Đường Về - Ngải Ngư

Edit: Mây

Vệ Thụ để Lâm Hòa ngồi ở ghế phụ, sau đó khom lưng nghiêng người, kéo dây an toàn qua thắt lại giúp cô.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần đến mức anh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô, còn có những giọt nước mắt dính trên lông mi.

Sao lúc nào cũng buồn như vậy?

Anh ta…… Bỏ lại cô một mình sao?

Vệ Thụ khẽ mím môi dưới, bàn tay không chịu nghe theo sự khống chế nâng lên, động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận giúp cô lau đi nước mắt.

Kết quả sau khi chờ Vệ Thụ cũng lên xe, anh mới ý thức được, mình căn bản không biết Lâm Hòa ở chỗ nào.

Vệ Thụ quay đầu nhìn Lâm Hòa, thấp giọng hỏi: “Cô Mộc, cô ở chỗ nào?”

Lâm Hòa đã ngủ đương nhiên sẽ không trả lời anh.

Vệ Thụ bất đắc dĩ, vươn tay ra nhẹ nhàng lắc lắc cô, kêu: “Cô Mộc? Cô Mộc?”

Lâm hòa phát ra một tiếng khẽ nấc khụt khịt.

Ngay sau đó Vệ Thụ cũng không dám đánh thức cô nữa.

Anh thu tay lại, bất lực khẽ thở dài, rồi sau đó khởi động xe, đưa Lâm Hòa rời khỏi KTV.

Còn về phần đi đâu đây? Anh cũng không biết.

Mặc kệ đi.

Đi ra khỏi Lục Gia Chủy, Vệ Thụ chạy xe đến đại lộ Tân Giang.

Dừng ở chỗ này một lát sau đó lại chạy xe đến cầu Ngoại Bạch Độ.

Rồi sau đó từ cầu Ngoại Bạch Độ đến công viên Cẩm Giang.

Những địa điểm này là nơi anh từng muốn đưa bạn gái tương lai đi chơi.

Đã không còn sớm nữa, Vệ Thụ quay đầu sang nhìn Lâm Hòa còn đang tựa lưng vào ghế ngủ, ngay cả một biện pháp cũng không có.

Cuối cùng chỉ có thể lái xe về nhà.

Không biết cô ở chỗ nào, lại không thể nào để cô ngủ trên xe cả một đêm.

Đến khách sạn thuê phòng sợ buổi tối cơ thể cô khó chịu lỡ như có nôn ói gì đó không ai chăm sóc.

Vẫn nên trở về thôi.

Tuy rằng trước mắt biện pháp này xem ra là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng Vệ Thụ vẫn không thể phủ nhận, là anh có tâm tư riêng.

Có ai không muốn được ở cùng người mình thích nhiều hơn một chút nữa đâu.

Lâm Hòa ngủ rất say, Vệ Thụ bế cô từ trên xe xuống dưới rồi đi lên lầu, thậm chí sau đó anh mở cửa có tiếng động cũng không làm cô tỉnh giấc.

Lúc này Vệ Thụ lại cảm thấy may mắn, may mắn vì cô say ở trước mặt mình, nếu như cô đến quán bar một mình rồi say rượu gặp người đàn ông nào đó ý định gây rối thì có thể đã xảy ra chuyện gì đó.


Thật ra Vệ Thụ không phải là người Thượng Hải, anh thuê nhà ở chỗ này, sống một mình, một phòng ngủ và một phòng khách.

Anh bế Lâm Hòa lên giường mình sau khi sắp xếp ổn thỏa, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng, anh lấy một chiếc áo thu và một chiếc quần rộng thùng thình từ trong tủ quần áo ra lập tức đi vào phòng tắm.

Rồi sau đó biến ghế sô pha thành giường.

Một đôi chân dài không có chỗ đặt, chân gác lên trên tay vịn sô pha, đôi chân dài đều vươn ra bên ngoài sô pha.

Sau khi tắt đèn, Vệ Thụ gối một cánh tay, nhìn chằm chằm lên trần trần nhà đen nhánh đến ngẩn người.

“Lăng Duyên luôn luôn cõng tôi, sau đó…… Sau đó……”

Cô tiếng khóc nức nở và lời nói của cô không ngừng vang vọng bên tai anh.

Sau đó…… Có chuyện gì?

Anh ta…… Đã mất rồi sao?

Vệ Thụ luôn là như vậy, có thể đoán ra tám chín phần của câu chuyện.

Quá thông minh có đôi khi cũng sẽ trở thành một loại gánh nặng.

Nếu đó là sự thật, vậy thì anh muốn theo đuổi cô, sẽ không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với việc cạnh tranh với một người đàn ông đã mất —— trái tim cô.

Hiện tại Vệ Thụ một chút cơ hội cũng không có.

Anh và Lâm Hòa chẳng qua là bởi vì công việc nên mới qua lại một chút, cô căn bản không có tình cảm gì với anh.

Mà theo anh thấy, tình cảm của cô và người bạn trai cũ chắc là rất tốt.

Vệ Thụ lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, đêm hôm khuya khoắt lấy điện thoại ra mở WeChat, muốn lướt vòng bạn bè một chút, kết quả lúc này mới tình cờ phát hiện Lâm Hòa vẫn chuyển một ngàn tệ kia cho anh.

Xem ra, cô vẫn luôn xem anh là một người người ngoài xa lạ.

Căn bản không muốn mắc nợ anh một chút nào.

Vệ Thụ cười khổ, thở một hơi thật dài.

Trong lòng cảm thấy hơi buồn bực, anh hiếm khi ra vẻ thâm trầm đăng một bài lên vòng bạn bè.

W: “Em là của điều trái tim tôi khao khát.”

Rất nhânh, đám bạn bè xấu xa kia lập tức xuất hiện.

Thủy Nguyệt: Thầy Vệ, anh không chuyên nghiệp [khinh bỉ], nguyên văn trong sách người ta là “Em là nơi trái tim anh hướng về.”

Đường Đỏ: Đêm khuya rồi còn than thở cái gì đây [cười gian]

Thất Thất: Thầy Vệ cũng trở thành fan của cô Mộc rồi sao? Vậy nhất định anh là fan giả mạo!

Lâm Lâm đáng yêu: Thượng Quan Lâm của em!!!

W trả lời Lâm Lâm đáng yêu: Không phải Thượng Quan Lâm, là anh trai của em. Đã trễ thế này còn không ngủ, thức làm gì?


Lâm Lâm đáng yêu trả lời W: Em ngủ ngay đây! Em mặc kệ, ở lòng em anh trai em chính là Thượng Quan Lâm trong lòng em! Xứng đáng làm anh trai tuyệt vời của em, yêu anh vịt!

Vệ Thụ tắt điện thoại đi, lại thở dài.

Chỉ hy vọng, khi cô nghe kịch truyền thanh, không xem anh thành Lăng Duyên mà cô nhắc đến là được rồi.

Tuy rằng anh biết gần như không có khả năng, nhưng vẫn muốn cô đừng xem anh như là bóng dáng của bất kỳ người nào.

Từ trước đến nay Vệ Thụ chưa từng nghĩ tới, mình cũng có lúc khó khăn mất ngủ vì tình.

Gần đến sáng sớm anh mới trằn trọc ngủ thiếp đi.

Buổi sáng khi Lâm Hòa tỉnh lại khi phát hiện mình đang ngủ trong một căn phòng xa lạ, cô mờ mịt ngồi dậy, nhìn xung quanh, phát hiện thiết bị thu âm.

Trong đầu Lâm Hòa hiện lên cảnh tượng tối hôm qua.

Cô…… Được Vệ Thụ cõng.

Sau đó cô không nhớ được gì nữa.

Lâm Hòa xoa xoa huyệt Thái Dương còn hơi đau, xuống giường mặc giày vào, đi từ trong phòng ngủ ra ngoài.

Vệ Thụ đang nằm ngủ trên sô pha, người đàn ông cao lớn cuộn tròn mình, thoạt nhìn rất mỏi.

Bởi vì sô pha không thể đủ để anh có thể giãn người ra.

Lông mi Lâm Hòa run lên, tìm được giấy bút ở bên cạnh, để lại cho anh một tờ giấy.

Làm xong việc này lộn trở lại phòng ngủ thu dọn lại chiếc giường bừa bộn mình đã nằm, ngay sau đó xách túi xách của mình lên rồi lặng lẽ rời khỏi nhà anh.

Trên đường về nhà Lâm Hòa nhận được điện thoại của mẹ, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới hôm nay mình phải đi.

Uống vào một chút rượu là lập tức bị mất trí nhớ đều uống không có.

Cô trả lời vài câu trong điện thoại, đồng ý để ba mẹ đến đón cô.

Sau đó về đến nhà lập tức vào phòng tắm tắm rửa rửa mặt.

Một lúc sau Vệ Thụ mời tỉnh dậy, vừa ngồi dậy đã nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn trà bị bút máy đè lên.

“Thầy Vệ, tối hôm qua làm phiền anh rồi, cảm ơn, tôi còn có việc, đi trước. Không thể nói lời cảm ơn trực tiếp với anh, thật sự xin lỗi.”

Vệ Thụ vội vàng đứng dậy bước nhanh vào phòng ngủ, rất sạch sẽ và gọn gàng, hoàn toàn không giống như tối hôm qua đã từng có người ngủ ở đây.

Anh lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho cô, bỗng nhiên ý thức được cô không chủ động cho mình số điện thoại của cô, nếu lúc này gọi điện thoại đến, sẽ lập tức bại lộ anh là chủ nhân bí mật của số điện thoại kia.

Vì thế Vệ Thụ đành gọi điện thoại WeChat.

Không ai nghe máy.

Vệ Thụ ở nhà đi đứng bất an đi qua đi lại vài vòng, nhìn đồng hồ, sao chỉ mới năm phút trôi qua?!


Anh vẫn là không nhịn được, năm phút sau lại gọi đến.

Vẫn là không có người trả lời.

Loại tình huống này, không phải thật sự không nhận được, chính là không nghĩ nhận.

Vệ Thụ ngồi trên sô pha, bắt tay đặt trên mặt chà xát, một lát sau ủ rũ đi đánh răng rửa mặt.

Lúc Lâm Hòa đang tắm rửa mới đột nhiên phát hiện chiếc nhẫn mình luồn vào sợi dây chuyền mình đeo trên cổ không còn nữa.

Cô hoảng loạn cúi đầu tìm khắp bốn phía dưới chân, đều không có.

Lâm Hòa lập tức mặc áo quần vào định đi ra ngoài tìm kiếm, cô lại cưỡng ép mình phải dừng lại.

Có một giọng nói nói với cô: “Đều đã trôi qua rồi, Lâm Hòa, em nên đi về phía trước, cứ không thể bám lấy chiếc nhẫn kia cả đời này được.”

Lâm Hòa nắm tay nắm cửa bởi vì dùng quá nhiều sức nên bàn tay trở nên trắng bệch.

Sau một lúc rất lâu, cô mới chậm rãi buông tay mình ra, một lần nữa cởi quần áo, mở vòi hoa sen lên.

Vậy, để cho nó trở thành quá khứ đi.

Sau khi Lâm Hòa đi từ trong phòng tắm ra mới cầm lấy điện thoại xem thời gian, thấy có cuộc gọi nhỡ trên WeChat.

Là Vệ Thụ gọi tới.

Lâm Hòa cho rằng chiếc nhẫn rơi ở nhà anh, anh muốn trả lại cô chiếc nhẫn kia, cho nên gọi đi.

Vệ Thụ thật sự tìm được nhẫn của cô lúc quét dọn vệ sinh.

Vốn dĩ buổi sáng gọi điện thoại cho cô cũng là anh nhất thời kích động làm theo cảm xúc, kỳ thật lúc ấy anh gần như không nghĩ sau khi cô nghe máy thì anh sẽ nói gì.

Sau khi bình tĩnh lại, lại âm thầm cảm thấy may mắn vì cô không nghe máy.

Nhưng lúc này cô gọi đến, anh đã có chuyện để nói.

Vệ Thụ vừa nghe điện thoại WeChat Lâm Hòa nói: “Cô Mộc, cô có làm rơi một thứ ở nhà tôi……”

Anh còn chưa nói hết câu, Lâm Hòa đã nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”

Cô mím môi, tay kia không cầm điện thoại nắm chặt khăn lông, gần như muốn vặn khăn lông thành lốc xoáy, thở ra một hơi mới hạ quyết tâm lớn lao, nói với Vệ Thụ: “Không quan trọng, rơi…… Thì cứ rơi đi.”

Vệ Thụ ngẩn ra, anh từ từ chớp mắt, “Vậy…… Để tôi xử lý?”

“Ừm, được.” Lâm Hòa đồng ý.

“Vậy…… Hôm nay cô có rảnh không? Buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm khôn?” Vệ Thụ hơi vụng về cố gắng mời Lâm Hòa.

“Xin lỗi,” Hốc mắt Lâm Hòa đỏ lên, nhưng giọng nói không có sự thay đổi gì, bình tĩnh nói: “Tôi phải đi, sau này có cơ hội sẽ đi.”

Vệ Thụ tiếc nuối hỏi: “Hôm nay phải đi rồi sao?”

“Ừm,” Lâm Hòa đạp mợ tiếng, “Chuyến bay trưa nay.”

“Sân bay nào?”

“Hồng Kiều.”

Sau khi Lâm Hòa thuận miệng nói ra mới ý thức được Vệ Thụ muốn làm cái gì, vội vàng nói: “Thầy Vệ, không cần đưa……”

“Hôm nay tôi rảnh, không cần đến phòng thu âm, lại có xe, tiễn cô đi một đoạn đường.” Vệ Thụ rất tự nhiên nói tiếp: “Chúng ta cũng coi như bạn bè, ngồi xe cũng thuận tiện hơn cô tự mình đi taxi.”

