Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Ngày mười sáu tháng mười, đại cát, thích hợp cưới gả

Hôm nay Bạch gia có thể nói là hồng trù mạn mạn, tân khách đầy nhà, phàm là những người có mặt mũi có uy tín ở Tấn Châu, đều từng người đến đây chúc mừng, trong nhất thời có thể nói là cực kì náo nhiệt, phong cảnh vô hạn.

Tự nhiên tại ngày đại hỷ, không ai mà không có mắt nói ra hôm nay Bạch lão gia cưới là “Bình thê” —— mặc dù đây là chuyện mà mọi người đều “tâm tri đỗ minh” ( lòng biết bụng hiểu)

Trong hỉ phòng, Ngu Tâm Nhi lặng lẽ thở dài.

Thiếp thân thị nữ Oanh Nhi cười nói: “Hôm nay thế nhưng là ngày lành của người, phải nên vui vẻ mới đúng chứ! Thế nào lại thở dài như vậy?”

Ngu Tâm Nhi ngây ngốc nhìn chính mình một thân giá y trong ngân hoa kính, trong âm thanh của nàng vừa có một chút vui mừng không kiềm chế được, cùng một chút phiền muộn: “Không nghĩ tới ta còn có ngày có thể mặc được nó”.

Về quá khứ của vị tân “phu nhân” này, trên dưới Bạch phủ đều không phải mười phần rõ ràng, Oanh Nhi cũng không dễ tiếp lời, chỉ nghe nàng ngược lại cười nói: “ Nô tì trước đây nhưng lại nghe trong hí văn có một câu là: Người có tình sẽ trở thành người thân, ngài và lão gia của chúng ta chẳng phải chính là trời đất tạo nên sao, cho nên dù quay đi quay lại bao nhiêu năm, cũng trở vể cùng một chỗ, cái này gọi là —— thiên ý”.

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Ngu Tâm Nhi liền hiện ngay một vệt diễm hồng, chỉ thấy sóng mắt của nàng liếc Oanh Nhi một cái, e thẹn nói: “Cần ngươi lắm miệng!”

“Phu nhân, giờ lành đã tới, nên bái đường rồi!” Ngoài cửa, hỉ nương như một cành hoa lay động nhanh chân bước vào, bà nâng Ngu Tâm Nhi đứng dậy, cười to nói: “Quan âm bồ tát của ta ơi! Đây là vị tiên nữ nào hạ phàm vậy, thật quá đẹp đó!”

Nhìn thấy bộ dạng khoa trương của bà ta, mọi người trong phòng ai cũng nở nụ cười, vệt đỏ hồng trên mặt Ngu Tâm Nhi lại càng sâu, trong nhất thời nàng ta tựa như một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, toàn thân đều tràn ngập một vẻ hạnh phúc.

Lại không nói tới, Ngu Tâm Nhi bên này “Hạnh phúc tràn đầy” như thế nào, Tần Dĩ Mạt bên kia lại đối diện với cái người quan trọng gần như nắm giữ nhân sinh của nàng.

“Tại hạ Nam Cung Phong Hoa, có chỗ nào quấy nhiễu mong tiểu thư thứ lỗi!”


Ngay lúc hắn nói ra bốn chữ Nam Cung Phong Hoa, trong lòng Tần Dĩ Mạt liền rơi cái bộp, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, không! Chắc phải nói là nam hài tử mới thỏa đáng một chút.

Chỉ thấy hắn đại khái khoảng mười hai mười ba tuổi, mi thanh mục tú, khí chất ôn nhuận, quả thật chính là một mỹ thiếu niên.

Nhưng mà, hắn dù là lớn lên sẽ đẹp hơn, động lòng người hơn nữa, đối với Tần Dĩ Mạt mà nói cũng chỉ như một cơn ác mộng, xem đi! Kỳ diệu bao nhiêu, ta hiện tại cư nhiên lại cùng nhân vật trong tiểu thuyết trò chuyện, trên đời này còn có chuyện gì điên cuồng hơn thế này sao?

“Ngươi là tân khách đến tham gia hỉ yến sao? Sao lại chạy tới hậu viện?” Không đợi Tần Dĩ Mạt nói, Thanh Thảo phía sau nàng hỏi trước một bước.

“Tại hạ là cùng gia phụ đến chúc mừng hỉ sự của Bạch lão gia, lại không nghĩ tới làm rơi ngọc bội tùy thân cho nên mới đến tìm, cũng không ngờ ở chỗ này gặp tiểu thư, còn mong tiểu thư lượng thứ.

Ngọc bội? Tần Dĩ Mạt trong lòng điên cuồng hét: “Tới rồi, tới rồi, kịch tình tới rồi nha!!!” Nàng dùng sức nắm chặt vật cứng trong tay áo, nói với Nam Cung Phong Hoa: “Tiểu nữ Bạch Hà gặp qua công tử, không biết ngọc bội đã mất của công tử hình dạng ra sao, tại hạ có thể phái hạ nhân trong nhà giúp công tử tìm kiếm”.

“Thì ra là Bạch tiểu thư” Nam Cung Phong Hoa khóe miệng mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mắt, trong mắt hiện lên một vẻ kinh diễm.

Lúc này Tần Dĩ Mạt đả dần dần trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, chỉ thấy nàng tóc mai như mực, kiều nhan như tuyết, lại kết hợp với một thân khí tức trầm ổn, cùng người khác bất đồng, thật là làm cho người khác muốn được gần gũi.

“Ngọc bội kia khoảng chừng...... Hình tròn..... Toàn thể là từ noãn ngọc.....”

Tần Dĩ Mạt một vẻ mặt”Cẩn cẩn thận thận” nghe hắn miêu tả xong, hơi nghĩ ngợi một chút, đột nhiên biểu lộ một cái biểu tình “Nha......”, nàng nói: “Còn chưa nói, nghe công tử miêu tảxong, tiểu nữ có lẽ thật biết ngọc bội đó rơi ở đâu”.

“Ồ?” Nam Cung Phong Hoa mày kiếm khẽ nhếch, cao hứng nói: “Tiểu thư, có thật là thế không?”


“Nam Cung công tử, hay là sợ tiểu nữ lừa ngươi?” Tần Dĩ Mạt dường như không vui nói.

Nam Cung Phong Hoa sờ sờ mũi, hơi có chút xấu hổ, nói: “Sao dám, sao dám, chỉ là ngọc bội này là gia tổ mẫu đặc biệt tìm cho ta, nếu như không thấy nó, khó tránh sẽ cô phụ tâm ý của lão nhân gia, cho nên tại hạ mới gấp gáp như vậy, làm cho tiểu thư hiểu lầm!”

“Công tử nhưng thật hiếu thảo” – Trong lòng Tần Dĩ Mạt nhanh chóng sắp xếp đâu vào đấy, mở miệng nói: “Nói đến cũng khéo, ngọc bội của công tử tám chín phần là bị muội muội ta “Liên Nhi” nhặt được rồi, nàng ở hai chữ “Liên Nhi” nhấn mạnh âm thanh.

Đối với một vài tình huống ở Bạch phủ, trước khi tới hắn cũng có nghe nói, nghĩ chắc Liên Nhi kia chính là nữ hài mà vị tân phu nhân đem theo rồi!

“Lúc Liên Nhi muội muội đến tìm ta, trong tay cầm một khối ngọc bội, còn nói là ở trong viện nhặt được——” Tần Dĩ Mạt mặt không đổi tâm không động nói:” Cũng không biết cái nàng nhặt được có phải là ngọc bội của công tử hay không”.

Nam Cung Phong Hoa khóe miệng nhếch một cái, nho nhã nói: “Còn mong tiểu thư giúp tại hạ.”.

“Tiểu nữ tự nhiên sẽ giúp, Nam Cung công tử khách khí rồi!” Tần Dĩ Mạt cong mắt cười. Không phải vì ngươi mà vì cái mạng nhỏ của ta!!

“Vậy xin Nam Cung công tử ở đây chờ một chút, tiểu nữ tử liền đi gọi muội muội qua đây! Thanh Thảo ——” nàng quay đầu dùng ánh mắt hung hăng, ý tứ “Tuyệt đối đừng để cho người này chạy” nói: “Ngươi ở lại đây chiếu cố Nam Cung công tử”.

Sau lại quay sang Nam Cung Phong Hoa lưu lại một nụ cười “chờ một chút”, Tần Dĩ Mạt đoan trang đi qua đình viện, đira bên ngoào. Nam Cung Phong Hoa nhìn bóng lưng của nàng, không biết làm sao trong lòng bỗng nhiên lại có một cảm giác khác lạ.

“Thanh Bích......” Tại nơi không ai thấy được, Tần Dĩ Mạt nghiến răng nghiến lợi phân phó: “Nhanh đem Bạch Liên Hoakia lại đây cho ta!!!”

Thanh Bích nhìn tiểu thư nhà mình dáng vẻ ô vân tráo đính, trong âm thanh có vẻ cực kì kinh hãi: “Vâng!”


Không quá một khắc, Bạch Liên Nhi một thân phấn y, ngọc tuyết đáng yêu nhanh chóng bước đến

“Tỷ tỷ......” Âm thanh nho nhỏ của nàng kêu: “Tỷ tìm ta sao!”

Nhìn bộ dạng con thỏ nhỏ của nàng ta, Tần Dĩ Mạt khẽ nở một nụ cười thập phần ôn nhu, thập phần bộ dáng của tỷ tỷ tươi cười, chỉ nghe nàng nói: “Hảo muội muội, tỷ tỷ có một việc muốn nhờ ngươi giúp, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

“Nguyện ý! Nguyện ý! Bất luận là chuyện gì, Liên Nhi đều nguyện ý giúp tỷ tỷ”.

Đây là lần đầu tiên tỷ tỷ gọi nàng là muội muội a! Bạch Liên Nhi vui vẻ nghĩ, quả nhiên là giống như nương đã nói, một ngày nào đó tỷ tỷ sẽ tha thứ cho nàng, sẽ thừa nhận muội muội này là nàng!

“Nương ngươi đã gả cho cha ta, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là tỷmuội” – Đem táo ngọt cấp xong, Tần Dĩ Mạt ánh mắt hơi thay đổi, từ trong tay áo lấy ra một vật đưa cho Bạch Liên nhi.

“Ngọc bội này thật xuất sắc, thật xinh đẹp nha!” – Gương mặt Bạch Liên Nhi chứa đầy vẻ kinh hỉ khen ngợi

“Ngươi thích không? Nếu như tỷ tỷ đem cái này tặng cho ngươi thì sao?”

“Thật, thật vậy chăng?” Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Liên Nhi sáng lên một cái, vui vui vẻ vẻ hỏi.

Tần Dĩ Mạt mỉm cười, thân thủ đem cái khối”Phượng Hoàng Vu Phi”đeo ở chỗ dễ nhìn thấy nhất bên thắt lưng Bạch Liên Nhi, chỉ nghe nàng nói: “Coi như là tín vật ta với ngươi chân chính trở thành tỷ muội đi!”

“Tỷ tỷ......”

Nhìn vẻ mặt cảm động không kềm được của nàng, Tần Dĩ Mạt ở trong lòng lặng lẽ nói: Bạch liên hoa ngươi, hiện tại chính là lúc then chốt để ngươi phát huy vai diễn nữ chính, nhất định không được phụ lòng mong mỏi của mọi người, thành công cẫu dẫn cái tên Nam Cung tiểu mỹ nam nha!!”

“Bất quá......” Nàng nói tiếp: “Ngươi cũng không nên nói cho người khác ngọc bội này là ta tặng ngươi nha! Coi như đây là bí mật của tỷ muội chúng ta, được không?”

“Ân! Ân! Ân!” Cảm giác cùng tỷ tỷ chia sẻ một cái bí mật nhỏ, làm Bạch Liên Nhi vui vẻ cực kỳ, nàng hài lòng nói: “Cảm tạ tỷ tỷ tặng ngọc bội cho Liên Nhi, Liên Nhi thật sự rất cao hứng đó!!”


“Ngươi thích là tốt rồi” Tần Dĩ Mạt giơ tay vuốt ve đầu nàng, ngược lại nói: “Được rồi, vừa rồi còn muốn muội muội ngươi giúp ta một chút!”

Bạch Liên Nhi vừa nghe, liền nói: “Tỷ tỷ muốn Liên Nhi làm chuyện này?”

“Là như thế này, hôm nay là đại hỷ ở Bạch phủ chúng ta, trước trước sau sau đều gấp không chịu được, ở đây phải có ta canh giữ” Tần Dĩ Mạt vừa cười vừa nói: “Cho nên ta muốn phiền muội muội giúp ta đến phòng tư khố, lấy một chút xích kim tuyến qua đây..... Ta gần đây đang làm cho Dương nhi một kiện đồ lót......”.

“Nguyên lai là như vậy, không thành vấn đề!Vậygiao cho Liên Nhi đi!”

Tuy là Tần Dĩ Mạt mượn cái cớ có trăm ngàn chỗ hở, không khỏi có ý sâu xa nhưng Bạch Liên Nhi tuổi còn nhỏ, ngây thơ trong sáng vẫn là một bộ dáng vỗ ngực, miệng đáp ứng.

“Như vậy, liền phiền muội muội rồi!”

Nhìn nàng vừa đi vừa nhảy ra ngoài, dáng vẻ tươi cười của Tần Dĩ Mạt nhanh chóng biết mất, chỉ nghe nàng nhàn nhạt hỏi: “Này nọ đều chuẩn bị tốt rồi chứ?”

“Hồi tiểu thư, đều chuẩn bị tốt rồi, Liên Nhi tiểu thư nhất định sẽ nhặt được nó!”

Tần Dĩ Mạt gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, từ sau khi lấy được khối ngọc bội chết tiệt kia, nàng vẫn vắt óc suy nghĩ ra mọi loại tình huống sẽ phát sinh, nhưng mà nửa năm trôi qua mà cái vị Nam Cung Phong Hoa lại một mực không xuât hiện, mà nàng cũng không biết cái yêu cầu “Mối tình đầu” mà máy tính đã nói phải như thế nào mới có thể hoàn thành, cho nên đối mặt với cái “kinh hỉ” xảy ra bất lình thình hôm nay, những gì nàng có thể làm chỉ có như thế này thôi!

“Bạch Liên Hoa ơi là Bạch Liên Hoa!Nhưnglà nữ chính đó! Nhất định, tuyệt đối, tất yếu phải xử lý Nam Cung Phong Hoa nhaa!”

Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng đại đế, Chúa Jesus, thánh Ala, thần phật trên trời à! Xin cho phù hộ cho đôi cẩu nam nữ kia rơi vào bể tình đi!

Thỉnh phù hộ cho ta tiếp tục sống sót đi!

Trong lòng Tần Dĩ Mạt, chân thành cầu khẩn không gì sánh được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui