Đường Về - Ngải Ngư

Edit: Mây

Tuy rằng có rất nhiều nhân viên công tác nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau trên màn hình đều ngẩn người, nhưng cũng may mọi người đều có thể hiểu được tâm trạng của Cung Tình.

Dù sao thì cảnh tượng ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi cũng kíc.h thích như vậy, cho dù chỉ là diễn tập, nhưng vẫn làm cho tất cả mọi người lo lắng toát mồ hôi thay bọn họ.

Cho nên lúc này Cung Tình kích động ôm lấy đội trưởng cũng có thể được hiểu là hợp tình hợp lý.

Nguyễn Lê ở bên cạnh ngừng thở thấy bọn họ ai cũng không nghi ngờ quá nhiều, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cung Tình và Hứa Khiên vừa mới cùng nhau đi từ trong tòa nhà ra ngoài, được mọi người chào đón bằng trận vỗ tay.

Ngay khi Hứa Khiêm muốn sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo cho bọn họ thì có một chiến sĩ chạy tới, gọi Hứa Khiên rời đi.

“Huấn luyện viên đột nhiên bảo tôi đến làm gì?” Hứa Khiên vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện khẩn cấp gì sao?”

Chiến sĩ thành thật nói: “Báo cáo Hứa đội, tôi không rõ ràng lắm, nhưng huấn luyện viên Dương bảo tôi đến gọi anh.”

Hứa Khiên thở dài, đi theo đến phòng làm việc của huấn luyện viên Dương.

Huấn luyện viên Dương là tổng huấn luyện viên trong quân doanh, quân hàm trung tá, là cấp trên của Hứa Khiên.

Sau khi Hứa Khiên đi vào sau thì chào theo tiêu chuẩn quân lễ, “Huấn luyện viên Dương!”

Huấn luyện viên Dương ngước mắt nhìn nhìn anh, đưa một phần văn kiện trong tay cho Hứa Khiên.

Hứa Khiên nhận lấy, cúi đầu xem xét, phát hiện ra đó là đơn xin phép của tổ tiết mục, nói là muốn cho nghệ sĩ của bọn họ lên tàu c.hiến trải nghiệm diễn tập thực chiến trên biển.

Hứa Khiên nhíu mày, không nói gì.

Huấn luyện viên Dương lập tức nói: “Chương trình lần này do cậu toàn quyền phụ trách, cậu xem làm đi.”

“Nếu cậu cho phép, thì điều một chiếc tàu c.hiến để cho bọn họ lên đó tham quan, không cho phép thì cắt phân đoạn này đi.”

Hứa Khiên gật đầu, “Đã rõ!”

Hứa Khiên cầm đơn xin phép của tổ tiết mục từ tay tổng huấn luyện viên đi ra khỏi tòa nhà, đi đến sân huấn luyện thì ngây người một lúc.

Lại cẩn thận nhớ lại những lời tổng huấn luyện viên vừa nói.

Nếu anh đồng ý, thì để cho bọn họ tham quan.


Chỉ là tham quan.

Mà không để cho bọn họ trải nghiệm diễn tập thực chiến trên tàu chiến giống như trong đơn xin phép đã viết.

Trong trái tim của Hứa Khiên có điểm mấu chốt.

Khi anh cầm đơn xin phép trở lại sân tập bắn thì cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, Lý Quang Minh đang tập hợp cả đội lại, chuẩn bị dẫn tân binh đến nhà ăn.

Hứa Khiên đi về phía tổng đạo diễn bên kia, nói với đạo diễn Lưu: “Đạo diễn, tôi đã đọc đơn xin phép của ông rồi, quân đội quyết định có thể cho tân binh lên tàu chiến tham quan, nhưng mà sẽ không để cho bọn họ tiến hành diễn tập tác chiến trên biển.”

Đạo diễn Lưu vừa nghe vậy, có hơi không vui, ông ta cũng là đạo diễn nổi tiếng trong giới, kiêu ngạo quen rồi, đột nhiên có người không làm việc dựa theo ý của mình, trong lòng đạo diễn Lưu rất khó chịu, sắc mặt cũng lạnh đi không ít.

“Chỉ tham quan thì có thể có hiệu quả gì, chương trình này vốn dĩ chính là một chương trình giáo dục quốc phòng, phải có diễn tập thực chiến mới có thể đạt hiệu quả!”

Hứa Khiên im lặng, kiềm chế tính tình nóng nảy của mình nói với đạo diễn: “Diễn tập thực chiến trên biển rất nguy hiểm, tôi là đại đội trưởng, phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tất cả mọi người, cho nên chỉ có thể tham quan, không thể huấn luyện.”

Đạo diễn Lưu chưa từng nhìn thấy người nào không hợp tác như vậy, ông ta ném kịch bản trong tay đi, lập tức chỉ vào Hứa Khiên chất vấn: “Chúng tôi là được mời đến đây để ghi hình, cậu làm đại đội trưởng chỉ có thể phối hợp! Phải thỏa mãn tất cả các yêu cầu của chương trình! Cậu có hiểu vị trí của mình là gì không?!”

Hứa Khiên dùng đầu lưỡi chống má, người đàn ông lạnh lùng nhếch môi cười một cái, chẳng qua ý cười căn bản chưa kịp chạm đến đáy mắt.

“Ông cho rằng ở đây là đâu? Ông nói ra yêu cầu vô lý tôi cũng phải đồng ý sao?” Hứa Khiên lạnh mặt, gằn từng chữ một nói: “Đây là quân đội, tôi là đại đội trưởng, do tôi định đoạt!”

“Tôi nói không thể thì chính là không cho phép, có bản lĩnh thì các người trực tiếp cút đi!”

Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau lớn, tất cả mọi người đi đến hòa giải.

Trương Duy kéo Hứa Khiên sang bên cạnh, một đám người vây quanh đạo diễn Lưu, tất cả mọi người đều mồm năm miệng mười trấn an cảm xúc của đạo diễn.

Mấy người Cung Tình nhìn thấy vậy đều sửng sốt, nhưng có mệnh lệnh của tiểu đội trưởng, không được lộn xộn, Cung Tình chỉ có thể kiềm chế đứng ở trong hàng ngũ, nhìn bóng dáng Hứa Khiên.

Nguyễn Lê là một thành viên của tổ đạo diễn, không đi đến nịnh nọt an ủi đạo diễn Lưu, mà cô ấy đi đến gọi Hứa Khiên một tiếng: “Hứa đội.”

Hứa Khiên căng chặt quai hàm, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp, người đàn ông hít thở nặng nề, thấp giọng gọi: “Chị dâu.”

“Có thể cho tôi xem đơn xin phép của đạo diễn Lưu được không?” Nguyễn Lê hỏi.

Nguyễn Lê làm một người trong tổ đạo diễn, cũng không biết đạo diễn Lưu đã tự mình đi nộp đơn xin phép lên.

Hứa Khiên lấy ra, Nguyễn Lê và Trương Duy đều nhìn thấy được trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng rành mạch, chính là muốn quân đội phối hợp với chương trình của bọn họ, tiến hành diễn tập thực chiến trên biển.

Loại nhiệm vụ huấn luyện đặc biệt chuyên nghiệp này đồng thời phải có sự xuất hiện của một vài chiếc tàu chiến, đều phải hao phí rất nhiều nhân lực và sức lực, thậm chí còn bởi vậy mà phải làm phiền các chiến sĩ huấn luyện nhiệm vụ.


Đặc biệt, chỉ cần những tân binh không quen thuộc với tàu chiến hơi có vô ý thì sẽ xảy ra một vài tình huống ngoài ý muốn.

Cho nên Hứa Khiên cũng không muốn cho bọn họ chạm vào.

Nguyễn Lê cũng cảm thấy yêu cầu này quá đáng.

Đặc biệt là diễn tập thực chiến trên biển, làm sao có thể.

Nguyễn Lê trả đơn xin phép lại cho Hứa Khiên, nói vowis anh: “Tôi sẽ cố gắng đi khuyên đạo diễn Lưu, làm cho cậu khó xử, thật xin lỗi.”

Hứa Khiên biết sai không phải ở Nguyễn Lê, cũng không trách cô ấy, chỉ nói: “Tôi là đại đội trưởng của chương trình lần này, có trách nhiệm cũng có nghĩa vụ đảm bảo an toàn cá nhân cho các tân binh này, trải nghiệm thì trải nghiệm, có huấn luyện nguy hiểm tôi sẽ không đồng ý cho bọn họ chạm vào, nhưng nếu là tham quan thì hoàn toàn có thể.”

“Tôi biết.” Nguyễn Lê hiểu được cười cười, “Gây thêm phiền toái cho cậu rồi.”

Hứa Khiên xua xua tay.

Chờ Nguyễn Lê rời đi, Hứa Khiên và Trương Duy lập tức rời khỏi sân huấn luyện không quay đầu lại.

Ghi hình chết tiệt!

Cấp trên đã ra lệnh cho anh, điểm mấu chốt chính là chỉ có thể tham quan, không thể dung túng với yêu cầu của bọn họ hơn nữa, cho nên Hứa Khiên mới không sợ đạo diễn Lưu này.

Cùng lắm thì để cho toàn bộ tổ tiết mục của bọn họ cút đi, vừa vặn không làm gián đoạn huấn luyện bình thường của bọn họ.

Lúc Cung Tình ăn cơm trưa không nhìn thấy Hứa Khiên.

Giờ nghỉ trưa Phan Tiếu Tiếu còn ở trong ký túc xá liên tục nói Hứa Khiên cãi nhau với đạo diễn Lưu mà cũng đẹp trai như vậy, Cung Tình và Miêu Nhiễm cũng không để ý đến cô ta.

Một lúc sau có lẽ là cô ta cảm thấy nói một mình cũng mệt mỏi, hoặc có lẽ là không có ai nói cùng nhên cảm thấy không thú vị, Phan Tiếu Tiếu lập tức im lặng.

Ba người nằm ở trên giường, nhưng Cung Tình làm như thế nào cũng không thể ngủ được.

Bình thường đều cảm thấy thời gian nghỉ trưa quá ngắn, hôm nay lại luôn cảm giác này một tiếng rưỡi dài không nhìn thấy được giới hạn.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến tập hợp buổi chiều, nhưng Cung Tình lại không thấy bóng dáng Hứa Khiên.

Chỉ có một mình Trương Duy đi tới, nói nhiệm vụ chiều nay là trong phòng hoạt động, sẽ có một tiểu đội trưởng khác dạy bọn họ hát bài hát của quân đội.

Nói xong để cho Lý Quang Minh dẫn đội đến phòng hoạt động.


Ngay khi Trương Duy muốn nhấc chân rời đi, Cung Tình vội vàng lên tiếng hô báo cáo, sau đó hỏi: “Đội phó, Hứa đội đâu? Sao anh ấy lại không đến?”

Trương Duy là một trong số rất ít người biết được quan hệ giữa Hứa Khiên và Cung Tình, thành thật trả lời cô: “Đội trưởng có việc khác, chiều nay không thể đến đây.”

“Được rồi, đến phòng hoạt động đi.”

Trên đường đi đến phòng hoạt động, Phan Tiếu Tiếu còn đang suy đoán có phải vì lúc trưa Hứa Khiên chống đối đạo diễn Lưu cho nên bị gọi đi mắng một trận hay không.

Diêu Tùng đi ở phía trước Phan Tiếu Tiếu là một trong những người nói rất nhiều, trả lời: “Nói không chừng còn đi mở một cuộc họp thương lượng rốt cuộc có nên để chúng ta lên tàu chiến tiến hành diễn tập nữa đó.”

Diêu Tùng vừa nói đã nổi lên hứng thú bừng bừng, gần như muốn bay lên trời, “Thật muốn được trải nghiệm một chút! Nhất định là sẽ có được cảm giác rất khác lạ!”

Lý Quang Minh nghe thấy anh ta khẽ thì thầm to nhỏ với Phan Tiếu Tiếu, lạnh mặt răn dạy: “Ở trong hàng ngũ không được nói chuyện còn muốn tôi phải nói mấy lần nữa?”

Diêu Tùng và Phan Tiếu Tiếu lập tức ngậm miệng.

Cung Tình thất thần đi trong đội, trong lòng có hơi lo lắng cho Hứa Khiên.

Cô đang suy nghĩ có phải là anh bị phạt vì chống đối đạo diễn Lưu hay không.

Cung Tình tưởng tượng đến đây thì không nhịn được thầm mắng đạo diễn Lưu một trận.

Buổi chiều nói là dạy bọn họ ca, nhưng thật ra chỉ dạy hai ba lần, thời gian còn lại tất cả đều phải dựa vào bọn họ tự mình luyện tập.

Lúc đang ở trong phòng hoạt động, Cung Tình có ra ngoài đi vệ sinh.

Cũng không có người quay phim đi cùng.

Lại bất ngờ gặp được Hứa Khiên đi từ một phòng họp bên cạnh ra.

Cô vội vàng chạy tới, nhíu mày lo lắng hỏi: “Khiên ca, anh không sao chứ? Sẽ không bị cấp trên phạt bởi vì chuyện lúc trưa đâu đúng không?”

Hứa Khiên mím môi, khẽ cười một tiếng, trấn an cô: “Sẽ không.”

“Đã thương lượng quyết định với cấp trên rồi, chuyện của chương trình anh có quyền quyết định, tổng huấn luyện viên sẽ không nhúng tay vào.”

Lúc này Cung Tình mới hơi yên tâm hơn một chút.

“Vậy sao chiều nay anh lại không xuất hiện?” Cung Tình nhíu mày, “Em còn tưởng rằng anh bị dạy dỗ……”

“Ăn bữa cơm với cấp trên, nói sơ qua tình huống lúc đó. Vừa rồi đang xem thành tích khảo hạch của những thằng nhóc mới đến trong đội.”

Anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng.”

Nói xong lại nhướng mày cười hỏi: “Mới mấy tiếng không gặp mà đã nhớ anh rồi?”

Cung Tình trợn mắt, đẩy anh một cái, “Em muốn đi vệ sinh, anh tránh ra đi.”


Hứa Khiên cũng không trêu chọc cô nữa, cứ như vậy thả cho Cung Tình đi.

Trong quân đội bên ngoài phòng vệ sinh là bồn rửa tay, mà hai nơi này lại không có camera giám sát.

Lúc này trong tòa nhà ngoại trừ mấy tân binh đang luyện tập quân ca trong phòng hoạt động ra, cũng không có chiến sĩ nào khác ở đó.

Hứa Khiên đứng chờ ở bồn rửa tay.

Chờ Cung Tình đi ra.

Cung Tình vừa đi từ trong phòng vệ sinh ra, đã nhìn thấy người đàn ông lười nhác dựa vào bồn rửa tay.

Trên người anh vẫn mặc quần áo ngụy trang của hải quân, tay áo được xắn lên cao để lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc.

Dáng người đàn ông cao lớn chân dài, cho dù có dựa nửa người vào bồn rửa tay, cũng cao hơn Cung Tình.

Cung Tình không nghĩ tới anh còn ở chỗ này, ngẩn người, đi tới, mở ra vòi nước bắt đầu rửa tay, thuận miệng hỏi: “Sao anh còn chưa đi? Chờ em?”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh ở trong gương, mỉm cười nói.

“Ừm.” Hứa Khiên đáp.

Cung Tình dùng hai bàn tay ướt dầm dề của mình nâng khuôn mặt lạnh lùng cương nghị của anh, ngửa đầu khẽ hôn lên khóe một anh, một giây sau lập tức lùi về phía sau.

Hứa Khiên sao có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy, anh chờ ở chỗ này chính là muốn thừa dịp đòi nợ.

Nhưng mà.

Có tiếng bước chân đang chậm rãi bước đến gần truyền đến.

Hứa Khiên lập tức giữ chặt Cung Tình đi vào gian phòng trong cùng của phòng vệ sinh nữ, khóa lại.

Một lát sau, quả nhiên có một người đi vào phòng vệ sinh nữ.

Trong không gian nhỏ hẹp hai người dựa sắt vào nhau, người đàn ông trước mặt dùng cánh tay siết chặt eo cô, cả người Cung Tình dựa vào trong lòng ngực anh.

Sau khi đối phương đóng cửa lại, Cung Tình đưa tay lên bịt kín lỗ tai Hứa Khiên.

Rồi sau đó, bị người đàn ông chặn miệng.

Giây tiếp theo, giọng nói của Phan Tiếu Tiếu vang lên: “Cung Tình?”

Pass Chương 66-69: Họ và tên của nam chính và nữ chính?

Gợi ý: Viết tên nam chính trước rồi đến tên nữ chính, có 16 chữ cái, viết thường, viết liền, không dấu.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui