Edit: Mây
Buổi tối Đặng Ngự đưa Miêu Nhiễm về đến cửa nhà, vừa vặn gặp được bố mẹ Miêu Nhiễm muốn ra ngoài gặp gỡ bạn bè cũ.
“Không cần đoán, chắc chắn lại là Đường Hiên……” Hà Huệ Lan còn chưa dứt lời, âm thanh đột nhiên im bặt.
Hà Huệ Lan và bố Miêu vừa ra khỏi cửa đứng ở trên bậc thang, ngơ ngác nhìn chằm chằm Miêu Nhiễm đang đứng cùng một chỗ với người đàn ông cao lớn ở ven đường, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Vốn dĩ Đặng Ngự còn muốn ôm Miêu Nhiễm vào trong lòng, kết quả tiếng mở cửa vừa vang lên, cô gái đột nhiên đẩy anh ra, lùi lại phía sau một bước.
“Nhiễm Nhiễm,” Hà Huệ Lan với vẻ mặt tò mò bát quái, mỉm cười đánh giá ngoại hình xuất chúng và khí chất tự tin của Đặng Ngự, hỏi: “Người này là……”
Miêu Nhiễm có hơi mất tự nhiên vén tóc lại, vừa muốn mở miệng nói, Đặng Ngự đã tao nhã gật đầu với bố mẹ cô, thản nhiên nói: “Chào chú dì, cháu là bạn trai của A Nhiễm, Đặng Ngự.”
“Đặng Ngự……” Hà Huệ Lan hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Hình như tôi đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhìn mặt cậu cũng cảm thấy quen quen……”
Trong khoảnh khắc Đặng Ngự vô cùng thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ của của bọn họ, trong lòng Miêu Nhiễm vừa lo lắng vừa an tâm.
Thật ra cô cũng không ngại nói cho bố mẹ biết chuyện mình yêu đương, nhưng là vừa rồi bị bất ngờ không kịp đề phòng hỏi đến, cô vẫn là có hơi do dự, rối rắm nên nói là bạn bè hay là bạn trai, bởi vì cô cũng có chút bất an, sợ hiện tại mình nói cho bố mẹ biết sớm như vậy, lỡ như cuối cùng cô và Đặng Ngự không có kết quả, còn không bằng không nói ngay từ lúc bắt đầu.
Nói trắng ra là, hiện tại Miêu Nhiễm đang mắc căn bệnh chung của tất cả mọi cô gái mới rơi vào tình yêu —— lo được lo mất.
“A! Tôi nhớ ra rồi!” Hà huệ Lan kinh ngạc kêu lên: “Chiếc váy hai ngày trước Nhiễm Nhiễm mặc trong buổi trình diễn thời trang, nhà thiết kế tên là Đặng Ngự, là cậu sao?”
Đặng Ngự khéo léo mỉm cười, trả lời bà: “Là cháu, dì.”
“Ôi trời,” Hà Huệ Lan mỉm cười tủm tỉm nhìn Đặng Ngự, càng ngày càng thuận mắt, nói: “Bản nhân càng đẹp trai và có khí chất hơn so với trong ảnh chụp.”
Đặng Ngự cười không nói gì.
Tiếng chuông điện thoại di động bố Miêu truyền đến, Hà Huệ Lan mới vội vàng nói với con gái và Đặng Ngự: “Mẹ và lão Miêu muốn đi gặp lại mấy bạn bè cũ, Nhiễm Nhiễm con chiêu đãi Đặng Ngự cho tốt nha!”
“Đi vào trong nhà ngồi đi, trong nhà có trái cây, lần này thật sự xin lỗi, lần sau mời cháu đến nhà chơi, dì sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu.”
Đặng Ngự cười nói: “Vâng ạ, cảm ơn dì.”
“Chú dì đi thong thả, lái xe chú ý an toàn.”
Chờ bố mẹ Miêu Nhiễm rời đi, vốn dĩ lần này Đặng Ngự không có ý định vào nhà cô liền trêu chọc: “Lại ở cùng anh thêm chút nữa?”
Miêu Nhiễm khẽ gật đầu.
Nhà Miêu Nhiễm là khu biệt thự, trước cửa nhà có một vườn hoa nhỏ, cửa ra vào là cửa hàng rào màu trắng, gara ở bên kia đường.
Cô gái đẩy cửa ra rồi dẫn Đặng Ngự đi vào nhà.
Cô lấy một đôi dép lê dành cho khách mới chưa được mặc lần nào đưa cho anh, sau khi hai người vào phòng khách Miêu Nhiễm rót cho anh một ly nước, sau đó nói: “Em đi rửa trái cây cho anh.”
Đặng Ngự giữ chặt cô lại, một tay kéo người đến bên cạnh mình, một tay kia ôm lấy bả vai cô, rũ mắt khẽ cười nói: “Đừng lộn xộn, anh ngồi một lát rồi sẽ đi.”
Cô có chút căng thẳng dựa vào trong lòng anh, sống lưng căng thẳng, qua một lúc lâu mới chậm rãi thả lỏng lại.
“Vừa rồi nếu anh không tự giới thiệu, thì em định nói hư thế nào với bố mẹ em?” Anh hỏi.
Trái tim Miêu Nhiễm hơi chậm lại, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Thì là…… Bạn trai.”
“Thật sao?” Đặng Ngự nhướng mày, dường như không tin.
Mầm nhiễm gật đầu, “Thật mà.”
Bàn tay của anh nhẹ nhàng xoa trên đầu cô vài lần, rồi sau đó thấp giọng dịu dàng nói: “Đêm nay…… Gọi nói chuyện đến lúc ngủ?”
Miêu Nhiễm khiếp sợ, cô ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn về phía anh, vẻ mặt người đàn ông thong dong tự nhiên, mặt mày ôn hòa hơi cong cong, khóe môi nhếch lên, chờ cô trả lời.
Tự tận đáy lòng Miêu Nhiễm cảm thấy hơi khó hiểu, cho nên liền hỏi ra: “Vì sao?”
Sau khi hỏi xong lại bổ sung: “Không phải em kháng cự, chỉ là không hiểu, vì sao lại phải gọi nói chuyện đến lúc ngủ……”
“Muốn cho em yên tâm.” Đặng Ngự nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp của cô, nhịn không được giơ tay khẽ vuốt ve đuôi mắt xếch lên tự nhiên của cô.
“Không phải em đang bất an sao? Có phải sợ sáng mai tỉnh lại thì anh và em sẽ không còn quan hệ gì nữa phải không?”
Miêu Nhiễm rất kinh ngạc anh thế mà có thể nhìn thấu tâm tư cô không dám biểu lộ chỉ biết giấu ở đáy lòng.
Nhất thời ngơ ngẩn nhìn anh không nói nên lời.
“A Nhiễm,” Giọng điệu của anh nghiêm túc mà trịnh trọng, đứng đắn mà dịu dàng nói với cô: “Giống như trong tình yêu không có thứ tự đến trước hay đến sau, có bao nhiêu thích, cũng không thể dùng thời gian để cân đo đong đếm được.”
“Anh sẽ không bao giờ hành động bốc đồng, ở cùng một chỗ với em cũng không phải là vì đầu óc nhất thời nóng lên.”
“Có thể tâm tư của con gái bọn em tinh tế, cho nên mới có loại cảm xúc này, anh không có cách nào thay đổi quá khứ để có thể quen biết em sớm hơn một chút, nhưng anh sẽ làm hết khả năng của mình mỗi ngày tiếp theo để cho em đủ cảm giác an toàn, làm cho em không còn lo được lo mất về tình cảm của chúng ta nữa.”
Miêu Nhiễm chưa bao giờ biết, sẽ có người đàn ông thận trọng như thế, có thể nhận ra được cảm xúc của cô có sự thay đổi dù chỉ là một chút.
Mãi cho đến sau này, sau khi kết hôn một ngày nào đó nhắc tới chuyện này, Đặng Ngự cười nói, bởi vì quan tâm.
Cô ngửa mặt nhìn người đàn ông trước mắt không chớp mắt, khuôn mặt anh sáng sủa ôn hòa, khi nhìn về phía cô trong ánh mắt sẽ luôn chứa đựng ngập tràn ý cười, giống như là những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời.
Gương mặt anh cứng rắn lại đẹp trai, đường nét sắc bén rõ ràng, ngũ quan lập thể đoan chính.
Anh chỉ im lặng ngồi ở nơi này, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, nhưng đều có thể hấp dẫn cô, làm cho cô không thể dời tầm mắt đi được.
Miêu Nhiễm đối diện anh, giống như bị mê hoặc, tiến đến gần nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Sau đó lúc cô muốn lùi lại, Đặng Ngự giữ chặt gáy cô, đuổi thep, trong nháy mắt chuyển khách thành chủ.
Chỉ sau khi yêu Miêu Nhiễm mới biết được, cùng thích người hôn môi, là sẽ gây nghiện.
Trằn trọc cọ xát cùng đôi môi của anh đối với cô mà nói chính là một loại hưởng thụ cực hạn, người khác không thể cho được, cũng không có cách nào cho.
Cũng chỉ có anh mới có thể.
Tối hôm đó, Miêu Nhiễm nằm trên giường, gọi điện thoại trò chuyện cùng Đặng Ngự.
Cô gái giống như một đứa trẻ vừa kích động vừa hưng phấn dùng chăn che kín đầu lại, lặn lộn ở trên giường vài lần, sau đó lại ổn định tâm trạng vui vẻ, trả lời anh.
Mầm nhiễm có hơi mất ngủ, không biết có phải bởi vì nói chuyện yêu đương quá kích động hay không.
Đặng Ngự ở bên kia hình như đang làm việc, nghe thấy tiếng cô thỉnh thoảng xoay người, thấp giọng dịu dàng hỏi: “Không ngủ được sao?”
Miêu Nhiễm nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, “Anh đang làm gì vậy?”
“Vẽ bản thiết kế.” Đặng Ngự trả lời cô bằng giọng nói ấm áp: “Bây giờ có linh cảm, không đợi được muốn vẽ ra.”
“Có muốn nghe anh hát dỗ em ngủ không?” Anh khẽ mỉm cười hỏi.
Miêu Nhiễm có chút mong chờ, nói: “Được.”
“Vậy em nằm xuống, nhắm mắt lại.”
Miêu Nhiễm làm theo lời anh nói, chợt nghe thấy giọng hát ấm áp trầm thấp của người đàn ông xuyên qua ống nghe truyền tới: “Yêu một người, có thể hy sinh vì cô ấy…… Em là người phụ nữ mà anh yêu nhất, em có đôi môi đẹp nhất……”
Anh chỉ hát, không nhanh không chậm hát từng lời bài hát này, lời bài hát thông phổ biến mà dễ hiểu, nhưng nhưng một khi được xử lý và thể hiện bằng giọng hát ấm áp của anh, anh đã diễn giải bài hát chậm rãi này một cách sinh động và nhuần nhuyễn, hơn nữa không cảm thấy tầm thường dù chỉ là một chút.
Lúc Miêu Nhiễm ngủ, trong đầu còn nhớ lại câu hát của anh: “Em là người phụ nữ mà anh yêu nhất…… Anh là người đàn ông mà em yêu nhất……”
Một đêm ngủ ngon, sáng sớm ngày hôm sau, Miêu Nhiễm từ từ tỉnh dậy, cô lười biếng duỗi người, lại ngáp một cái, sau đó nhìn chằm chằm lên chèn chùm xinh đẹp trên trần nhà đến ngẩn người.
Ngày hôm qua…… Cô và Đặng Ngự ở bên nhau.
Vẫn rất không chân thật.
Có nên tìm anh hay không?
Lỡ như đột nhiên anh nói không thích hợp……
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, trong điện thoại di động vẫn duy trì cuộc gọi truyền ra một giọng nói dịu dàng không quá chắc chắn: “A Nhiễm?” Miêu Nhiễm bị một tiếng gọi này làm cho hoảng sợ, rồi sau đó mới nhớ ra tối hôm qua cô gọi điện thoại cùng anh đến lúc ngủ.
“Dậy rồi?” Đặng Ngự hỏi.
Miêu Nhiễm vỗ vỗ ngực, xoa dịu cảm xúc, “Ừm” một tiếng, giọng nói còn mang theo giọng mũi cùng lười nhác vì vừa mới tỉnh ngủ, nghe rất mềm mại: “Dậy rồi.”
“Sao anh lại dậy sớm như vậy?”
Đặng Ngự thoáng cười một cái, ý cười như muốn bật ra khỏi lồng ngực, vô cùng trêu người.
Sau đó Miêu Nhiễm liền nghe được giọng nói trầm thấp gợi cảm của anh: “Bởi vì sau khi em tỉnh lại lập tức nói chào buổi sáng với em.”
“Chào buổi sáng, A Nhiễm.”
Miêu Nhiễm cong môi cười, cô lật người, ghé vào trên giường, để sát vào điện thoại di động, nhỏ giọng thong thả đáp lại anh: “Chào buổi sáng.”
Cảm giác không chân thật mãnh liệt và thấp thỏm bất an trong lồng ngực cô, cứ như vậy bất tri bất giác sau mấy câu nói của anh liền tan thành mây khói.
Anh ta đang làm tất cả những gì có thể, để giúp cô ấy giải quyết những lo lắng của bản thân.
–
Mấy ngày kế tiếp Miêu Nhiễm có hoạt động phải đến thành phố khác, Đặng Ngự cũng bận rộn với công việc riêng của mình, hai người không thể gặp mặt, nhưng mỗi ngày khi Đặng Ngự có thời gian thì sẽ nhắn tin cho Miêu Nhiễm, cũng không cần cô trả lời ngay trong vài giây, khi nào nhìn thấy trả lời anh một câu là được.
