Edit: Mây
Nguyễn Lê nằm trên giường đơn của mình, đắp chăn của mình.
Thân thể đã được anh lau qua, nhưng mà vẫn còn có hơi đau nhức.
Khi Hoắc Nghị ra ra vào vào bưng nước rửa mặt, Nguyễn Lê lấy điện thoại di động đến, nói với trong nhóm đạo diễn một tiếng.
【Nguyễn Lê: Hoắc đội đã đồng ý tham gia ghi hình.】
【Thực tập sinh Mạnh Thành: A a a a a thật vậy sao? Tốt quá đi!】
【Trợ lý chương trình Thi Thi: Lê Lê thật giỏi!!! 】
【Đạo diễn điều hành Gia Hạ: ( lợi hại.jpg)】
【Đạo diễn Lưu: Được, vất vả rồi.】
……
Nguyễn Lê gửi xong tin nhắn thì lập tức để điện thoại về lại.
Cô co lại trong chăn, nhắm mắt lại, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu có hơi rối loạn, thậm chí còn có suy nghĩ thế này có tính là cô…… Dùng thân thể để trao đổi……
Phi phi phi!
Nguyễn Lê mở mắt ra, tự nhủ ở trong lòng nói anh là chồng của mình, hợp quy hợp pháp.
Ngay khi cô đang nhìn chằm chằm bức tường trắng xanh đến ngẩn người, phía sau có một bóng người phủ lên.
Hoắc Nghị thu don thanh, ngồi xuống ở mép giường.
Cơ thể Nguyễn Lê hơi căng thẳng, cô cảm nhận được rõ ràng anh đang cởi dép lê, nằm lên trên giường.
Giường đơn người trưởng thành chen chúc, quả thật có hơi chật chội.
Cũng may khung xương Nguyễn Lê nhỏ, cũng chỉ chiếm một chỗ rất nhỏ.
Hoắc Nghị duỗi tay ra ôm cô vào trong lòng, hai người dính sát vào, nhưng cũng không quá hẹp.
“Không đi…… Tắt đèn sao?” Giọng nói của cô ngọt ngào, mang theo sự mềm mại còn chưa tan đi.
“Một lát nữa đến giờ đèn sẽ tự động tắt.” Hoắc Nghị nhẹ giọng nói.
“Ồ……” Nguyễn Lê ngơ ngác đáp một tiếng.
Quả nhiên, chưa đến vài phút sau, tiếng chuông ngủ vang lên, đèn trong ký túc xá đột nhiên tắt.
Nguyễn Lê nghiêng người đối mặt với bức tường, Hoắc Nghị vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Trước ngực dán vào sau lưng.
Ai cũng không nói chuyện.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên Nguyễn Lê mở miệng, giọng nói rất mềm và nhẹ, nói: “Hôm nay em…… Không phải cố ý nói như vậy.”
“Không muốn khiến cho anh tức giận.” Cô cụp mắt, cắn cắn môi.
Hoắc Nghị khẽ thở dài, “Anh không tức giận.”
“Anh……”
“Hửm?”
“…… Thế mà lại hét lên với anh.” Nguyễn Lê có hơi tủi thân.
Hoắc Nghị nghẹn lời.
Không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, lời nói vừa bất đắc dĩ vừa thành khẩn: “Xin lỗi, về sau anh sẽ chú ý, đừng giận anh.”
Nói xong còn hôn lên sau cổ Nguyễn Lê.
“Em không có.” Ánh mắt Nguyễn Lê trở nên mơ hồ, vô cùng xấu hổ rụt người vào trong chăn, gần như cũng muốn vùi cả đầu vào.
Hoắc Nghị hỏi: “Sao bọn em đến đây ghi hình cũng không nói cho anh biết?”
Nguyễn Lê ngơ ngác ngây ngốc, trả lời anh: “Em từng nghĩ tới muốn nói với anh, nhưng mà từ trước đến nay chưa từng nói đến chuyện công việc.”
