Tần Dĩ Mạt cùng Trầm Lệ An ở Tiền phủ ngây ngốc đến khi mặt trời rơi về phía tây, mới cáo từ trở về.
Đối với một chuyến đi mà bản thân nàng cực kỳ không cho là đúng, chỉ xem đây là một chuyến xuất môn du ngoạn thôi, nhưng đối với Trầm Lệ An mà nói thì phi thường mãn ý, nàng âm thầm tính toán trong lòng, hôm nay đến cuộc gặp gỡ giữa các vị phu nhân đã có mấy vị thầm nhắc đến chuyện của Hà nhi, xem ra lần này đem nó theo là chuyện rất chính xác nha!
Trầm Lệ An tâm tư chuyển động, lại không biết mình trước lo nghĩ ăn vương bát đản, đương sự người ta một chút ý tứ cũng không có, theo như lời Tần Dĩ Mạt mà nói, sớm muộn gì nàng cũng rời khỏi thế giới này, làm sao có thể kết hôn cái gì, cưới gả cái gì chứ.
Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, Tần Dĩ Mạt không lắng nghe tỉ mỉ, nhưng âm thanh mua bán, bước chân người đi đường cùng tiếng cười của bọn hài tử ồn ào ngoài xe sớm lọt vào lỗ tai nàng rồi. Không kìm được hiếu kỳ, nàng giơ tay kéo rèm cửa, rơi vào mắt là khung cảnh “chợ đêm” của cổ đại.
Trầm Lệ An nhìn gương mặt nàng đang hưng trí bừng bừng, không khỏi cười nói: “Mỗi khi mặt trăng to nhất, mười lăm, từ phố lớn phía đông đến cửa chu tước bên này liền sẽ có tụ họp đêm, đến giờ giới nghiêm mới kết thúc.”
Tần Dĩ Mạt gật gật đầu, nàng nhìn đám người vui vui vẻ vẻ bên ngoài, trong vô thức liền nhớ đến lúc mình học đại học, lúc đó nàng học cũng có một chỗ là “đường phố chợ đêm”, mỗi lúc kết thúc khóa nàng cùng đám bạn thân đến đó ăn uống, hôm nay ăn gà rán, ngày mai ăn cơm dĩa, hôm sau lại đến ăn thịt dê, mỗi ngày lúc đó có bao nhiêu vui vẻ, bao nhiêu tự do.
Nhưng mà, bây giờ, lại————.
Đột nhiên, một cảm giác thương cảm không thể nói nên lời bao trùm trong lòng nàng, nàng nhìn những người hoặc bước chân thong thả hoặc vội vàng, bọn họ đều có nhà của chính mình, đều biết làm sao để về được nhà. Còn nàng thì sao? Đến khi nào nàng mới có thể về nhà, có thể gặp lại người thân của mình đây.
Một giọt nước mắt yếu ớt ở nơi không ai thấy được từ khóe mắt rơi xuống, Tần Dĩ Mạt cảm thấy một cỗ cô độc cùng bi thương thật sâu. Ngay tại lúc tâm tình nàng không có cách nào kìm chế được, một thân ảnh quen thuộc liền rơi vào mắt.
Tần Dĩ Mạt ngây ngốc, đầu tự động nhìn sang phía đó, chỉ thấy nhìn xuyên qua đám người vui vẻ nhộn nhịp này, bên cạnh một gian hàng bán các loại hoa đăng, có một nam nhân đôi mắt lục bích vẫy vẫy tay với nàng.
Gương mặt đó, thân hình đó, Tần Dĩ Mạt không kìm được cắn cắn môi dưới của mình.
“Đúng là, tức chết người rồi!” – Một nam tử tuấn mĩ mặt không biểu tình đứng trong đám người, giơ cao tay không biết là vẫy vẫy về chỗ nào. Một động tác siêu cấp ấu trĩ, siêu cấp ngu ngốc như vậy đã hấp dẫn chú ý của những người xung quanh, nhưng trong thâm tâm Tần Dĩ Mạt liền biết: Nam nhân kia hoàn toàn không quan tâm đến ý tứ trong những ánh mắt kia.
“Hà nhi con làm sao vậy?” – Trầm Lệ An nghi hoặc hỏi.
Tần Dĩ Mạt giống như là tiểu hài tử làm chuyện xấu bị phát hiện, buông rèm xuống, dời đi ánh mắt nói: “Không có gì ạ!”
Trầm Lệ An nghi hoặc nhíu nhíu mi, nhưng cũng không hỏi thêm gì.
Trở về Tả phủ, Tần Dĩ Mạt lập tức tháo hết trang sức trên người, giống như những con cá chạch chui vào trong túi thêu.
“Tiểu thư, đã muốn nghỉ ngơi chưa?” – Thanh Bình hỏi.
Tần Dĩ Mạt gật đầu nói: “Ta mệt mỏi rồi! À, đúng rồi!” – Nàng giống như nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói: “Ngươi và Thanh Thảo đêm nay không cần trực đêm, trở về ngủ một đêm thật tốt đi!”
“Nhưng mà, tiểu thư!”
“Được rồi, cứlàm như vậy đi!”
Thanh Bình nghe xong không còn cách nào chỉ đành sửa góc chăn, đốt nến khắc hoa hồng lên rồi mới lui xuống.
***
Trong màn trướng tối tăm, Tần Dĩ Mạt dần dần nhắm mắt lại.
Trăng lên giữa trời, mọi âm thanh đều yên ắng, một thân ảnh nhanh như chớp nhảy vào trong Tả phủ, chỉ thấy hắn giống như đang cấp tốc chạy về phía tây.
“Phanh phanh phanh——”– Hắn tối lửa tắt đèn gõ gõ cửa.
Không bao lâu, chỉ nghe bên trong có một giọng nữ lười biếng hỏi: “Thiên Vương cái địa hổ.”
Hắn vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Tháp tháp trấn yêu yêu”.
“Ngu ngốc, là bảo thấp trấn hà yêu mà, đúng là! Nói với huynh bao nhiêu lần rồi chứ, sao lại luôn không nhớ được!” – Cửa sổ được mở ra, nam tử khinh thân nhảy vào trong phòng, nhìn cái tư thể thành thạo của hắn, liền biết cái loại ban đêm xông vào khuê phòng người khác này nhất định làm không ít lần. =))
Tần Dĩ Mạt ngáp một cái, hơn nửa đêm bị đánh thức làm tâm tình nàng hiện tại không tốt lắm.
Nàng nhìn cũng không nhìn nam nhân, lại quay về giường chuẩn bị trùm đầu ngủ tiếp.
“Nếu như làm ra tiếng động nào ta liền làm thịt huynh!” – Nàng thì thầm nói.
Nam tử bước nhanh đến bên giường, nhìn đôi chân trên chăn đệm giày, trên mặt hắn không khỏi xuất hiện một vẻ hài lòng.
“Tiểu Hà Hoa, tiểu Hà Hoa” – Hắn nhẹ nhàng vén cái chăn kia lên.
“Làm sao?” – Tần Dĩ Mạt gương mặt chán ghét nói.
“Cái này cho nàng.”
Cầm lấy cái vật gì đó hắn đem vào, Tần Dĩ Mạt mệt mỏi mở mắt nhìn một cái, nhưng mà trong màn bây giờ quá tối đen, chỉ nhìn được đây là một cái vành rộng, nhưng sau đó, nam tử dường như lấy trong tay áo ra cái gì đó, chỉ nghe một âm thanh “sạt”trôi qua, trong trướng lập tức rực rỡ lên.
“Ôi chao!” Mệt mỏi của Tần Dĩ Mạt nhất thời toàn bộ bay hết, nàng nửa ngồi ngạc nhiên nhìn cái vật trong tay mình.
“Đây là hoa đăng?” – Nàng khen ngợi nói: “Thật đẹp!”
Chỉ thấy lúc nàng đang nâng vật trong tay, một bộ dạng thật mê người, hoa đăng hình con hổ nhỏ phát ra từng tia sáng lập lòe, nam nhân dường như phi thường mãn ý với phản ứng của nàng, sau khi ánh nến yếu ớt tắt, đôi mắt song bích lục sắc của hắn phát ra một tia nhu hòa.
“Cái này là hôm nay huynh mua được ở chợ đêm sao?” – Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu, liếc hắn một cái, hỏi.
Nam nhân gật đầu.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ đèn con hổ, Tần Dĩ Mạt nhìn hắn khẽ cười: “Cảm ơn, món quà của huynh ta rất thích.”
Nam nhân đưa tay dùng ngón tay xoa xoa cái trán nàng.
Tần Dĩ Mạt không vui lẩm bẩm: “Huynh làm cái gì chứ!”
“Vì sao không vui?” – Hắn hỏi.
Tần Dĩ Mạt ngây ngốc, liền nhanh chóng phản bác: “Ta làm sao không vui chứ.”
“Tiểu Hà HOa, lúc không cao hứng, chỗ này…” – Hắn chỉ chỉ trán nàng: “ Sẽ nhăn rất chặt, mà như thế cả gương mặt đều sẽ rất xấu.”
“Kia đúng là không thú vị, để huynh nhìn thấy gương mặt khó coi này rồi” – Tần Dĩ Mạt *bộp* một cái đánh rơi tay hắn xuống, hờn giận nói.
“Cho nên, rốt cuộc là vì sao? Có phải có người khi dễ nàng hay không?” – Ánh sáng yếu ớt tắt, gương mặt hắn bỗng nhiên trở nên âm trầm.
“Này, này…Bày ra gương mặt đáng sợ đó để làm gì chứ?” – Tần Dĩ Mạt cái miệng nhỏ cong lên thật cao, đầy bất mãn nói: “Huynh làm ta sợ đó!”
“Nàng rõ ràng biết ta sẽ không tức giận với nàng.” – Nam tử thấy nàng như vậy, bỗng nhiên liền giống như nhụt chí bất đắc dĩ.
“Ta mặc kệ, ta mặt kệ.” – Ở trước mặt hắn, dường như Tần Dĩ Mạt sẽ biến thành một tiểu thư chỉ biết làm nũng và trêu đùa, chỉ thấy nàng lắc mạnh đầu, liên tục kêu: “Huynh chính là làm ta sợ, huynh chính là khi dễ ta! Ô ô………”.
Nhìn Tần Dĩ Mạt đang yên đang lành động nhiên khóc lóc, nam nhân bỗng chốc biến sắc thất thố, chỉ thấy trên gương mặt hắn xuất hiện vẻ hoảng hốt dường như không biết nên làm gì, lại không biết phải nói gì, cuối cùng dứt khoát tiến lên vài bước, đem cả người nàng ôm chặt vào lòng.
Tần Dĩ Mạt giẫy dụa thân thể. Nhưng mà cánh tay nam nhân cứng như thép, không thể lay động được. Nàng vùng vẫy một lúc một lúc lâu, cuối cùng dường như là dùng hết khí lực, cúi vào trong ngực nghẹn ngào khóc.
Nam nhân do dự giơ một ngón tay chậm rãi vuốt ve tóc nàng.
“Hôm nay…..” – Tần Dĩ Mạt lẩm bẩm nói: “Là sinh nhật của mẹ ta..”
Nam nhân mặc dù không biết “mẹ” mà người nào, nhưng vẫn như cũ yên lặng lắng nghe.
“Từ nhỏ đến lớn, ta luôn không nhớ được sinh nhật của bà, mỗi lần đều là bà gọi điện thoại hoặc là người khác nhắc ta nhớ, nhưng mà mỗi năm sinh nhật ta, mẹ luôn nhớ đến, bà sẽ nấu cho ta những món ăn rất ngon. Sẽ đưa ta đi mua bánh sinh nhật, sẽ mua món quà mà ta đã ước ao rất lâu. Nhưng mà——ta chưa từng làm được gì cho bà, ta rất hối hận….ô ô….tại sao ta bất hiếu như vậy, tại sao ta chưa từng làm gì cho bà.”
“Hiện tại nàng muốn, cũng có thể làm” – Nam nhân nhẹ nhàng nói.
Gương mặt Tần Dĩ Mạt đầy nước mắt, lắc lắc đầu: “Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi, ta không thấy bà nữa rồi, cũng không tìm được bà nữa, ô ô….”
Lúc trước nàng luôn cảm thấy mình là một đứa con gái hiếu thuận, luôn cho rằng mình còn rất nhiều rất nhiều thời gian để hiếu thuận cha mẹ, nhưng lại đột nhiên xuyên không hoang đường như thế này, triệt để thay đổi cuộc sống của nàng.
Nàng thậm chí không dám tưởng tượng, khi tin nàng biến mất truyền về nhà, phụ thân cùng mẫu thân sẽ có phản ứng ra sao, bọn họ sẽ đau khổ đến mức nào đây!
“Tiểu Hà Hoa…” – Nam nhân cầm lấy hai tay của nàng, nhìn vào mắt nàng: “Nàng còn có ta..”.
Cho nên đừng khóc nữa!
Tần Dĩ Mạt nước mắt lưng tròng bất động nhìn nam nhân trước mắt, đôi mắt song bích lục sắc kia toát lên nét kiên định như đá.
Đột nhiên, trong lòng nàng lại càng thêm đau, vì sao huynh lại nói với ta những lời ôn nhu như thế, vì sao huynh phải ôm chặt ta như vậy, vì sao chúng ta lại gặp nhau ở cái thế giới chết tiệt này chứ?
“Ta cần huynh có tác dụng gì chứ! Một đại phôi đản không chiếu cố được chính mình, đồ đại ngốc, cần đến có ích lợi gì đâu!”
“Quá tốt rồi, tiểu Hà Hoacuối cùng cũng có tinh thần, thật giống hoa đăng”
Tần Dĩ Mạt giơ tay dùng sức nhéo mặt hắn, hung hăn nói: “Huynh đang mắng ta là cọp mẹ sao?”
“Ngoan!”
Nàng bị vỗ đầu rồi.
Tần Dĩ Mạt cũng không phải nữ nhân có thể nhường người ta, nếu người ta dám bắt nạt từ trên “đầu”, vậy nàng nhất định phải đánh trả rồi.
“Ô ô......” Có âm thanh rên rỉ vang lên, dường như có thứ gì đó chạm vào nhau.
Hương thơm ngọt ngào, nhẹ nhàng mê hoặc người, trong cái giường nhỏ lập tức nóng lên.
“TiểuHà Hoa......” Nam nhân dường như say mê thì thầm gọi.
Hoa đăng tiểu lão hổ không biết từ lúc nào đã tắt mất rồi, nhưng mà, đôi nam nữ đang vội vàng “yêu tinh đánh nhau” kia, lại không còn tâm tình mà để ý tới nó nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...