, hỏi: "Tiểu thư, khát nước không? Nô tỳ đi châm trà."
Ta cười nói với nàng : "Không cần. Ngươi đi xuống trước đi, ta có chút mệt."
Đinh Hương "Dạ" một tiếng liền lui ra ngoài.
Ta mang cái ghế, ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng mưa phùn đánh vào trên mái hiên "lộp độp", chóp mũi vòng quanh không khí ẩm ướt mang theo mùi hoa dành dành, nằm úp sấp ở trên bệ cửa sổ mà ngủ thiếp đi. . . . . .
"Tỷ." Ở bên tai hình như là tiếng khẽ gọi của Lý Hạo. Ta bỗng giật mình tỉnh giấc, đôi mắt buồn ngủ mông lung ngẩng đầu, thấy một tay hắn để trên bả vai ta cúi người gọi ta, Đinh Hương đứng ở một bên.
Duỗi lưng một cái, hỏi "Có thể ăn cơm rồi sao?"
Đinh Hương dẫn chúng ta đến nơi ăn cơm, đi qua một cái hồ cá vàng thật lớn ở hoa viên, qua mấy cánh cửa phòng, cuối cùng cũng tới! Bàn chân của ta bị đau do đá cuội trên mặt đường cấn phải, thầm oán đế giày quá mỏng.
Vào phòng ăn, chỉ thấy một bàn đầy người. Trong đó có Tam thúc, phụ nhân bên trái thúc ấy nhất định là tam thẩm, nam tử trung niên bên phải chắc là nhị thúc. Chúng ta tiến lên làm lễ ra mắt. Không biết vì sao không thấy Nhị thẩm, Lý Hạo hỏi, thì ra là thẩm ấy về nhà mẹ đẻ trong thành, chưa kịp trở về. Sau đó lại gặp được một đường đệ ba đường muội, nghe nói còn có một đường huynh, hình như đi cùng mẫu thân ra ngoài chưa về.Đường đệ cùng đại đường muội đều 16 tuổi, dung mạo rất đáng yêu, nhưng là. . . . . . Nói như thế nào đây, trong đầu có chút cảm giác tinh quái thoáng qua, hai tiểu đường muội ngược lại rất an tĩnh, đều là tiểu nha đầu chưa đầy mười tuổi, bị huynh tỷ ép tới gắt gao.
Chúng ta được sắp xếp ngồi ở bên cạnh đường đệ cùng đại đường muội, hình như còn phải qua thật lâu mới ăn cơm, bởi vì hạ nhân dâng trà lên. Một tiểu nha hoàn đang cầm khăn ướt để cho ta lau tay, nhưng không biết sưng hô với ta là gì cho tốt, sửng sốt một hồi lâu. Nhị thúc cười nói: "Đây là đại tiểu thư."
Tiểu nha hoàn lúc này mới gọi một tiếng: "Đại tiểu thư."
Nào biết đường đệ Lý Dung "Phụt" một tiếng bật cười, nói với đại đường muội Lý Thục: "Ha ha, ngươi được kêu là Đại tiểu thư đã mười mấy năm, hiện tại thay đổi thành Nhị tiểu thư rồi!"
Lý Thục không chịu yếu thế đáp lại: "Ngươi cũng không còn là Nhị thiếu gia lập tức cũng hạ xuống thành Tam thiếu gia!"
Sau đó đứng lên khẩu chiến ngươi tới ta đi. Tuy rằng Nhị thúc Tam thúc đều nhíu mày, nhưng cũng không ngăn lại, ta nhìn xem vừa thấy kì quái vừa buồn cười. Ta nhìn về phía Lý Thục cười hỏi: "Năm nay muội muội cũng đến tuổi thành thân rồi chứ?"
Lý Thục cười liếc mắt ta một cái, nói: "Cái đó hả, ta không cần."
Ta còn chưa lên tiếng, Lý Hạo chợt nghe cướp lời hỏi: "Tại sao?"
Nàng cười lớn trả lời: "Bởi vì ta là người tàn phế, ha ha ha ha!"
Lý Dung cười nói: "Nàng là đại cà thọt ngàn năm, kinh thành vương tôn công tử mới không cần nàng, đành phải để ở nhà, bồi thêm nhiều đồ cưới xem có thể đưa ra ngoài hay không! Ha ha!"