Không chỉ có như vậy, mỗi đêm anh đều sẽ gọi video cùng cô, cuối cùng lại chuyển thành cuộc gọi cùng cô cho đến lúc ngủ.
Mỗi ngày buổi sáng Miêu Nhiễm đều sẽ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, cảm giác bất an vốn dĩ luôn quanh quẩn trong tim cô dưới những câu nói của anh từng ngày một trôi qua cũng làm cho cô tỉnh táo hơn, nhận ra bản thân mình thật sự đang yêu đương với Đặng Ngự.
Ngày Miêu Nhiễm trở về trùng hợp Đặng Ngự có việc, Miêu Nhiễm liền ngồi xe của công ty điều đến.
Lúc đi được nửa đường thì trợ lý xuống xe mua đồ uống cho Miêu Nhiễm, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô nhìn Mộc Tử đang cầm điện thoại di động đánh chữ sau đó đưa cho nhân viên cửa hàng xem, giây tiếp theo lại nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng bên cạnh Mộc Tử cợt nhả nói với cô ấy câu gì đó, chọc cho Mộc Tử theo bản năng trốn sang bên cạnh.
Miêu Nhiễm hơi nhíu mày, mở cửa xe đi ra ngoài, vừa đi về phía cửa hàng đồ uống một tay vừa cầm kính râm đang treo ở cổ áo đeo lên, che đi ánh mặt trời chói chang.
Lúc cô đi đến gần, nghe thấy một người đàn ông trong đó âm dương quái khí châm chọc Mộc Tử: “Thì ra là người câm không biết nói chuyện, đúng là vô dụng làm hỏng giá trị của vẻ ngoài này, thoạt nhìn còn rất xinh đẹp.”
Miêu Nhiễm đi giày cao gót nên dáng người cao hơn 1.80 đi đến chắn ở giữa, bảo vệ Mộc Tử ở bên trái mình, xoay người rũ mắt nhìn hai người đàn ông còn thấp hơn cô một chút, nhìn từ trên cao nhìn xuống giọng điệu lạnh lùng: “Không nói được thì làm sao? So với loại người như mấy người thì còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.”
“Còn nữa, em gái nhà tôi lớn lên có xinh đẹp hay không, liên quan gì đến mấy người! Mấy người là cọng hành nào? Đến lượt mấy người đánh giá sao?”
“Cô……”
“Cô cái gì mà cô,” Giọng nói Miêu Nhiễm lạnh như băng, cảnh cáo bọn họ: “Nói thêm một câu cẩu ngôn cẩu ngữ nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cô chỉ vào camera ở góc tường, “Nó có thể làm chứng.”
Một người đàn ông trong đó nuốt vào một hơi, xoay người lại quầy, không chút khách khí nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy hai ly nước chanh!”
Nhân viên cửa hàng nhìn anh ta một cái, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thật xin lỗi, cửa hàng của chúng tôi từ chối bán hàng cho anh.”
Hai người đàn ông tức giận muốn hất bàn, nhưng nghĩ đến vừa rồi Miêu Nhiễm nói có camera, đành hùng hùng hổ hổ rời đi.
Lúc này Miêu Nhiễm mới xoay người, cô gỡ kính râm xuống, nhìn về phía Mộc Tử bị bọn họ nói đến mức khuôn mặt đỏ bừng nhưng lại không có cách nào nói ra một câu, giọng điệu dịu dàng hơn không ít, hỏi cô ấy: “Em không sao chứ?”
Mộc Tử lắc đầu, nhìn về phía cô lộ ra nụ cười cảm kích, rồi lại dùng ngôn ngữ ký hiệu cảm ơn cô, nhưng sợ cô không hiểu có ý gì, vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhập vào một dòng chữ: “Cảm ơn chị.”
Rồi sau đó lại nhớ tới cái gì, lại nhập thêm một câu trên điện thoại: “Anh trai em đang đợi chị trở về, anh ấy nói rất nhớ chị.”
“Anh trai em……” Miêu Nhiễm có chút kinh ngạc: “Đặng A Ngự là anh trai em à? Anh trai ruột?”
“Đúng vậy.” Giọng nói của Đặng Ngự từ phía sau truyền đến.
Anh đi tới, nhìn thấy câu nói trên điện thoại di động của Mộc Tử, vỗ vỗ đầu Mộc Tử, sửa lại cô ấy: “Mộc Tử, không thể gọi là chị gái, đây là chị dâu em, chị dâu ruột.”
Ba chữ cuối cùng cố ý nhấn mạnh, làm cho khuôn mặt Miêu Nhiễm nhật thời đỏ bừng.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...