Đường Vân Em Là Của Tôi


Cũng may tôi không bị họ đầu độc, còn biết mình là Đường Vân, là người vợ mà Tiêu Lạc Thiên hỏi cưới, là người anh ta lừa để có được cổ phần.

Tôi nhìn xung quanh, đám phóng viên nôn nóng đợi tôi lên tiếng.
Thế là tôi lạnh nhạt nói: "Mọi người cần gì phải tò mò về cuộc sống đời tư của tôi chứ, tôi cũng không phải người nổi tiếng, nhưng tôi nghĩ, chuyện giữa ba người chúng tôi chẳng có gì đáng nói cả, dù sao thì công lý nằm trong lòng mỗi người, mấy người nói Nhan Như Ngọc là tiểu tam hay tôi là tiểu tam, điều này tôi thấy rất nực cười, tuy Tiêu Lạc Thiên là chồng tôi nhưng anh cũng chẳng phải quan chức cấp cao Nhà nước, chẳng phải hoàng đế, tôi và Nhan Như Ngọc đã là chị em họ, nếu chúng tôi đều trở thành người phụ nữ của anh."
Tôi ngừng một chút, cảm nhận được sự căng thẳng của Tiêu Lạc Thiên, cong môi cười: "Vậy chẳng phải hơi giống cặp chị em Nga Hoàng, Nữ Anh thời cổ đại sao? Có điều, dường như chồng tôi không phải vua Thuấn, không gánh nổi cách xưng hô này, phải không nào?"

Đám phóng viên bị lời của tôi chuyển hướng đến mức có chút mơ hồ, bởi vì vấn đề mà bọn họ thảo luận là tôi và Nhan Như Ngọc ai mới là tiểu tam, nhưng tôi lại nói đến chuyện Tiêu Lạc Thiên, hơn nữa cách ví von này nhìn thế nào cũng không giống đang chê bai.
"Vậy thế này đi, mấy người rảnh có thể theo dõi bữa tiệc hôm nay một chút, nhà họ Khưu cũng là một gia tộc lớn ở thành phố A, bữa tiệc sinh nhật của ông Tiêu chủ biệt thự, chắc chắn có rất nhiều người cầm quyền có thế lực đến tham dự, đáng xem hơn phẩm hạnh của họa sĩ trường phái mới chứ.

Những người muốn vào, có cần tôi đưa vé VIP cho mấy người không?" Tôi thấy mình thăng hoa thật rồi, tận dụng triệt để giương đông kích tây trong câu chuyện thành ngữ để chuyển hướng mục tiêu.

Quả nhiên đám phóng viên vừa nghe có cơ hội vào bữa tiệc chụp ảnh, cả đám đã nhao nhao vây lấy tôi hỏi: "Thực sự có thể vào sao? Vợ giám đốc Tiêu, bao nhiêu người được vào, cô được quyết định sao?"
"Vừa hay hôm nay bên cạnh tôi còn trống một chỗ ngồi đặc biệt, có thể cho một người vào.

Mấy người thương lượng với nhau xem ai vào, hết thời gian tôi không chờ đâu nhé." Tôi tinh nghịch chớp mắt, thật không ngờ bị tất cả phóng viên chĩa máy ảnh về phía mình lại có cảm giác như được nhiều người nhìn ngắm.
Cảm giác này thật kỳ lạ, chẳng trách có nhiều người thích được người khác chú ý, nhất là khi mình biến tình hình bất lợi thành có lợi, đồng thời trở thành tiêu điểm, trong lòng chắc hẳn rất kích động và phấn chấn.
Tống Văn Thanh đã dẫn Nhan Như Ngọc rời đi, Đường Tế Thế thở phào một hơi, nghe tôi nói như vậy bắt đầu trách mắng tôi: "Đừng gây rối nữa, đây không phải nhà họ Đường để cho con làm càn."

Nhìn xem, bài xích con gái như vậy chắc chỉ có Đường Tế Thế thôi, tôi chưa thấy bố nhà ai đối xử tệ với con gái như vậy, thậm chí tôi từng gặp rất nhiều con gái riêng không được thương yêu nhưng cũng chẳng thảm như tôi.
"Đương nhiên là được, nhưng bữa tiệc của nhà họ Khưu chúng tôi không thể để một đám phóng viên vào, cho mấy người vào đại diện, những người khác quay về đi."
Phía sau truyền đến giọng nói của Khưu Thiên Trường, tôi quay đầu cảm kích nhìn anh, cảm thán một tiếng, hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, một bộ âu phục trắng rất thời thượng, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong tranh vậy, phong lưu phóng khoáng, cao quý không còn gì để nói.
Thật đáng ghen tị, tôi thầm nói trong lòng nhưng lại nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng.

Là một người phụ nữ mê cái đẹp, tôi thực sự rất kinh ngạc về bộ trang phục trên người anh, sao người này có thể đẹp trai như vậy chứ.
Anh bày ra vẻ mặt bất cần, chắc là bận cả ngày trời, khuôn mặt có chút thiếu bình tĩnh, anh dẫn vệ sĩ đến nói chuyện với phóng viên rồi.


Lúc đi còn nhìn lướt qua tôi, còn có chút uất ức mơ hồ, giống như không thể nói chuyện với tôi ở đây là một chuyện rất uất ức.
Tôi cúi đầu che giấu nụ cười trên mặt, bông hoa thủy tiên đáng yêu.
Phóng viên bị đưa đi, cuối cùng chúng tôi cũng được tiến vào ngôi nhà sâu hun hút như ý mình rồi, nhưng Đường Tế Thế không hề vui, ông ta lạnh lùng nhìn tôi, vừa mở miệng đã mắng: "Rốt cuộc con muốn thế nào? Nói linh tinh trước mặt phóng viên, nếu không có cậu hai nhà họ Khưu nói chuyện, mặt mũi nhà họ Đường chúng ta đều bị con vứt hết đi rồi."
"Ha ha!" Tôi cười nhạt, nhìn ánh mắt xa lạ nhìn Đường Tế Thế rồi hỏi một câu không biết đã hỏi bao nhiêu lần: "Bố à, bố thực sự là bố ruột đẻ ra con sao? Nhan Như Ngọc là cháu gái bố, còn con thì không phải con gái bố sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận