Cơn địa chấn bất ngờ cô lập Duy và Yến lại, xung quanh họ lúc này chỉ có những bức tường cao đáng sợ, họ đã bị chặn hoàn toàn lối ra. Cùng với đó, băng bắt đầu bao phủ quanh mặt đất, khí lạnh lan dần ra, đưa cả hai người đến với cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng.
Những trận rung lắc lần này mạnh hơn trước rất nhiều, đã có những thứ vỡ ra, chúng biến thành những mảnh gạch vụn và rơi xuống. Duy cố gắng né tránh nhiều nhất có thể, nhưng bên cạnh cậu, Yến đã bị một viên đá rơi trúng đầu, tạo thành một vết thương khá lớn trên trán cô.
Một dòng máu tuôn ra từ khuôn đầu cô gái khiến ý thức cô dần mất đi, mắt cô mờ dần, cảm giác lạnh lẽo càng trở nên rõ rệt và đáng sợ hơn bao giờ hết. Có những cái bóng màu trắng xuất hiện từ trong một khoảng tối. Trước khi hoàn toàn ngất đi, Yến thực sự đã nhìn thấy bóng dáng của những con ma trắng-những kẻ đáng sợ nhất thế giới này.
Chỉ trong chốc lát, những bóng ma màu trắng đã vây quanh Duy và Yến, tạo nên một vòng cô lập đối với cả hai, tước bỏ toàn bộ hy vọng chạy trốn của họ.
Thủ thế, Duy đứng chắn trước Yến, lúc này tuy đã không còn đường lui nữa nhưng cậu vẫn không cam lòng nhận lấy cái chết một cách dễ dàng. Cậu vẫn muốn chiến đấu, mặc dù hy vọng đã không còn.
Nhưng thật bất ngờ, cảm giác lạnh lẽo bỗng dưng biến mất, và bọn ma trắng bỗng chốc dừng lại, một tên trong số đó chợt lên tiếng bằng bằng một giọng nói sắc bén nhưng khó nghe: "không cần hùng hổ như vậy, nhóc, bọn ta không đến để đưa ngươi đi đâu!"
Duy sững sờ: "các ngươi nói được ?"
Con ma trắng cười khinh khỉnh: "tại sao lại không thể ?"
Duy đang vô cùng ngạc nhiên bởi cậu không biết có lý do gì lại khiến bọn ma trắng-những kẻ từ đầu tới giờ luôn truy đuổi cậu và Yến lại đến nói chuyện với mình như thế này, cậu hỏi lại: "vậy...các ngươi có ý gì ?"
Con ma trắng tiếp tục thái độ trào phúng của nó và nói: "không cần cuống lên như vậy, nếu bọn ta muốn đưa ngươi và con bé kia đi thì sẽ rất đơn giản, lúc này ngươi không có khả năng chống lại, mà thực ra thì ngươi nghĩ các ngươi còn đủ thời gian để chạy không ?"
Nghe vậy, Duy liền lấy chiếc đồng hồ cát ra xem, chỉ còn lại một chút cát trong nửa trên của chiếc đồng hồ, chừng đó không chắc đã đủ nửa tiếng, và hai người vẫn đang bị kẹt ở đây, điều đó chứng minh rằng con ma trắng kia nói đúng, cậu đã hết thời gian. Tuyệt vọng, cậu hỏi : "vậy các ngươi muốn gì ?"
Con ma trắng cười nhạt, nói: "ngươi trả lời ta vài câu hỏi đã, từ khi tới đây, các ngươi đã thấy những gì và nghe những gì ?"
Duy ngập ngừng một lúc rồi nói: "Chỉ toàn là những thứ kinh tởm, một con sông ăn thịt người, một con quỷ không mặt mũi, một thành phố toàn là thú vật ăn thịt người...còn nhiều nữa, nhưng tất cả đều là sự tàn nhẫn, chẳng có một mảnh nhân tính nào ở cái nơi này!"
Con ma trắng gật đầu, nó hỏi tiếp: "vậy ngươi cảm thấy mình là người có nhân tính nhất ?"
Duy lắc đầu: "không, ta cũng trở thành cái thứ vô tình khát máu rồi!"
Lần này con ma trắng nói với vẻ kinh ngạc: "ngươi tự biết rằng mình cũng đang mất dần cái thứ gọi là nhân từ rồi ư ? Thú vị thật, tất cả những kẻ ở đây, không một ai thừa nhận điều đó, bọn chúng đều khăng khăng rằng những việc mình làm là hoàn toàn hợp lý. Ta không bình luận là bọn chúng đúng hay sai, nhưng tất cả vẫn lảm nhảm cái gọi là nhân tính mà không nhận ra hoàn cảnh của chính bản thân mình!"
Duy cảm thấy thật khó hiểu, cậu hỏi lại: "Ngươi rốt cuộc định nói điều gì ?"
Con ma trắng bỗng nhiên nhìn ra phía sau Duy một lúc, sau đó nó lại hướng thẳng ánh mắt lập lòe như đom đóm của mình vào Duy và nói: "Liệu có phải ngươi nhận thức được điều đó là do con bé kia ?"
Duy cũng nhìn lại Yến, cậu nhớ lại những việc xảy ra ở nơi này rồi gật đầu: "Phải, ít nhất thì ta nghĩ vậy!"
Con ma trắng gật gù nói: "Ta đã quan sát hai ngươi kể từ lúc các ngươi đặt chân đến đây, ta thích cái cách mà ngươi chiến đấu, ta thích cái cách thể hiện cảm xúc của ngươi, nó rất thật, ta cũng thích cái cách mà ngươi bảo vệ con bé đó cũng như cách mà nó bảo vệ ngươi...Nơi này, cũng không thể gọi chính xác nó là gì, nhưng những kẻ đến đây đều là những linh hồn vẫn còn vương vấn với dương thế, và khi ở đây, tất cả những dục vọng, những ham muốn cũng như những cảm xúc của con người sẽ không thể kiềm chế được, và tùy với từng kẻ sẽ biến thành những thứ khác nhau ở đây, rồi chúng sẽ tấn công lẫn nhau, với một khát vọng là có thể trở về!"
Duy cảm thấy lạnh gáy, cậu chưa bao giờ nghĩ tất cả đám quái vật ở đây cũng đã từng là linh hồn của những con người. Nhớ lại những chuyện đã qua, cậu không thể không một lần nữa cảm thấy sợ hãi, những cảm xúc của cậu khi ở đây dường như không thể khống chế được, nó luôn thể hiện bằng một cách mạnh mẽ nhất, và nếu như không có Yến bên cạnh, cậu không biết được mình đã biến thành thứ gì trong thế giới này. Nhưng nghĩ đến Yến, cậu liền hỏi: "nhưng Yến thì sao ? Không lẽ cô ấy cũng sẽ biến thành một thứ quái vật kia ?"
Con ma trắng lắc đầu: "không, con bé đó là một linh hồn trong sạch, nó gần như không vương vấn gì với dương thế cả, nếu có thì có lẽ chỉ là ngươi thôi!"
Duy kinh ngạc: "không có vương vấn gì sao ? Vậy tại sao cô ấy cũng tới nơi này ? Ngươi chẳng nói rằng nơi này là nơi dành cho những linh hồn chưa cam tâm chịu chết sao ?"
Con ma trắng tiếp tục nói: "tại sao con bé đó lại tới nơi này vẫn còn là điều bí ẩn, ta cũng không thể biết, nhưng đúng là nó gần như chẳng có chút dục vọng gì để bị kích thích, vì tất cả những gì nó nghĩ đế chỉ là cho ngươi, nó chẳng nghĩ gì cho bản thân nó cả, bọn ta truy tìm nó cũng chỉ vì muốn đưa nó đến đúng với nơi của nó!"
Lúc này thì Duy lại bắt đầu cảm thấy nguy hiểm, ngay lập tức, cậu che chắn cho Yến và hỏi lại: "vậy bây giờ các ngươi định làm gì ? Định bắt cô ấy đi chắc ?"
Con ma trắng bật cười: "ồ không, bọn ta đến đây để làm một cuộc giao dịch với ngươi!"
Duy hỏi lại một cách đầy thắc mắc: "Giao dịch ?
Con ma trắng gật đầu: "đúng vậy, bọn ta rất có hứng thú với ngươi, bọn ta thích cái cách mà ngươi chiến đấu, ta muốn ngươi trở thành thuộc hạ của cả, nghĩa là cùng choàng lên người tấm áo choàng màu trắng này và cùng bọn ta cai quản cái thế giới đầy tội lỗi và dục vọng này!"
Duy vẫn trong tâm trạng đề phòng, cậu hỏi lại: "vậy ngươi dùng gì để giao dịch ?"
Con ma trắng nhẹ nhàng nói: "bằng sự trở về của hai người các ngươi!"
Duy kinh ngạc: "Trở về ? Nhưng chẳng phải là ngươi muốn ta trở thành một trong số các ngươi sao ? Nếu ta trở về thì đâu thể trở thành người của các ngươi ?"
Con ma trắng vẫn giữ thái độ cười cợt, nó nói: "ta đâu có nói là ngay bây giờ, ta nói là ta rất hứng thú với ngươi, nhưng chừng nào con bé đó còn ở đây thì ngươi sẽ không bao giờ thực sự trở thành người của bọn ta, vậy nên...ta sẽ cho phép các ngươi trở về, nhưng vào một ngày trong tương lai, ngươi sẽ phải tới nơi này, và trở thành người của bọn ta !"
Duy ngờ vực: "ta có sự lựa chọn nào khác không ?"
Con ma trắng bật cười và nói: "có, đó là ngươi cứ ở đây và chờ cho thời gian trên chiếc đồng hồ cát kia chảy hết để rồi biến thành một trong số những thứ đầy dục vọng của nơi này, còn con bé kia sẽ tan biến vĩnh viễn, không thể đầu thai!"
Dường như Duy cũng đã đoán trước điều này, cậu nói: "vậy thì đúng là ta chỉ có một lựa chọn rồi!"
Con ma trắng tiếp tục thái độ trào phúng, nó nói tiếp: "vậy ngươi tính sao ? Thời gian của ngươi cũng sắp hết rồi đấy, quyết định nhanh còn kịp!"
Duy gật đầu não nề, cậu không cam tâm lắm về một chuyện giống như đã được sắp xếp trước như thế này, nhưng lúc này thì thực sự không còn sự lựa chọn nào khác, cậu nói với giọng uể oải: "Được rồi, dù sao ta cũng không có các nào khác!"
Con ma trắng dường như có một chút vui mừng, nó tiến đến sát Duy, vươn tay về phía cậu, và một ngón tay trắng trẻo mềm mại như tay phụ nữ lộ ra sau tay áo chùng. Ngón tay thanh mảnh ấy vẽ thành một biểu tượng kỳ dị trong không khí, nó giống như một hình tròn và có một đôi cánh ở trong, nhưng thật khó xác định hình thù rõ ràng của nó vì đó đơn giản chỉ là những đường đưa tay dứt khoát. Chỉ chừng vài giây, và rồi con ma trắng rút tay lại, biểu lộ ý rằng nghi thức đã xong.
Duy cứ nghĩ rằng sẽ phải có một vòng sáng kỳ dị phát ra rồi mới nhập vào người cậu, nhưng thật không ngờ rằng mọi chuyện lại đơn giản đến vậy, cậu nhìn đám ma trắng, thắc mắc: "Bây giờ thì sao ?"
Con ma trắng không trả lời câu hỏi của cậu và vung tay lên, sau đó không gian rách ra một vệt, và ở bên kia vết rách ấy hiện lên khung cảnh của một bến xe, chính là nơi bắt đầu của chuyện này. Sau khi tạo thành một cảnh cửa xuyên không gian, con ma trắng nói: "Đi đi, trước khi các ngươi hết thời gian!"
Duy bế yên lên tay, bước nhanh về phía cảnh cổng, rồi bất chợt cậu hơi cúi người và nói: "cảm ơn!"
Con ma trắng bật cười: "Đừng cảm ơn, rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau, sớm thôi!"
Sau khi bước qua cánh cổng xuyên không gian, Duy đã xuất hiện trước bến xe, thật may mắn, cậu vẫn còn thời gian, dù chỉ là một chút. Nhanh chóng tìm chiếc xe cần thiết, cậu bế Yến lên và tìm một chỗ ngồi trên chiếc xe vắng vẻ. Ôm chặt lấy cô gái, dường như cậu sợ rằng cô ấy sẽ tuột mất khỏi bàn tay của mình, nhìn ngắm cô gái ấy đang bất tỉnh rồi cảm thấy đau xót vì vết thương dài trên trán cô, cậu ước gì mình là người nhận lấy vết thương đó.
Chiếc xe chuyển bánh, và chẳng mấy chốc cậu thiếp đi, không biết là bao lâu, cũng không biết là như thế nào, nhưng cậu thực sự đã thoát khỏi cái nơi khủng khiếp ấy, cậu chỉ biết rằng mọi ý thức của mình dường như đã mất, đến khi tỉnh lại thì cậu mới biết rằng mình đã được cứu.
Tiết trời mùa xuân lành lạnh của buổi sáng ngày 30 tết có vẻ như không thể ngăn được mọi người nô nức ra đường để tận hưởng hương vị của cái tết cổ truyền đang đến rất gần. Sự phấn khởi, niềm vui khi chuẩn bị tiễn biệt năm cũ và chào đón một năm mới đầy hy vọng dường như đã lan tỏa trong từng phần tử khí, thấm vào từng con người trên khắp các nẻo đường của đất nước Việt Nam.
Nhưng có vẻ như niềm hân hoan đó đã bị chặn lại ngoài tấm chăn của Duy. Cậu ngủ ngon lành trên giường và có vẻ như sẽ chẳng ai có thể đánh thức. Từ sáng, khi cậu vừa đặt chân về đến nhà ông bà nội là đã lăn ra ngủ. Một giấc ngủ sâu, không mộng mị.
Cũng không biết là qua bao lâu, nhưng Duy bắt đầu thức giấc khi cảm nhận được một hơi thở ấm áp thơm dịu đang nhẹ nhàng phả vào mặt mình, kèm theo đó là một giọng nói ngọt ngào dễ chịu cất lên: "Duy, dậy đi, trời tối rồi, ngoài kia đang vui lắm !"
Dường như câu nói có chút quen thuộc khiến Duy giật mình mở choàng mắt, trước mắt cậu xuất hiện một gương mặt xinh đẹp. Ngẩn ngơ nhìn vào người phía trước, cậu lắp bắp: "chị...Yến ?"
Giờ thì đến lượt Yến ngạc nhiên, cô nói: "anh bị mở ngủ à ? Sao tự nhiên lại gọi em là chị ?". Ngừng một lúc, cô nói tiếp: "Không lẽ...anh lại nhớ về chuyện của một năm trước ?"
Lúc này Duy mới định thần trở lại. Những ký ức kinh dị lại ùa về. Một năm về trước, cậu sẽ không thể nào quên được ngày hôm đó, cái ngày mà cậu và Yến lạc vào thế giới của người chết. Cậu nhắc lại như một tiếng vọng: "một năm trước, ừ, chắc là vậy... chỉ là hoàn cảnh lúc nãy giống quá !"
Lúc này thì đến lượt Yến cũng nhớ về chuyện của một năm trước, hình như là cô cũng ngồi bên cạnh ngăm Duy ngủ một lúc rồi đánh thức cậu dậy, sau đó hai người ra ngoài chơi, rồi lạc nhau một lúc, và cuối cùng là chuyến đi định mệnh.
Trong ký ức của Yến, cô không biết tại sao mình lại có thể thoát ra khỏi cái mê cung đáng sợ đó, cô chỉ biết rằng mình đã ngất đi, đến lúc tỉnh dậy thì Duy đang ôm chặt cô, và hai người đang ở trên một chuyến xe vắng vẻ, sau đó một thứ ánh sáng chói lòa xuất hiện buộc cô phải nhắm chặt mắt lại.
Đến khi có thể mở mắt, cô nhận ra mình đang chìm dần, ở bên cạnh, Duy đang đuối dần, cậu chỉ cố gắng bám víu vào một thứ gì đó bất kỳ để ngăn không cho cơ thể bị làn nước nuốt chửng. Mất vài giây để xác định được rằng họ đang kẹt trong một chiếc xe và chiếc xe đó thì đang chìm dần xuống lòng sông, Yến chỉ còn biết giữ chặt Duy, cố gắng ngụp lặn trong không gian chật hẹp để giữ cho cả hai không chết đuối. Đến khi toàn thân đã lạnh cóng, cảm giác dần mất đi, cô sắp rơi vào trạng thái hôn mê thì có vài tiếng động cơ xuồng đến gần. Và rồi mọi thứ dần trở nên mơ hồ, nhưng cô chắc chắn đó rằng mình và Duy đã được những người trên chiếc xuống đó cứu sống và đưa vào bệnh viện.
