Tôi giằng khỏi tay Tiêu Lạc Thiên, bước về phía cửa ra ngoài.
Khi mở cửa ra, tôi nhìn thấy Đỗ Kiến Văn đang đứng ở sau cột, vẻ mặt bình tĩnh hút thuốc, tôi có chút ngạc nhiên nhưng cũng không để tâm nhiều, chỉ hơi cúi đầu xem như là chào hỏi rồi rời đi.
Nhưng Tiêu Lạc Thiên gọi tôi lại, anh ta cản đường tôi hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Đi đâu đó để có thể tự do một chút, không bị người khác làm nhục, chê cười có được không?” Tôi nghiến răng nói ra câu này.
Nếu như không phải vì bà nội thì tôi đã sớm ly hôn với Tiêu Lạc Thiên rồi, sao phải đứng ở đây để bị anh ta làm nhục chứ?
Tiêu Lạc Thiên nhíu mày nhưng vẫn không để tôi đi: “Bố biết cô về nhà rồi, nếu bây giờ cô đột nhiên rời đi thì sẽ rất khó nói, ông ấy sẽ nổi giận mất.”
Tôi do dự xem có nên đi nữa hay không, bố nổi giận nghĩa là sẽ có phiền phức mà tôi thì không muốn gặp phiền phức.
Tôi đành để cho Tiêu Lạc Thiên khoác tay đi vài vòng quanh bữa tiệc, đón nhận ánh nhìn đánh giá của mọi người, luôn treo nụ cười giả tạo lên mặt.
Đúng lúc này trong đám người vang lên tiếng hoan hô.
Tôi ngước mắt lên thì nhìn thấy Tang Huyền Trang khoác tay Nhan Như Ngọc một cách thân mật đi xuống từ tầng hai.
Trên mặt bà ta không hề có vẻ xoi mói khi đối diện với tôi mà hết sức thân thiết, hai người vừa nói vừa cười, khoác tay nhau như hai mẹ con.
Người không biết sẽ tưởng rằng Nhan Như Ngọc mới là con dâu nhà họ Tiêu đấy.
Vốn dĩ Tang Huyền Trang đã rất thích Nhan Như Ngọc từ trước, luôn đối xử với cô ta như con dâu.
Trong hai năm Tiêu Lạc Thiên và Nhan Như Ngọc yêu nhau, tôi thường thấy Tang Huyền Trang khoác tay Nhan Như Ngọc đi lại trong nhà họ Đường.
Nói đến cùng thì vì bà ta đối xử không tốt với tôi vì tôi không phải là Nhan Như Ngọc.
Tôi không được nhà họ Đường cưng chiều như Nhan Như Ngọc, không có tài năng và khí chất như Nhan Như Ngọc.
Cô ta là một hoạ sĩ còn tôi chỉ là một người học ngành tài chính bình thường, vừa yếu ớt vừa thấp kém, không thể giúp bà ta ưỡn ngực tự hào được.
Hôm nay Nhan Như Ngọc mặc một chiếc váy liền có viền ren rất đẹp, tóc được búi theo kiểu Hàn Quốc rất dễ thương, giống như một nàng công chúa yêu kiều bước ra từ trong chuyện cổ tích vậy.
Tiêu Lạc Thiên vừa nhìn thấy cô ta thì lập tức gạt tay tôi ra như muốn vạch rõ giới hạn với tôi vậy.
Tôi bĩu môi, cười chế giễu, nếu như tình cũ đến thì vì sao cứ phải giữ tôi lại làm gì, để làm mọi người ở đây khó chịu sao? Vì Tang Huyền Trang đứng đó nên tôi không thể không tiến lên chào hỏi.
Với cái tính độc mồm độc miệng của bà ta.
nếu như tôi giả vờ không nhìn thấy thì chắc chắn không đến một lúc sau tất cả mọi người trong bữa tiệc này đều sẽ biết con dâu của nhà họ Tiêu là tôi đây nhìn thấy mẹ chồng mà không chào.
“Mẹ đến rồi ạ.” Tôi nở một nụ cười giả dối.
Tang Huyền Trang đang cười rạng rỡ nhưng khi nhìn thấy tôi thì nụ cười tắt ngấm, bà ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi bắt đầu bắt bẻ: “Hôm nay cô mặc cái gì vậy hả, hở vai, hở lưng, cô tưởng mình đang bán thân sao? Lại còn là màu hồng nữa, cô đã bao nhiêu tuổi rồi, nghĩ mình là thiếu nữ sao? Đúng là mất mặt mà.”
Quả nhiên là mẹ con, con trai thì vừa mắng tôi là lẳng lơ, bây giờ bà mẹ lại trách tôi định bán thân, thiếu chút nữa là nói tôi giống hoa khôi đứng đầu bảng ở kỹ viện rồi.
Tôi sờ mũi không muốn cãi nhau với bà ta.
Lần gặp trước bà ta nói tôi quê mùa làm mất mặt con trai bà ta, bây giờ lại chê bai tôi ăn mặc hở hang, đúng là khó chịu mà, nhìn trong bữa tiệc này xem, có vài người còn quấn rẻ rách lên người kìa.
Tất nhiên vì bà ta không thích tôi nên luôn tìm đủ mọi lý do để bới móc tôi, hai năm nay tôi đều sống trong cảnh như vậy, bị sai khiến đủ mọi chuyện mà tôi vẫn nhịn đến giờ, uy thế của Tang Huyền Trang quá lớn khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Khi bị sai đi lấy rượu vang tôi đã bắt đầu coi thường bản thân mình rồi.
Tôi nhìn thấy Đỗ Kiến Văn đang đứng ở xa, anh ta đang nói chuyện với Khưu Thiên Trường, tôi luôn cảm thấy anh ta là một người kỳ quái, giống như một ma vậy, di chuyển rất nhanh.
Có lẽ vì nhận thấy có người đang nhìn nên Khưu Thiên Trường và Đỗ Tử Văn đều quay đầu nhìn tôi, tôi lập tức xoay người rời đi, lỡ bọn họ đến gần chào hỏi thì tôi sẽ gặp phiền phức mất, có khi còn bị người ta tra hỏi xem có phải là vụng trộm với Đỗ Tử Văn hay không..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...