“Lần này nói cảm thấy như là cố tình lại đột ngột……”
“Lần này đến địa bàn của anh, có thể giống với trước kia sao?”
Nguyễn Lê im lặng không nói gì.
Một lát sau, cô dùng giọng điệu thương lượng nhẹ giọng nói: “Về sau lại có chuyện như vậy, em sẽ nói……”
Hoắc Nghị thật sự dở khóc dở cười, từ trong lồ/ng ngực anh rung lên phát ra một tiếng cười khẽ ngắn ngủi, sau lưng Nguyễn Lê cũng có thể cảm nhận rõ ràng độ rung rất nhỏ kia.
Về sau? Chỉ sợ cả đời này cũng chỉ có một lần như vậy thôi.
“Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.” Hoắc Nghị giúp Nguyễn Lê tém góc chăn.
Bỗng nhiên Nguyễn Lê xoay người lại, muốn đi làm gì.
“Làm cái gì?” Anh hỏi.
Nguyễn Lê nhẹ giọng nói: “Quên đặt đồng hồ báo thức, em sợ ngày mai em không dậy được……”
Hoắc Nghị xách cô giống như xách gà con, một tay nhét Nguyễn Lê về lại trong chăn, “Có anh đây rồi.”
Bỗng nhiên trong lòng Nguyễn Lê nhảy dựng lên, cô kinh ngạc, chưa kịp khôi phục lại tinh thần.
Ba chữ “Có anh đây” này, giống như là có ma lực gì đó, kéo lấy làm cô ngã vào trên một đám mây mềm mại.
Nhẹ nhàng, không có cảm giác chân thật.
Vài giây sau, cô mới ngửa mặt lên nghiêm túc nói: “Vậy anh…… Gọi em dậy sớm một chút, em còn phải trở về thay quần áo.”
“Ừm.” Hoắc Nghị có hơi thờ ơ.
Lúc này Nguyễn Lê mới nhắm mắt lại, gối lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông ngủ thiếp đi.
Hoắc Nghị ôm người phụ nữ thân thể mềm mại, trầm mặc suy tư thật lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.
Người trừ chuyện vợ chồng hài hòa, những thời điểm khác Nguyễn Lê đối đãi với anh luôn có một loại khoảng cách như có như không.
Chắn ngang giữa bọn họ, không hiểu biết nhau quá sâu sắc.
Hoắc Nghị khẽ thở dài, giống như không có cách nào khác.
Chỉ có thể từ từ tiến đến, thuận theo tự nhiên tìm hiểu, giống như là đang thưởng thức một quyển sách.
–
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Lê còn đang ngủ, Hoắc Nghị đã xuống giường thay xong quần áo, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi ký túc xá.
Không lâu sau, anh lại đẩy cửa ra đi đến.
Chẳng qua trong tay có thêm một vali hành lý.
Hoắc Nghị đặt vali của Nguyễn Lê ở bên cạnh tủ sắt của mình, nhìn thời gian, đã năm giờ mười phút.
Còn hai mươi phút nữa.
Anh đi đến mép giường, nhẹ nhàng lay Nguyễn lê còn đang ngủ vài cái, thấp giọng gọi: “Nguyễn Lê? Nguyễn Lê?”
Nguyễn Lê mơ mơ màng màng mở mắt ra, ánh mắt không tỉnh táo lắm, thoạt nhìn rất ngốc.
Hoắc Nghị nói: “Anh phải đi xuống trước, bây giờ là năm giờ mười một phút, còn không đến hai mươi phút nữa là phải dậy rồi, em đừng ngủ quên.”
Nguyễn Lê chậm rãi ngồi dậy, thắt lưng đau nhức, cô có hơi đau hừ một tiếng, mềm như bông, Hoắc Nghị nghe thấy cả người căng ra.
“Anh lấy vali của em đến đây rồi, một lát nữa em tự tìm quần áo.”
“Ừm.” Nguyễn Lê ngáp một cái, nước mắt không bất giác chảy xuống.
“Anh đi làm gì vậy?” Giọng nói của cô quá ngọt ngào và mềm mại, xen lẫn với một chút làm nũng vừa mới tỉnh ngủ, giống như là ăn một miếng kẹo bông gòn.
“Trao đổi sắp xếp lại một vài chuyện kế tiếp với đội phó.” Hoắc Nghị đeo thắt lưng xong, đội mũ huấn luyện, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái, “Đi đây.”
Nguyễn Lê bị một cái sờ đầu làm cho choáng váng trợn to mắt, cô ngơ ngẩn nhìn Hoắc Nghị đi ra khỏi ký túc xá, một lúc lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
–
Hoắc Nghị đi ra khỏi ký túc xá, đứng ở trước tòa nhà, Minh Lỗi đã đứng ở đó chờ.
Máy quay của tổ tiết mục đã sớm được đặt vào vị trí, chờ một lát nữa ghi hình lại cảnh tượng mấy tân binh minh tinh tỉnh dậy sau đó ra xếp hàng.
Minh Lỗi nhìn thấy Hoắc Nghị xuất hiện, hơi kinh ngạc, cho đến khi Hoắc Nghị đứng ở trước mặt anh ta, Minh Lỗi càng khiếp sợ.
“Đội trưởng? Anh đây là……” Minh Lỗi không thể tin được hỏi.
Hoắc Nghị bình tĩnh nói: “Sáu ngày tiếp theo tôi cũng sẽ tham gia ghi hình.”
Minh Lỗi: “???”
“Ngày hôm qua tổ đạo diễn tổ mời như vậy, không phải anh sống chết gì cũng không tham gia sao?”
Hoắc Nghị nhướng mày, “Thay đổi ý định.”
Minh Lỗi cười rộ lên, đối với loại hành vi vả mặt này của Hoắc Nghị quả thật thích thú, anh ta cợt nhả vui giỡn với Hoắc Nghị.
“Ngày hôm qua đã nói là đại đội trưởng của Hải quân và Lục quân bên kia đều ra mặt, khi tôi nói chỉ có mỗi đội trưởng Không quân của chúng ta không phối hợp, anh nói như thế nào nhỉ?”
“Anh nói, đội trưởng Hải quân là có ý đồ riêng, bởi vì bạn gái của anh ta đang ghi hình cho chương trình này, còn đội trưởng Lục quân là không có lựa chọn, bởi vì đội phó Lục quân có việc không ở quân doanh, mà anh, đội trưởng Không quân, một là không có bạn gái ghi hình cho chương trình, hai là có đội phó chống đỡ, không cần phải lộ diện.”
“Có phải là anh đã nói như vậy không?”
Hoắc Nghị khẽ “chậc” một tiếng, “Anh cứ lắm chuyện đi.”
Minh Lỗi tiến đến gần, tặc lưỡi cười nói: “Đừng cho là tôi không biết, tối hôm qua tổ đạo diễn của chương trình phái cô gái mềm mại kia đến thuyết phục anh.”
“Thế nào? Đội trưởng anh cũng thích kiểu này à? Không cản được công kích mềm mại?”
“Nếu mà chị dâu biết chuyện này thì anh chỉ có quỳ báng súng thôi! Chết anh!”
Chuyện Hoắc Nghị kết hôn người trong đội đều biết.
Nhưng khi anh kết hôn Minh Lỗi còn chưa đến đây đảm nhận chức vụ đội phó, cho nên Minh Lỗi không tham gia hôn lễ của anh.
Mấy năm nay Hoắc Nghị cũng chưa từng để ảnh chụp của vợ mình ở trong quân doanh, các chiến sĩ cấp dưới càng không biết Nguyễn Lê chính là vợ anh.
Nguyễn Lê bên kia thật ra cũng là giống như vậy.
Ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy cô chưa kết hôn, thậm chí còn có tiền bối lòng nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho cô, Nguyễn lê mới nói ra là mình đã kết hôn.
Nhưng đến về phần đối tượng kết hôn là ai, không có ai lại rảnh rỗi cố tình đi nhìn theo dõi cuộc sống của nhà người ta như vậy.
Cho nên chuyện Hoắc Nghị và Nguyễn Lê là vợ chồng này, trong nhiều người như vậy cũng chỉ có một mình Cung Tình biết được tình hình thực tế.
Năm giờ ba mươi phút, tiếng chuông vang lên.
Trong nháy mắt, cả tòa nhà sinh động hẳn lên.
Sau ba phút trôi qua, tất cả mọi người tập hợp ở trước ký túc xá.
Hoắc Nghị mặc trang phục huấn luyện của Không quân, đứng thẳng ở trước mặt bọn họ, ánh mắt sắc bén như chim ưng, lời nói lạnh lùng giống như băng giá mùa đông.
Giọng nói của người đàn ông to lớn vang dội, lời nói lưu loát và cực kỳ nhanh nhẹn, hoàn toàn không nhập nhằng, đứng ở trước mặt tất cả các chiến sĩ ra lệnh: “Toàn thể —— Nghiêm! Nghỉ!”
“Chào mọi người, tôi là đội trưởng doanh trại Chim Ưng Không quân Hoắc Nghị, cũng là tổng huấn luyện viên trong ghi hình lần này của mọi người.” Tầm mắt Hoắc Nghị quét ngang qua toàn bộ hàng ngũ, vô cùng sắc bén, “Ở trong quân doanh của tôi, đầu tiên phải làm được, phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy.”
“Lần này tập hợp này biểu hiện của sáu tân binh không tồi, biểu dương, kế tiếp phải không ngừng cố gắng.”
Nguyễn Lê đứng ở trước máy quay, xuyên qua camera nhìn Hoắc Nghị đang nói chuyện.
Là dáng vẻ hoàn toàn xa lạ với cô.
Bình thường anh ở trước mặt cô, so với lúc này vẫn thoải mái hơn một chút, giọng điệu khi nói chuyện cũng không lạnh lùng và nghiêm khắc như thế này.
Thì ra là khi anh nghiêm mặt, thật sự có thể làm chi người khác sợ hãi.
Cái loại khí thế có cảm giác áp chế toàn bộ này, không phải ai cũng có được.
Còn…… Có đẹp trai hơn một chút.
Nguyễn Lê nhìn đến mê mẩn, cho đến khi Hoắc Nghị nói xong, mỗi một tiểu đội trưởng của một đội dẫn các đội viên đi chạy thể dục buổi sáng, vị trí bắt đầu thay đổi, cô mới bỗng nhiên khôi phục lại tinh thần.
Nguyễn Lê lại bận rộn với công việc không kịp liếc nhìn anh một cái, lại phải thay đổi địa điểm ghi hình cùng với các nhân viên khác, tất cả mọi người nhanh chóng chuẩn bị xong hết tất cả, chờ đến khi các tân binh minh tinh chạy về thì sẽ nằm trong máy quay của đoàn làm phim.
Hoắc Nghị và Minh Lỗi đứng ở bên kia, Minh Lỗi còn đang nói vừa rồi sức uy hiếp của Hoắc Nghị lớn như thế nào, nhưng Hoắc Nghị lại không có tâm tư để nghe.
Anh nhìn Nguyễn Lê đứng cách anh ở phía xa, bóng dáng nhỏ xinh kia đi qua đi lai, trong tay cuốn kịch bản bị cuộn lại thành ống, dứt khoát và lưu loát chỉ huy hiện trường.
Hoàn toàn không giống với bộ dạng vừa mềm mại vừa dịu dàng của cô.
Lúc làm việc…… Thì ra là như thế này à.
–
Bởi vì một vài hạng mục cơ bản ở mắt đất đều đã được Hải quân và Lục quân huấn luyện qua, cho nên lần này Hoắc Nghị trực tiếp sắp xếp cho bọn hạng mục bắt gậy trên cao.
Ở độ cao mười mét, nhảy lên và bắt lấy một cây gậy cách mình hơn một mét.
Chủ yếu vẫn là kiểm tra tố chất tâm lý của bọn họ có thể vượt qua hay không.
Vốn là Minh Lỗi đi lên làm mẫu trước, kết quả sắp đến thời điểm, Hoắc Nghị lại bảo Minh Lỗi ở dưới tổ chức, còn mình đi lên trên.
Minh Lỗi nghĩ thế nào cũng không đoán ra được, luôn cảm thấy hôm nay đội trưởng rất khác thường, kỳ quái.
Hoắc Nghị thuần thục mặc dây bảo hộ toàn thân, đội mũ bảo hiểm, lập tức được kéo lên độ cao mười mét.
Hoắc Nghị tự mình điều chỉnh khoảng cách từ một mét năm thành hai mét.
Các tân binh phía dưới giật mình, hai mét đó! Thật xa!
Người đàn ông đứng ở chỗ rất cao, Nguyễn Lê căng thẳng không dám nhìn vào vị trí máy bay, ngửa mặt nhìn thẳng chằm chằm vào anh, ánh mắt cũng không dám chớp một lần.
Bỗng nhiên, Hoắc Nghị đột nhiên nhảy lên phía trước, cơ thể lập tức treo lơ lửng ở trên không trung, anh vững vàng bắt được cây gậy cách anh hai mét!
Trong lúc anh nhảy lên, Nguyễn Lê theo bản năng nhắm mắt lại, nhịp tim ngừng đập trong nháy mắt, ngay sau đó chính là tiếng tim đập thình thịch trong lồn/g ngực.
Bùm bùm làm chấn động cả màng nhĩ.
Sau đó cô nghe thấy xung quanh có vô số tiếng hoan hô và vỗ tay vang lên kéo dài.
Nguyễn Lê chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Nghị đã xuống mặt đất, anh cởi đồ bảo hộ ở cánh tay và thắt lưng ra.
Dáng người người đàn ông hào sảng, sống lưng thẳng tắp.
Bước từng bước một, đi đến bên cạnh cô.
“Cho mấy người ba phút điều chỉnh nghỉ ngơi một chút, một lát nữa lần lượt lên.” Sau khi Hoắc Nghị nói với sáu tân binh xong, lập tức đi đến bên cạnh Nguyễn Lê.
Nguyễn Lê còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã hỏi: “Ly nước của em đâu?”
Cô giật mình cầm lấy ly nước ống hút tai mèo màu hồng nhạt của mình mang theo đặt ở bên cạnh, còn ma xui quỷ khiến mà gảy tai mèo, để ống hút lộ ra.
Hoắc Nghị: “……”
Mẹ kiếp, quá đáng yêu rồi.
Anh cứ như vậy nắm tay cô, khom lưng ngậm lấy ống hút, hút mấy ngụm nước.
Ngoại trừ Cung Tình thì tất cả mọi người ở đây: “?????”
Chị gái trợ lý chương trình đứng bên cạnh Nguyễn Lê là người đầu tiên phản ứng lại, lên tiếng: “Hoắc đội anh cái này……”
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Nguyễn Lê đang cầm ly nước khuôn mặt đỏ bừng, tò mò lại bát quái hỏi: “Lê Lê hai người…… Hoắc đội là gì của cô vậy?”
Khóe môi Hoắc Nghị nhếch lên một bên, cười.
Anh nhìn Nguyễn Lê đang ngẩn người, cong ngón tay lại búng lên trán cô một cái, trong lời nói có ý cười trêu chọc: “Hỏi em đó, anh là gì của em?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...