Suốt một tháng liền nằm viện, Yến đã nghe rất nhiều những từ như phép màu hay điều kỳ diệu đến từ các y bác sỹ hay gia đình cô và Duy. Khi nghe những câu chuyện đó, cô được biết rằng chuyến xe chở hai người về Hà Nội đã gặp tai nạn với một chiếc xe khác, nguyên nhân tai nạn được xác định là do tài xế xe khách đã lái xe trong tình trạng say rượu và đi quá tốc độ. Khi đi qua đoạn đường núi thì hai chiếc xe gặp nhau và tai nạn xảy ra, cả hai chiếc xe đều rơi xuống một khúc sông gần đó khiến cho việc tìm kiếm trở nên hết sức khó khăn Những thông tin sau đó về câu chuyện chỉ là những hành khách xấu số, vì không một ai sống sót, ngoài Duy và Yến. Và hai người đã được tìm thấy vào sáng sớm này mùng hai tết, điều đó có nghĩa là họ đã sống sót trong làn nước lạnh hơn một ngày.
Yến có một ký ức rõ ràng về chuyến đi tới thế giới của người chết, nhưng cô cũng không dám chắc rằng đó không phải là ảo giác của một mình cô. Nhưng một vết sẹo dài ở mé trên bên trái trán đã khiến cô tin rằng đó hoàn toàn là sự thật. Rằng nơi đó là có thật, và chuyến đi đó cũng là thật.
Nhưng cũng mất một khoảng thời gian, cô mới dám hỏi Duy về những sự kiện đó, và sau khi khẳng định về chuyếnd đi đó, hai người mới thực sự bên nhau. Chỉ có điều, Duy không bao giờ cho cô biết rõ là làm thế nào mà cậu có thể đưa cả hai về kịp giờ để họ có thể sống sót và vui vẻ bên nhau như bây giờ.
Gạt đi những ký ức về chuyến đi kinh hoàng đó, Yến âu yếm nhìn Duy, nói: "mọi chuyện đã qua rồi mà !"
Duy gật đầu, cậu nói hờ hững: "ừ, mọi chuyện đã qua rồi!"
Nhưng cùng lúc ấy, trong đầu cậu lại vang lên câu nói cuối cùng của con ma trắng: "rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau, sớm thôi!"
Yến thấy Duy trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, cô biết rằng mọi chuyện trong quá khứ không dễ quên, nhất là với những chuyện kinh khủng như chuyến đi đó, cố gắng nở một nụ cười tươi tắn, cô nói với Duy: "anh không cần phải căng thăng khi nhớ về chuyến đi đó như vậy đâu, nói theo một cách tích cực thì chuyến đi đó cũng cho chúng ta vài thu hoạch mà!"
Duy tỏ vẻ không hiểu, cậu thắc mắc: "thu hoạch gì ? có thứ gì đáng giá trong chuyến đi đó à ?"
Yến cười khúc khích: "nếu không có chuyến đi định mệnh đó thì em sợ là lúc này chúng ta vẫn chẳng là gì của nhau cả, nói cách khác, nhờ có chuyến đi đó mà em mới thực sự tìm được anh!"
Lúc này thì Duy cũng bật cười, cậu biết chứ, nếu không nhờ chuyến đi đó thì chẳng biết đến bao giờ cậu mới có can đảm mà ôm lấy cô ấy. Cũng có thể nói, chuyến đi kinh khủng đó cũng mang một chút ngọt ngào.
Yến dùng lực kéo Duy ra khỏi giường rồi nói: "bỏ qua chuyện đó đi, chúng ta ra ngoài chơi thôi, em muốn qua đền một lúc, và hôm nay em sẽ không nhận bất cứ cuộc gọi nào khác nữa đâu!"
Vẫn vậy, giống như một năm trước, hai người bước ra khỏi nhà vào lúc chập tối để hưởng cái không khí xuân của vùng quê thanh bình.
Vẫn là ngôi đền mà năm ngoái hai người bước vào cầu khấn, nhưng lần này thì chính Duy cũng nhẩm nhẩm khấn vái, mong sao những điều tốt đẹp sẽ đến với mọi người xung quanh.
Nhưng khi hai người vừa bước ra khỏi ngôi đền, bất chợt không gian như bị đông cứng lại, tất cả mọi người chợt ngừng mọi hoạt động của mình, chỉ còn lại Duy và Yến là vẫn có thể cử động, và đâu đó trong đám đông, xuất hiện một bóng người mặc áo choàng màu nâu đội mũ trùm và cầm một cây gậy gỗ xù xì.
Một cảm giác sợ hãi chợt chạy dọc sống lưng cả hai người, họ biết chứ, đó là Ảo Giác- kẻ luôn mang đến những chuyến phiêu lưu kinh khủng.
HẾT.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...