Lý Thục nắm cằm của đường đệ, cười mắng: "Gia gia cho ta nhiều đồ cưới, ngươi lại đau lòng à nha? Ai, nếu thường tiền có thể đưa ngươi ra ngoài, bao nhiêu ta cũng sẽ không đau lòng a!"
Lý Dung đánh rớt tay của nàng cười nói: "Loại người đàn bà chanh chua như ngươi cấp lại bao nhiêu cũng không dùng được!"
Lý Thục làm bộ muốn nhéo hắn, hắn liền từ trên ghế nhảy dựng lên, hai người thế mà truy đuổi nhau ở trong phòng ăn. Các thúc thúc rốt cuộc nhìn không được, quát lên: " Hai người các ngươi, đừng làm rộn!" Thế nhưng hai người đều không để ý tới.
Ta lại chú ý tới Lý Thục đi lại chạy nhảy không có bất kỳ khác thường nào. Lý Hạo tiến tới bên tai ta nói: "Nàng không cà thọt nha, thật kỳ quái."
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến một tiếng ho khan, nghe được âm thanh này, tất cả người đang ngồi cũng đứng lên, liền nghe Nhị thúc Tam thúc còn có Tam thẩm nhìn về phía người vừa tới kêu: "Cha."
Lý Dung cùng Lý Thục lập tức ngưng vui đùa ầm ĩ, song song chạy tới, đuổi người hầu ra, một trái một phải đỡ hai bên ông ấy, ngọt ngào giòn giã kêu: "Gia gia."
Ta cùng Lý Hạo cũng đứng lên, nhìn về phía tổ phụ của bọn ta, dáng người của ông cao lớn, nét mặt uy nghiêm, trên trán cau lại hình chữ "Xuyên", trên cằm là chòm râu con dê hoa râm, mặc một bộ trường bào. Ông ấy nhìn chằm chằm Lý Thục nói: "Các ngươi lại quậy phá?"
Lý Thục cười ngọt ngào nói: "Nào có? Chúng con chờ gia gia sốt ruột, liền đứng lên đi vòng vòng một chút, nếu người còn không đến, chúng con sẽ phải đi tìm người á!" Rồi nhìn về phía Lý Dung nói: " Đệ nói có phải hay không ?"
Lý Dung cũng cười nói: "Đúng vậy đó, gia gia."
Ông cụ như là hài lòng, "Ừ" một tiếng, tùy tôn tử tôn nữ dìu mình ngồi xuống. Đối với nhi tử và con dâu không quét mắt liếc một cái, liền nhìn về phía hai tiểu tôn nữ vẫy tay nói: "Lan Lan, Tiểu Hồ, lại đây."
Thương yêu hai người này xong rồi, mới nhìn đến chỗ chúng ta đang đứng, ta cười hô: "Gia gia." Lý Hạo ngược lại nín nhịn nửa ngày, rốt cuộc cũng đi theo nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ông cụ mím môi cau mày nhìn chòng chọc chúng ta nửa ngày, mới nói: "Nha đầu này ngược lại giống ta."
Những người khác còn chưa có phản ứng, Lý Thục cùng Lý Dung không nhịn được bật cười ra tiếng. Ông cụ nói: "Thế nào, các ngươi cảm thấy không giống?"
Lý Thục cười nói: "Giống, giống, đương nhiên giống."
Lý Dung nói: "Ngày thường Hàm tỷ tỷ tốt như vậy, dĩ nhiên là giống gia gia." Lại nhìn về phía Lý Thục bĩu môi nén cười nói: " Làm sao có thể tựa như nàng ta. . . . . ." Bị Lý Thục trừng, lại ở trước mặt ông cụ nên không dám lỗ mãng, liền nuốt nửa câu còn lại vào trong.
Ông cụ lại nhìn nhìn Lý Hạo một chút nói: "Ừ, tiểu tử này thuận mắt hơn so với tên cha khốn kiếp kia của hắn. "
Lý Hạo dở khóc dở cười. Ông cụ quay ngược lại hỏi ta: "Có tham gia tuyển tú hay không?"
Tam thúc trả lời thay: "Hàm nhi được miễn chọn."
Ông cụ nghe xong lời này, lông mày giãn ra một chút, khóe miệng cũng tươi cười, gật đầu nói: "Như vậy mới đúng."
Trong lòng ta nghi hoặc, cái gì "Mới đúng"? Được chọn mới không đúng? Giống như chuyện của Lý Thục quả thật kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...