Lâm Hòa còn đang do dự, Vệ Thụ lại nói: “Nếu cô cảm thấy chỉ có tôi đưa đi không được tự nhiên thì tôi sẽ nói với mấy người Thủy Nguyệt……”


“Đừng,” Lâm Hòa vội vàng ngăn cản, rất băn khoăn nói: “Vậy…… Cảm ơn thầy Vệ.”

Vệ Thụ khẽ cười, “Gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi lái xe qua đón cô.”

“Ừm, cảm ơn.” Sau khi Lâm Hòa cúp điện thoại cũng không biết sao mình cứ mơ màng đồng ý yêu cầu của một người còn không tính là bạn bè thân thiết đến đón mình.

Cô gửi định vị nhà mình cho Vệ Thụ, sau đó tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Thật ra đồ đạc ở nơi này cũng không nhiều, hành lý cũng đều là quần áo và laptop do cô tự mang tới.

Ngoại trừ những thứ này, chính là đồ nội thất đã mua ban đầu, đến lúc đó bán nhà có thể bán cùng.

Hơn một tiếng sau Vệ Thụ đón được Lâm Hòa, chở cô đến sân bay Hồng Kiều.

Trên đường đi Vệ Thụ đã biết được lần này Lâm Hòa phải về quê Thiên Tân ngốc mấy ngày, sau đó trở về Bắc Kinh sống.

Anh tỏ ra thoải mái trêu đùa nói: “Thật trùng hợp, nhà tôi ở Bắc Kinh, kỳ nghỉ tết có thể hẹn cùng nhau đi chơi.”

Lâm Hòa mỉm cười, gật đầu nói được.

Sau khi tới sân bay chưa được một lúc đã bắt đầu phải kiểm tra an ninh, lúc Lâm Hòa muốn kéo vali đi kiểm tra an ninh, Vệ Thụ lấy một chiếc hộp vuông vắn từ trong túi ra, đưa cho cô.

Lâm Hòa không dám nhận, chỉ rất kinh ngạc, cũng rất luống cuống.

Vệ Thụ nắm lấy tay cô, nhìn ngón áp giữa trên bàn tay trái của cô trống không, anh hơi ngẩn ra một chút.

Ngón giữa mảnh khảnh của người phụ nữ trước đó vì đeo nhẫn trong một thời gian dài nên lúc này đã có vết hằn nhẫn rõ ràng, màu da ở chỗ đó trắng hơn những chỗ khác một chút.

Anh nhét chiếc hộp vào tay cô, thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Cô đến đây chơi, lại tốn tiền mời mọi người ăn cơm, cứ nhận lấy món quà nhỏ này đi, cũng không đắt.”

Lâm Hòa không mở ra, nếu từ chối thì lại có vẻ như cô vừa giả tạo vừa không biết điều, đành nhẹ giọng nói cảm ơn.

Đồ cũng đã đưa, Vệ Thụ không còn gì có thể lại giữ cô lại thêm vài phút, để cô đi kiểm tra an ninh.

Kết quả sau khi Lâm Hòa vừa đi dọc theo đường vòng qua khúc rẽ, Vệ Thụ lại đi đến cửa, cất giọng cao hơn một chút, gọi cô: “Cô Mộc!”

Lâm Hòa quay đầu lại, Vệ Thụ đứng ở đó, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, anh nhìn thẳng vào cô, như là cố lấy hết dũng khí, nói với cô: “Lần sau gặp mặt, đừng gọi tôi là thầy Vệ, gọi tôi là Vệ Thụ đi!”

Khóe môi Lâm Hòa cong lên, mỉm cười.

Hốc mắt lại hơi ửng đỏ.

Cô không nói gì, xoay người lại để kiểm tra an ninh.

Qua một lát, Vệ Thụ đang đi ra ngoài sân bay, chuông điện thoại vang lên một tiếng.

Anh lấy ra, phát hiện là một tin nhắn WeChat.

【,: Vậy anh cũng đừng gọi tôi là cô Mộc, gọi Lâm Hòa là được. 】

Rất nhanh, Lâm Hòa nhận được một tin nhắn thoại từ đối phương.

Cô ấn vào, giọng nói trầm thấp và cuốn hút của người đàn ông cùng ý cười dịu dàng xuyên qua ống nghe truyền vào lỗ tai cô.

—— “Được, Lâm Hòa.”

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Lâm Hòa cũng đã gọi rồi, ngày gọi là Mộc Mộc còn xa được sao?

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui