Đường Vân Em Là Của Tôi


May mà tôi quen biết rất ít đàn ông, nếu không thì tôi cứ quen biết với người đàn ông nào chắc Tiêu Lạc Thiên cũng sẽ nói tôi vụng trộm với người đàn ông đó mất.

Giống như lần ở trên xe buýt công cộng vậy, lúc anh ta mắng tôi, tôi còn không biết là tại sao.

Khi đó cả thể xác và tâm hồn tôi đều là của anh ta, đơn thuần đáng yêu, mơ mộng một tình yêu tốt đẹp.

Còn bây giờ thì sao cũng được, anh ta nói là việc của anh ta, tôi vẫn sống cuộc sống của tôi, đợi đến ngày không chịu được nữa thì đường ai nấy đi, đó là một cách không tồi.

Lúc này đám đông lại vang lên tiếng hỗn loạn, có một vài người lạ mặt đang đi vào vào phòng khách, tôi chú ý thấy họ đi thẳng về phía Khưu Thiên Trường.

Những người này có một điểm chung là rất cung kính với Khưu Thiên Trường, cuối cùng anh ấy có thân phận gì vậy? Tôi ngây cả người.


“Ồ, thì ra anh ấy chính là cậu hai luôn thần bí của nhà họ Khưu, tôi nói rồi mà, nhìn anh ấy trông khá quen.”
“Đẹp trai thật, nghe nói cậu hai nhà họ Khưu luôn học ở nước ngoài chưa từng quay về, thì ra đã về từ lâu rồi.”
“Vừa rồi anh ấy còn đưa cho tôi một ly rượu đấy, vinh hạnh quá! Gần đây nhà họ Khưu vừa ký một hợp đồng có giá trị hàng chục tỷ, tiếng vang rất lớn.

Anh ấy đến nhà họ Đường không phải vì để mắt đến tài nữ Nhan đấy chứ? Đáng tiếc quá!”
Đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn, Khưu Thiên Trường chính là con trai thứ hai nhà họ Khưu, thông tin này làm tôi rất kinh ngạc, chẳng trách Tang Huyền Trang luôn khá cung kính với Khưu Thiên Trường.

Nhà họ Khưu ở thành phố A có thể coi như quyền thế ngập trời, là bá chủ một phương.

Có thể so sánh với nhà họ Khưu cũng chỉ có nhà họ Trang ở thành Tây và nhà họ Tống ở thành Bắc mà thôi.

Rất nhiều người đi về phía Khưu Thiên Trường, ngay cả bố tôi cũng mang theo Đường Hoài Thương đến đó chào hỏi.

Tôi thấy anh ấy bị đám đông vây quanh, hai tay đút túi quần, vẫn giữ nụ cười quen thuộc như trước, vừa mang chút gian xảo vừa có chút đùa giỡn, bỗng nhiên tôi cảm thấy anh ấy vô cùng xa lạ.

Thì ra khoảng cách giữa chúng tôi lại lớn đến như vậy, chút rung động vừa nảy mầm đã bị tôi đè nén xuống, may mà tôi vẫn chưa chìm đắm vào, chỉ là có cảm giác dựa dẫm vì anh ấy đối xử rất tốt với tôi mà thôi.

Nếu như tôi thật sự yêu anh ấy thì sẽ lại xảy ra một bi kịch không cách nào chấm dứt được mất.

Ban đầu tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ là một thiếu gia nhà giàu của gia đình nhỏ thôi tôi đã rất lo lắng rồi, bây giờ anh ấy lại là thiếu gia của một gia đình giàu có như vậy thì sao họ có thể thích một người như tôi chứ, chỉ là chơi đùa vui vẻ mà thôi.

Tôi cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, hoà mình vào đám đông, cố gắng đáp lại nụ cười của họ và để bản thân cười lên.


Sau khi bữa tiệc bắt đầu sẽ có một màn khiêu vũ, chủ nhà sẽ phải nhảy điệu nhảy đầu tiên sau đó khách mới có thể nhảy.

Nhan Như Ngọc nhấc váy đi lên sân khấu, giọng nói dịu dàng, nói vài lời với mọi người.

Giọng nói của cô ta thanh mát, dễ nghe, giống như âm thanh của tự nhiên, mọi người nghe xong đều vỗ tay.

Tôi đứng giữa đám người, cho dù đã khoác lên mình một bộ váy hoa lệ nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất tầm thường của mình.

Tôi và cô ta luôn khác nhau, cô ta có mẹ và cậu yêu thương, còn tôi thì chẳng có gì cả.

Khi màn khiêu vũ bắt đầu, có rất nhiều người đàn ông mong chờ Nhan Như Ngọc chọn họ, Nhan Như Ngọc trong giới luôn được ca ngợi là tài nữ, rất được đàn ông chào đón.

Tôi nhìn Tiêu Lạc Thiên bên cạnh, mắt anh sáng lên, luôn nhìn về phía trước, thấy anh ta đang căng thẳng, tôi lặng lẽ giãn khoảng cách với anh ta.

Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, Nhan Như Ngọc đi một vòng giữa đám đông rồi cuối cùng dừng lại trước mặt Tiêu Lạc Thiên, giơ tay ra trước mặt anh ta, nụ cười xinh đẹp, nói một cách ngọt ngào: “Anh Tiêu, em có thể mời anh nhảy một điệu không?”
Dường như Tiêu Lạc Thiên không cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý, hai người khoác tay nhau, như một đôi kim đồng ngọc nữ bước vào sàn nhảy.


Còn tôi lại nhận được ánh mắt đồng cảm từ các vị khách khứa.

Hình ảnh này như đâm vào mắt tôi nhưng tôi vẫn nghiêng đầu cười rạng rỡ.

Tôi cảm thấy mình như bị tát một cái vậy, khuôn mặt có chút đau rát nhưng tôi vẫn phải đứng vững và cười tươi, không thể để người ta chê cười được.

Tại sao khi mọi người nhìn thấy Nhan Như Ngọc lại bắt đầu thông cảm với tôi, tôi có gì mà phải thông cảm chứ?
Năm đó sau khi Nhan Như Ngọc và Tiêu Lạc Thiên đã chia tay, chúng tôi mới bắt đầu.

Chúng tôi đã kết hôn rồi, cho dù cô ta muốn làm gì thì cũng không thể vượt qua tôi được, trừ khi cô ta muốn trở thành kẻ thứ ba..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui